Phelan bế con bé đi tàu cao tốc. Thẩm Nhược Giai sợ độ cao lên không ngồi lên. Thẩm Nhược Tư sau khi chơi một vòng mặt con bé trắng bạch ra vì sợ hãi cô vô cùng đau lòng ôm lấy con bé. Màng hình hiện lên bức ảnh của anh và con bé Phelan ấn nút in hình. Để con bé bớt sợ Phelan lại mang con bé đi chơi vòng quay ngựa gỗ, sau đó ba người đi chơi xe điện đụm. Tiếp đến vào thủy cung Phelan để con bé ngồi vai mình đi bên dưới vòng cung nhìn đàn cá bơi qua, đi qua vòng cung đến khu biểu diễn cá heo nhào nộn, bày chim cánh cụt, hải ly đều đang biểu diễn. Xem hết một vòng cũng vào tầm trưa ba người chọn quán ăn bên trong khu vui chơi, ăn xong có người gạ ba người chụp ảnh kỷ niệm Phelan rất hào phóng đồng ý. Nhận lấy ảnh xong ba người tiếp tục đi chơi đến gần sáu giờ tối ba người ngồi du quay ngắm nhìn khu vui chơi ngập trong ánh đèn. Sau đó, Phelan lại đưa hai mẹ con cô ăn ở một khách sạn trên không toà nhà cao nhất thành phố.
Chơi cả một ngày hai mẹ con đều mệt mỏi trở về thẩm trí cô đã quen luôn chuyện đi ký hợp đồng. Ngày hôm sau Phelan thực sự đưa cô đi ký hợp đồng anh muốn mua lại một công ty ở đây. Phelan muốn phát triển ở thành phố A sao?
Có lẽ anh lên kế hoạch cho tương lại bản thân và vợ con anh dù sao họ cũng có một căn biệt thự ven biển. Nghĩ đến đây Thẩm Nhược Giai cảm thấy hụt hẫn có lẽ nhưng ngày tháng sau này của cô sẽ vắng bóng anh. Thẩm Nhược Giai chưa từng hi vọng gì ở anh cô muốn một cuộc sống bình lặng nhưng trước kia nhìn con gái lớn đi học, đỗ đại học, đi làm, lấy chồng, sinh con, đó là tất cả những thứ cô muốn không cần sự có mặt của anh hay người đó chỉ cần hai mẹ con cô thôi.1
Trở về thành phố S Phelan đưa hai mẹ con về chung cư sau đó bản thân anh lại tiếp tục bay về Mỹ. Ngày hôm sau đi làm cô mới biết chuyện anh không có ở công ty.
Sau khi trở về cô cũng đã nghiêm túc nghĩ kỹ mối quan hệ của mình và Lăng Bạch Ngôn thì ra trong lòng cô luôn là người đó nếu không phải là anh trái tim cô vẫn không thể chấp nhận người đàn ông khác. Cô và Phelan đơn giản mà nói hai người chỉ là quan hệ thể xác sau khi anh ta đón vợ con mình về thành phố A, cô và anh chả còn nợ nần gì nhau. Lăng Bạch Ngôn lại khác để càng lâu anh càng tổn thương nhiều.
Gần đây Lăng Bạch Ngôn mới thành lập công ty riêng vừa đi vào quỹ đạo thời gian bận rộn ít quan tâm mẹ con cô. Thẩm Nhược Giai hẹn anh đến một quán cafe gần công ty anh. Lăng Bạch Ngôn thấy cô mọi mệt mỏi đều xua tan hết, anh nở nụ cười đầy nắng ấm áp.
"Bạch Ngôn."- Thẩm Nhược Giai nhìn anh cô không biết lên mở lời thế nào?
"Gần đây em và con khỏe chứ? Anh bận nhiều việc chưa qua thăm mẹ con em được. Con bé không trách anh chứ?"- Lăng Bạch Ngôn phá bầu không khí ngượng ngừng giữa hai người.
"Chúng ta dừng lại đi."- Thẩm Nhược Giai cúi đầu nắm chặt lấy váy mình. Cô không dám nhìn anh người đàn ông tốt như vậy lại bị cô làm lỡ dơ.
"Tại sao?"
"Xin lỗi, em không thể quên được anh ấy? Bạch Ngôn, em yêu anh ấy mất rồi."
Lăng Bạch Ngôn lặng im nhìn cô, nếu như anh sai anh có thể sửa đổi, nếu như anh không tốt anh có thể cố gắng nhưng trái tim cô đã không còn thuộc về bản thân cô nữa vậy thì anh có thể làm gì.
"Em xin lỗi, Bạch Ngôn anh hãy tìm người tốt hơn em đi."
"Giai Giai, em ác lắm!"
"Xin lỗi anh."- Thẩm Nhược Giai cúi thấp đầu. Cô không có gì biện minh cho mình cả. Tình cảm đâu phải nói không yêu thì sẽ không yêu nữa đâu, nói không đau thì sẽ không đau thật sao.
Lúc này điện thoại cô reo lên nhìn số máy cô vội ấn nút nghe.
" Alo."
"Chào cô, tôi giáo viên em Tư Tư. Vừa rồi em ấy bị chảy máu cám rồi bị ngất sỉu...".
"Ngất sỉu sao?"- Thẩm Nhược Giai hoảng hốt kêu lên. Cô đứng bật dậy.
"Có chuyện gì vậy?"- Lăng Bạch Ngôn nhìn thái độ cô lo lắng hỏi.
"Tư Tư bị ngất sỉu ở trường giờ trong bệnh viện em phải đến đó!"-Thẩm Nhược Giai tắt máy hoảng hốt nói.
"Để anh đưa em đi!"
"Cám ơn anh."- Thẩm Nhược Giai trong lòng sốt ruột muốn đến bệnh viện ngay lên không từ chối.
Giang Tiểu Mỹ biết chuyện cũng vội vàng chạy đến bệnh viện thấy Lăng Bạch Ngôn và Thẩm Nhược Giai đang ở trước cửa phòng cấp cứu.
Giang Tiểu Mỹ đi đến ngồi cạnh cô.
"Không sao đâu, con bé nhất định sẽ không sao đâu."- Giang Tiểu Mỹ ôm lấy Thẩm Nhược Giai vào lòng mình.
Một lúc sau một vị bác sĩ lớn tuổi từ phòng cấp cứu đi ra. Hai người vội chạy tới nắm lấy áo ông.
"Bác sĩ con gái tôi sao rồi? Con bé bị làm sao?"
"Hiện tại đã không sao? Chúng tôi nghi ngờ con gái cô bị ưng thư máu."
"Ung thư máu? Không thể nào con bé chỉ hay chảy máu cảm, hơi bị sốt làm sao có thể ung thư máu được?"- Thẩm Nhược Giai đứng không vững cả người mất đi trọng lực cơ thể cũng may Giang Tiểu Mỹ đỡ lấy cô.
"Đây vẫn chỉ là nghi vấn gia đình vẫn lên chuẩn bị tinh thần trước, tốt nhất là làm xét nghiệm kiểm tra nếu tủy hợp có thể ghép tủy. Tốt nhất là của bố hoặc mẹ nhưng vậy sắp xuất sẽ cao hơn."- Bác sĩ an ủi cô.