Cô giúp việc biết cô chủ đưa Nám Nám đi mua bánh ngọt nên không nghi ngờ gì.
Bên kia, Cố Tiểu Mạch vẫn đang ngồi trên xe nhìn chằm chằm Một hị. Tài xế rốt cục không nhịn được nói: “Cô gái, xem ra cô không đợi người muốn gặp đi ra. Cô đã đưa tiền cho tôi, đương nhiên tôi sẽ đợi cùng, nhưng trông cô không ổn lắm”
Cố Tiểu Mạch dừng mạch suy nghĩ, lấy lại bình tĩnh, sau đó nói: “Bác tài, lái xe đi”
Tài xế lái xe nhanh chóng đến biệt thự của Lương gia. Cố Lan Tâm đưa Nám Nám ra khỏi nhà họ Lương, sợ bị người khác phát hiện nên cô ta chỉ có thể dắt Nám Nám trên đường, đợi đến khi không có người giám sát mới đem con bé đi.
Kết quả, từ xa Cố Tiểu Mạch đã thấy Cố Lan Tâm dắt Nám Nám đi về phía trước.
Cô đột nhiên hét lên: “Bác tài, dừng lại!”
Tài xế sững sờ dừng xe, chưa kịp phản ứng thì người ngồi ghế sau đã lao ra phía trước rất nhanh.
Cố Tiểu Mạch lo lắng, mắt dán vào họ, chạy miệt mài bất kể thời tiết lạnh giá bên ngoài.
Cố Lan Tâm nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp phía sau, vội quay người lại, đôi mắt mở to, cô ta không thể tin được đó là Cố Tiểu Mạch.
Đôi mắt của Cố Tiểu Mạch sắc bén, những ngón tay của anh ta nhanh chóng kéo Cố Lan Tâm. Nám Nám được buông lỏng, bị Cố Tiểu Mạch kéo lại.
Nám Nám nhìn Cố Tiểu Mạch đột nhiên xuất hiện: “Mẹ Nấm, thật sự là mẹ, Nám Nám rất lo lắng cho mẹ!”. Truyện Gia Đấu
Cố Tiểu Mạch kéo Nám Nám ra phía sau. Cô không để ý đến những người khác, mà chỉ nhìn Cố Lan Tâm trước mặt, nheo mắt lại, trong mắt lạnh lẽo đến khó chịu.
Cố Lan Tâm bị vạch trần, đồng tử co rút lại: “Cố Tiểu Mạch, mày dám xuất hiện trước mặt tao, ném tao vào bốn tên kia, khiến tao bị sỉ nhục. Tao sẽ không bao giờ tha cho mày!”
“Hoàng Mai dám làm tất cả những điều này, thì con gái bà ta phải nhận lấy, chẳng lẽ có gì sai sao?” Khuôn mặt Cố Tiểu Mạch lạnh lùng, giọng nói vô cùng băng giá, sự lạnh lẽo tỏa ra từ cơ thể cô đủ để làm trái tim Cố Lan Tâm chấn động.
Cô từng bước đến gần Cố Lan Tâm. Cố Lan Tâm hoàn toàn cảm thấy Cố Tiểu Mạch lúc này dường như càng ngày càng khác: “Đồ điên!”
“Là ai đang ép tôi phát điên. Cố Lan Tâm, cô cho rằng tôi không biết cô đã làm gì sao? Cô cho rằng tôi không dám truy cứu sao? Cho dù bám được ông Lương, cô nghĩ mình vẫn có thể đứng dậy sao” Giờ phút này, sự tỉnh táo của Cố Tiểu Mạch đã hoàn toàn mất đi. Thậm chí cô còn sợ nếu mình đến chậm một bước, cô không biết Nám Nám sẽ bị Cố Lan Tâm đưa đi đâu!
Cơn thịnh nộ nuốt mất lý trí, Cố Tiểu Mạch không ngại người khác coi mình là kẻ điên. Cô đến gần Cố Lan Tâm một chút, rồi đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay cô ta!
Cố Tiểu Mạch mặc rất ít, cơ thể quá lạnh, bàn tay lạnh băng nắm lấy, khiến Cố Lan Tâm cũng run lên.
Cố Lan Tâm trở nên căng thẳng, tay trái cô ta giấu dao, Cố Tiểu Mạch biết cả.
Bờ môi đỏ mọng dường nhếch lên thành nụ cười lạnh như băng. Cố Tiểu Mạch lanh lẹ kéo tay trái của Cố Lan Tâm. Cô ta được nuôi chiều từ nhỏ, làm ra cố sức giằng lại.
Bị Cố Tiểu Mạch kéo đột ngột như thế này, mũi dao lộ ra một nửa!
Lúc ngón tay của Cố Lan Tâm đang run rẩy, con dao dễ dàng đổi chủ, nằm gọn trong tay Cố Tiểu Mạch ngay lập tức!
Cố Tiểu Mạch âm u nhìn người trước mặt: “Cố Lan Tâm, tôi đã nói, nếu cô đụng đến Nám Nám lần nữa, tôi sẽ không tha cho cô. Bao nhiêu lần chạm tới giới hạn của, nghĩ hết cách này đến cách khác hành hạ tôi, đã làm tổn thương tôi còn lôi ra trước bàn dân thiên hạ. Ngay cả con chó bị ăn hiếp còn biết đáp trả, cô nghĩ tôi thật sự không dám làm gì cô sao!”
Cố Tiểu Mạch cười mỉa mai, một tay giữ chặt cổ tay Cố Lan Tâm, tay kia từ từ dí con dao lên cổ cô ta. Cô lặng lẽ tiến lại gần: “Cố Lan Tâm, cô nghĩ tôi thật sự không dám giết người ở đây?”
Điên thật, đúng điên thật rồi!
Sắc trời tối dần, nơi này không có lấy một bóng người đi qua.
Cố Lan Tâm sợ đến mức hét chói tai, cả người nảy lên, Nám Nám đứng sau Cố Tiểu Mạch không thể không bịt tai lại!
Hừ hừ, năng lực chịu đựng Cố Lan Tâm thật sự quá kém, dọa một chút như thế mà cũng không chịu được. Nám Nám hừ lạnh một tiếng.
Cố Tiểu Mạch cầm dao kề cổ Cố Lan Tâm. Cố Lan Tâm sợ đến mức.
không dám nhúc nhích, mồ hôi lạnh trên trán túa ra.
“Tao cảnh cáo mày, Cố Tiểu Mạch, mày tốt nhất làm dừng lại, giết tao rồi mày cũng phải ngồi tù, nhận án tử thôi! Mày thật sự điên rồi!”
“Mới chút này mà đã sợ không chịu nổi rồi à? Cô chưa trải qua cảm giác sống còn không bằng chết phải không?” Cố Tiểu Mạch lạnh lùng nói.
Cố Tiểu Mạch cầm cán dao nhưng Cố Lan Tâm lại vô cùng sợ hãi.
Cô ta muốn lặng lẽ bắt cóc Nám Nám, nhưng không ngờ Cố Tiểu Mạch lại đột ngột xuất hiện!
Giờ phút này, còn muốn đưa cô vào chỗ chết, cả người Cố Lan Tâm run lên, lúc này cô ta chẳng còn chút dũng khí phản kháng.
“Cố Tiểu Mạch, mày điên rồi à!”
Lời vừa dứt, Cố Tiểu Mạch cầm con dao cứa vào cổ Cố Lan Tâm với lực mạnh hơn. Cố Lan Tâm giờ có thể cảm nhận được cảm giác ngứa ran khi mũi dao đâm vào da thịt.
Cô ta hét to hơn, đủ lớn để chọc thủng màng nhĩ của Cố Tiểu Mạch.