Vô Ái Song Tử

Chương 10:




Cho đến sáng sớm ngày thứ hai, hắn mới từ thư phòng đi ra, thì trở về như hình dạng ban đầu, cùng ta ăn, theo ta cùng nhau dạo phố.
Một ngày, hắn ra ngoài bàn việc, có một người tới phủ thăm hỏi, cả nhà chỉ có một mình ta, ta chỉ có thể đi ra tiếp đãi.
Thấy hắn, ta trước mắt sáng ngời, hắn có dáng người cân xứng, tóc dài buộc lên cao, thế nhưng trong mắt chỉ có nhu tình, ta không có ý tứ nhìn hắn một chút: “Vị đại nhân này, ngươi nếu như tới tìm Tiêu Vọng, này thật sự là không đúng lúc, hắn hiện tại có việc đi ra ngoài, ta đã phái người tìm hắn gọi hắn về, mời chờ, trước uống chén già.”
Nam tử kia nhìn ta, đối ta cười cười, nói: “Ta là tới tìm ngươi… Ngươi hiện tại là gọi Mộng Nam phải không. Ta là Trịnh Hoài.”
“Trịnh đại nhân hảo.”
“Ách… Mộng Nam, Tiêu Vọng ngày đó từ trong cung sau khi trở về có hay không nói gì với ngươi?”
“Không có, ta không có nghe nói bất luận chuyện gì.”
“Ta đây chắc nên nói thẳng, có thể nhờ ngươi giúp cho một việc không?” Ta hồ nghi nhìn hắn: “Là chuyện gì?”
“Kỳ thực là như vậy, địch quốc yêu cầu nước ta đem một vị Vương gia đưa đến địch quốc làm con tin, nếu như không làm theo lời thì sẽ phát động chiến tranh với nước ta, đồng thời bọn họ yêu cầu người này phải là một tuyệt thế giai nhân, mọi người nghe nói Tiêu Vọng có một vị tuyệt sắc giai nhân, người này chính là ngươi, sở dĩ ngày đó tiến cung chính là vì khuyên bảo Tiêu Vọng để ngươi đi đến địch quốc làm con tin, hắn nói nhượng hắn vài ngày suy nghĩ, ngày hôm nay chính là kỳ hạn, cho nên ta đến đây hỏi ý của hắn.”
Ta ngơ ngác nhìn hắn, trầm mặc một khắc chiếm hữu toàn bộ, đột nhiên cửa bị bị đẩy mạnh ra, bước vào là Tiêu Vọng, hắn thở hồng hộc, thượng khí không đuổi kịp hạ khí. Hắn thấy Trịnh Hoài, rồi nhìn ta, hình như minh bạch phát sinh chuyện gì. Quay đầu lạnh lùng đối Trịnh Hoài nói: “Ta sẽ không để Mộng Nam đi làm con tin. Nghe rõ không?”
Trịnh Hoài thập phần khó xử nói: “Thế nhưng, nếu như không cho hắn đi, nước và nước chỉ có thể phát sinh chiến tranh, hơn nữa sứ giả gửi tin nói còn muốn một thứ chính là…”
Trịnh Hoài dừng một chút, nhìn ta nói: “Đó chính là phải có gương mặt giống đương kim hoàng thượng, ai…”
“Vậy đi tìm người khác dịch dung đi, nói chung ta sẽ không để Mộng Nam đi!!!”
Tiêu Vọng thập phần tức giận, thế nhưng ta nghe xong lời nói mời vừa rồi. Thập phần khiếp sợ, hỏi bọn hắn: “Cái gì gọi là khuôn mặt như nhau?”
Trịnh Hoài dùng nhãn thần bi ai nhìn ta, thấy ta không thở nổi. Trịnh Hoài vừa muốn nói, đã bị Tiêu Vọng cắt đứt.
“Không cần nói! Cái gì đều không cần nói!!” Tiêu Vọng phản ứng khiến ta kinh ngạc, ta đối Trịnh Hoài nói: “Nói cho ta biết đi.”
“Kỳ thực là như vậy, ngươi vốn là người hoàng thất, thế nhưng bởi vì ngươi và đương kim hoàng thượng song thai, để tránh cho tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cho nên đưa ngươi thân là đệ đệ đưa đến một nhà nông dân, thế nhưng thật không ngờ hộ nông dân kia vì lợi ích mình đem ngươi bán đi.”
Con ngươi của ta từ từ thu nhỏ lại, đầu tiên là muốn ta đi làm con tin, đến giờ là chuyện thân thế của ta, trùng trùng đả kích khiến ta chịu đựng không nổi, tối hậu chính là hôn mê đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.