Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 589:




Mà những lời Cố Tiểu Mạch thốt ra đã làm tổn thương sâu sắc trái tim của Mộ Bắc Ngật, rất đau nhưng sẽ không cho Cố Tiểu Mạch biết.
Cô nửa nằm trên giường, ngón tay đột nhiên bị anh giữ chặt, đan chặt vào nhau.
“Anh xin lỗi, Cố Tiểu Mạch, anh xin lỗi” Mộ Bắc Ngật đau xót hôn đi hôn lại trên mặt cô, mỗi lần hôn đều nói “Anh xin lỗi”.
Cố Tiểu Mạch thực sự không hiểu anh đang xin lỗi điều gì.
Anh không cần phải xin lỗi.
Cho đến khi tai bị cắn, Cố Tiểu Mạch không nhịn được khẽ kêu một tiếng, thẹn quá hóa giận. Luc người này xin lỗi cũng không quên sàm sỡ cô, tìm nơi nhạy cảm nhất của cô, khiến cô phải lớn tiếng đáp lại.
Mộ Bắc Ngật nhẹ nhàng dán sát bên tai cô: “Hãy ở bên cạnh anh, hứa với anh, mọi chuyện đều giao cho anh”
Mộ Bắc Ngật hơi thở hổn hển, một đôi mắt đen láy bắt lấy tầm mắt của Cố Tiểu Mạch không dời, không cho cô cơ hội né tránh.
Cố Tiểu Mạch tiếp tục im lặng, ngơ ngác nhìn anh như một con rối, nhưng không đáp lại.
Cố Tiểu Mạch đang muốn chơi chết anh sao? Cô không đáp lại, như vậy hẳn là anh có chỗ nào đó làm không tốt. Mộ Bắc Thâm đảo mắt, nghĩ xem vấn đề nằm ở đâu.
Hình như em gái hàng xóm Hứa Nhân Nhân đó, lúc anh đang nói chuyện kinh doanh trên bàn đàm phán tối hôm qua, trong trí nhớ của anh có một người phụ nữ cứ lảm nhảm bên tai, tự ý xen vào việc của anh.
Mộ Bắc Ngật cắn môi, lại cúi xuống, cố gắng cắn vào tai của Cố Tiểu Mạch.
Lúc này, Cố Tiểu Mạch phản ứng nhanh hơn vừa rồi, đột nhiên ngả người về phía sau. Mộ Bắc Ngật liền nhào hụt.
Cố Tiểu Mạch không khỏi chế nhạo: “Anh, anh là chó sao!”
Hừ, người đàn ông đúng là tác phong không ra làm sao cả. Cảm giác đau trên môi vẫn chưa biến mất, mà tai lại bắt đầu đau.
Anh không phải là Nám Nám. Nám Nám mỗi lần thơm lên má, Cố Tiểu Mạch đều cảm thấy như kẹo dẻo mềm chạm chạm vào, thật ngọt ngào.
Nhìn thấy cô tức giận, Mộ Bắc Ngật không khỏi tức cười: “Cố Tiểu Mạch, chính tai anh nghe em nói là thích anh, anh sẽ không để em chối đâu? Em lén sinh con, còn không muốn chịu trách nhiệm với anh?”
Trên đời làm sao có chuyện tốt như vậy!
Bệnh viện người đến kẻ đi, đề phòng nhỡ mà có người vào bất cứ lúc nào, nhìn thấy tượng trước mặt này, thì xấu hổ chế mất!
Cố Tiểu Mạch nhanh chóng vươn tay đẩy Mộ Bắc Ngật ra, hai má hơi ửng hồng, thúc giục anh đứng dậy: “Anh mau đứng dậy đi, sẽ bị người khác nhìn thấy đấy. Chẳng lẽ anh đã quên mình vừa làm phẫu thuật tối hôm qua sao? Tự mình uống giờ lại không hài lòng?”
“Không ngờ mọi chuyện lại như thế này” Mộ Bắc Ngật dừng lại, sau đó khàn giọng nói.
“Anh nghĩ cơ thể mình làm bằng sắt à? Sắt thép thì cũng phải được luyện mới cứng. Hừ, mau đứng lên!” Cố Tiểu Mạch không nhịn được nói anh vài câu, vẫn một mực kéo người kia dậy.
Khóe mắt Mộ Bắc Ngật giật giật, anh càng ép người mình sát cô: “Không dậy nổi”
“Tại sao!” Cố Tiểu Mạch lẫm liệt hỏi.
Bàn về da mặt mỏng hay dày, Cố Tiểu Mạch đúng là phải chịu thua Mộ Bắc Ngật.
“Đã hai ngày không gặp, tôi cần được gỡ nỗi sầu tương tư. Cố Tiểu Mạch, nếu như em chủ động hôn anh, anh sẽ cân nhắc việc bỏ qua cho.
em” Nếu không…
Nhìn Mộ Bắc Ngật giở trò, Cố Tiểu Mạch cắn môi, đâu phải cô chưa từng hôn bao giờ. Cô nhấc người lên, vui vẻ hôn lên môi Mộ Bắc Ngật.
Cũng có thể nói, đó hoàn toàn không phải là hôn, mà là cắn.
Cố Tiểu Mạch thù dai, tất nhiên cô muốn đòi lại.
Cùng lúc đó, Hứa Nhân Nhân mang quà đủ kích cỡ đi vào, vừa mới kêu một tiếng “anh Bắc Ngật” đã nhìn thấy cảnh này.
Bàn tay đang cầm món quà chợt cứng đờ, giọng nói ngọt ngào cũng tất lịm.
Hứa Nhân Nhân sững sờ nhìn, họ đang hôn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.