Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 586:




Cố Tiểu Mạch thờ ơ nhìn khuôn mặt Hứa Nhân Nhân, cô đáp lại không mặn không nhạt: “Nhân Nhân, em say rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.
Chị và Dịch Bách sẽ đưa anh ấy đến đó.”
Dịch Bách lập tức lên đường, nhanh chóng hỗ trợ: “À, đúng, đúng.
Cô Nhân Nhân, tôi đã cho người đưa cô về, bây giờ cô ra ngoài có thể thấy ngay!”
Khuôn mặt của Hứa Nhân Nhân vẫn còn lo lắng. Dịch Bách cố ý nở một nụ cười rạng rỡ trước mặt Hứa Nhân Nhân: “Có Cố Tiểu Mạch ở đây, giám đốc nhất định sẽ không sao, cũng không xảy ra chuyện gì đâu!
Cô Nhân Nhân, cô cứ yên tâm về đi!”
“Ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện để thăm anh Bắc Ngật” Hứa Nhân Nhân chỉ có thể thỏa hiệp một bước.
Sau khi Hứa Nhân Nhân rời đi, Dịch Bách vội vàng đến giúp Cố Tiểu Mạch, rồi cùng nhau đỡ Mộ Bắc Ngật. Mộ Bắc Ngật nhắm chặt mắt, nhưng cơ thể rất thành thật, nhường phần lớn sức nặng cho Cố Tiểu Mạch.
Nếu không phải sắc mặt anh tái nhợt vô cùng, cô thật sự sẽ cho.
rằng anh đang đóng kịch!
Vừa đến gần anh, mùi rượu nồng nặc lan tràn khắp người, nghĩ đến vẻ say rượu của Hứa Nhân Nhân, sắc mặt Cố Tiểu Mạch không khỏi trâm xuống.
Dịch Bách nhanh chóng giải thích: “Cô Nhân Nhân tự ý đến đây.
Không liên quan đến Mộ tổng. Mấy ngày nay giám đốc liên tục tìm cô.
Ban ngày anh ấy xử lý công việc của công ty, còn ban đêm điều tra tung tích của cô. Buổi sáng anh ấy bị phóng viên chặn ở công ty, buổi tối lại không thể không tham dự họp hành. Tuy áp lực trăm bề nhưng không nói một lời, không có chỗ để trút bỏ. Tối nay cứ uống rượu không ngừng.”
Dịch Bách nói năng rõ ràng, rào rào nói hết toàn bộ.
Trái lại đánh trúng sự phòng thủ trong lòng Cố Tiểu Mạch, trong lòng lẫn lộn, không rõ cảm giác gì.
Cố Tiểu Mạch hơi nghiêng đầu, nhìn người đàn ông đang dựa vào mình. Khuôn mặt tuấn tú tái mét, cô nhẹ nhàng đưa tay lên lau mồ hôi trên trán cho Mộ Bắc Ngật.
Dịch Bách cảm thấy mình vô tình bị ăn cơm chó, anh ta quyết định thu hồi thành kiến trước đây với Cố Tiểu Mạch. Điều này không phải dịu dàng, mà là dịu dàng quá thể đáng!
Cố Tiểu Mạch chậm rãi nói:”Dịch Bách, lúc anh nói chuyện luôn thích thêm mắm dặm muối, có lẽ anh ấy chỉ quá say mà thôi.”
Dịch Bách khóc không ra nước mắt, những gì anh ta nói là sự thật mà.
Hai người cùng nhau đỡ Mộ Bắc Ngật bước ra ngoài, cuối cùng gắng sức dìu anh đến ghế sau của xe, Cố Tiểu Mạch nghỉ một chút mới mở cửa xe từ bên kia ngồi vào.
Mộ Bắc Ngật vẫn khom người, nghiêng về phía trước, một tay giữ lấy lưng ghế trước, giọng nói có chút chùng xuống nhưng vẫn ra đầy vẻ ra lệnh: “Dịch Bách, đã đặt vé máy bay chưa”
Dịch Bách vừa ngồi vào ghế lái liền bị âm thanh lạnh lùng làm cho chấn động, nhanh chóng đáp: “Giám đốc, em chưa đặt vé…”
“Không muốn làm việc nữa hả?” Mộ Bắc Ngật hừ một tiếng, lạnh lùng uy hiếp.
Dịch Bách yếu ớt nói: “Giám đốc, anh có thể nhìn người ngồi bên cạnh mình, cô ấy chính là Cố Tiểu Mạch”
Nghe xong lời này, Mộ Bắc Ngật chậm rãi nghiêng đầu, hai mắt tối sầm lại, không biết là đang tỉnh hay là rối loạn, cặp mắt đó nhìn thẳng vào Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mạch ngồi sang một bên, cuối cùng không nhịn được đưa tay ra chạm vào anh, “Anh cố chịu thêm một lát, sắp tới bệnh viện rồi.”
Người, rõ ràng ngồi trước mặt anh.
Giọng nói cũng giống. Sự vui sướng xộc thẳng lên óc Mộ Bắc Thâm, đầu như nổ oành một cái.
Như pháo hoa nở tung trời.
Nhưng cơn đau ở vùng bụng đã khắc chế Mộ Bắc Ngật. Anh không thể nhúc nhích, chỉ cần cử động nhẹ là Mộ Bắc Ngật đã cảm nhận được cơn đau rưng rức.
Anh từ từ duỗi bàn tay đặt trên bụng ra, chính xác nắm lấy Cố Tiểu Mạch. Những ngón tay mảnh khảnh chạm vào bàn tay hơi lành lạnh của cô, lông mày anh hơi cau lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.