Vợ Cũ, Please Come Back

Chương 2: Hôn nhân chớp nhoáng và hôn nhân bí mật




Giây lát sau cửa phòng tắm mở ra, Hàn Thiên Sư quấn khăn tắm lười biếng đi tới.
Khi anh nhìn thấy Tĩnh Sam nằm trên giường quay lưng về phía mình thì trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Anh từng bước đến gần giường lớn, cuối cùng đứng ở bên giường.
Tĩnh Sam căng thẳng dỏng tai lên, lắng nghe mọi động tĩnh của Hàn Thiên Sư.
Một giây sau Hàn Thiên Sư bỏ giày ra, xốc chăn mỏng lên.
Cả người anh áp vào phía sau lưng Tĩnh Sam, cánh tay dài vòng qua ôm chặt lấy dáng người gầy yếu của Tĩnh Sam vào lòng.
“...” Tĩnh Sam sợ hãi thân thể căng lên, hai mắt trợn to.
Cô có thể ngửi thấy rõ ràng hơi thở của đàn ông chỉ thuộc về riêng Hàn Thiên Sư đang quanh quẩn trong khoang mũi cô, rất nhẹ nhàng khoan khoái, rất dễ chịu.
Thế nhưng mùi vị kia làm cô căng thẳng vô cớ.
Hơi thở nóng bỏng lan ra sau gáy Tĩnh Sam, lộ ra một loại cảm giác kiều diễm.
Tĩnh Sam căng thẳng rụt cổ một cái, nhịp tim như sấm. Chưa từng nghĩ tới một ngày kia cô có thể cùng Hàn Thiên Sư thân mật khăng khít như vậy...
“Cô đang căng thẳng?” Sau tai truyền đến tiếng hỏi trầm thấp dễ nghe của Hàn Thiên Sư, mang theo vài phần trêu đùa.
Tĩnh Sam không biết nên trả lời như thế nào, cắn chặt môi không lên tiếng. Ở trước mặt anh cô luôn luôn mất mặt như thế, dáng vẻ tay chân luống cuống.
Hàn Thiên Sư áp bờ môi mỏng của mình lên vành tai Tĩnh Sam như có như không, sau khi thành công cảm nhận được phản ứng run lên của cô thì âm thầm cười khẩy.
Tĩnh Sam cảm thấy hành động của Hàn Thiên Sư quá thân mật, sự đụng chạm xa lạ khiến cả người cô bất giác cứng đờ.
Cô nghĩ cô cần phải từ từ thích nghi với sự thân mật xa lạ này. Dù sao họ không có nền tảng tình cảm làm điều kiện tiên quyết... hôn nhân chớp nhoáng và hôn nhân bí mật.
Đang nghĩ ngợi thì bàn tay to lớn mạnh mẽ của Hàn Thiên Sư vịn vai thơm của cô qua, khiến cô nằm ngửa giữa gối.Ánh đèn chiếu rọi xuống, sắc mặt Tĩnh Sam ửng đỏ, đôi môi mím thật chặt, tiết lộ sự căng thẳng của cô trong giờ phút này
Hàn Thiên Sư nhếch khóe môi, cười xấu xa hỏi: “Cô tự mình...cởi, hay là tôi giúp cô...cởi?”
“...” Tĩnh Sam bỗng nhiên trợn to hai mắt, không dám tin nhìn về phía Hàn Thiên Sư.
Cô cho rằng tối nay Hàn Thiên Sư sẽ không động vào cô. Thế nhưng lời này của anh có ý là muốn cùng cô...
“Không nói gì, là thẹn thùng? Vậy thì để tôi làm giúp.” Hàn Thiên Sư rất lịch sự nói.
Bàn tay thon dài của anh khéo léo tìm được cổ áo ngủ của Tĩnh Sam, anh nghĩ là Tĩnh Sam sẽ ngăn cản hành động của anh. Thế nhưng cô đã không.
Trên thực tế Tĩnh Sam có một sự kích động muốn đưa tay ngăn cản động tác của Hàn Thiên Sư. Thế nhưng nghĩ thì nghĩ, cuối cùng cô lại từ bỏ.
Cô yêu người đàn ông này, kết hôn với người đàn ông này. Vậy thì việc trao thân gửi phận hoàn toàn cho người đàn ông này cũng là chuyện đương nhiên.
Trong lòng Tĩnh Sam có suy nghĩ của mình, Hàn Thiên Sư sao lại không thế?
Mỗi lần anh cởi một chiếc cúc áo thì sự lạnh lùng trong mắt anh lại trở nên thâm thúy hơn một chút.
Anh cúi đầu, chiếm lấy đôi môi nho nhỏ của Tĩnh Sam.
Đây là một người phụ nữ sạch sẽ. Không, nói chính xác thì cô là một cô gái sạch sẽ. Ít nhất thì giờ này phút này... cô đúng là như vậy.
Khi cô cảm thấy sắp không thể thở nổi thì Hàn Thiên Sư rời khỏi đôi môi cô, bật cười ra tiếng: “A! Chưa từng được hôn à?”
Nếu không phải anh cảm nhận được cô vẫn luôn kìm nén không thở dốc vì thế nên buông lỏng cô ra thì chẳng phải người phụ nữ này định tự nín thở chết sao? Thực sự là...ngu ngốc không có thuốc chữa.
Tĩnh Sam nghe thấy Hàn Thiên Sư hỏi, cắn chặt môi, một hồi lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Không có...không có!”
Cô muốn nói cho Hàn Thiên Sư biết bao nhiêu rằng cô hi vọng mỗi một lần đầu tiên của mình đều cho anh, chỉ cho anh. Nụ hôn đầu tiên, hoặc là...
Thế nhưng nói thẳng như vậy cô không tiện nói ra.
Dưới ánh đèn mờ ảo, sau khi Tĩnh Sam thì thầm trả lời vấn đề này thì sắc mặt vốn ửng đỏ lại càng như nhỏ máu.
Cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Hàn Thiên Sư, ánh mắt hốt hoảng nhìn xung quanh, giống như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn.
Hàn Thiên Sư híp con ngươi, hai tay đột nhiên siết chặt một chút. Người phụ nữ này đang muốn dùng mỹ nhân kế với anh sao?
Đáng tiếc... anh không có phúc hưởng thụ! Nghĩ như vậy sức lực trên tay Hàn Thiên Sư lại chặt hơn mấy phần.
“A, đau!” Tĩnh Sam nhướng mày, khẽ kêu lên tiếng.
“Rất xinh đẹp!” Hàn Thiên Sư thả lỏng hạ thấp lực đạo, đột ngột mở miệng. Dáng vẻ kia giống như hành động vừa rồi chỉ là nhất thời lỡ tay.
“...” Tĩnh Sam sửng sốt, một hồi lâu sau mới phản ứng được, Hàn Thiên Sư vậy mà đang khen cô.
Trong lúc nhất thời cô có chút kinh ngạc, lại có chút e lệ.
Hàn Thiên Sư mắt sáng như đuốc nhìn cô chằm chằm không ngừng, Tĩnh Sam chỉ cảm thấy toàn thân càng căng lên, cả người cũng càng bối rối luống cuống hơn.
Cô muốn đưa tay che phía trước người, thế nhưng hai tay lại giống như là tàn phế, không cách nào nhấc lên được.
“Ừm? Không muốn? Tôi tưởng là cô sẽ thích.” Hàn Thiên Sư xấu xa nói.
Tĩnh Sam hít vào một ngụm khí lạnh, thân thể lúc này càng thêm cứng ngắc: “Chuyện này...tôi...”
“Cô gái ngoan, em muốn đúng không? Nói cho anh biết, em muốn anh...” Hàn Thiên Sư phun hơi thở nóng rực lên má Tĩnh Sam.
Giọng nói mê hoặc kia dường như mang theo một loại ma lực khiến người ta chìm đắm, khiến lòng người loạn nhịp, rối tung.
Dưới sự trống rỗng của đầu óc, Tĩnh Sam vô thức thực hiện động tác gật đầu.
“A!” Một giây sau dường như cô nghe thấy một tiếng mỉa mai như có như không.
Thế nhưng lúc cô vểnh tai nghe thì lại không nghe thấy gì.
Trong lúc sững sờ, Hàn Thiên Sư đột nhiên cúi đầu chôn ở trước người cô.
“A!” Tĩnh Sam sợ hãi trực tiếp kêu lên, vô thức giơ hai tay lên muốn đẩy Hàn Thiên Sư ra.
Hàn Thiên Sư ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ.
Anh lạnh lùng hỏi: “Cô có chắc là muốn đẩy tôi ra không? Nếu cô lại đẩy một chút nữa thì tôi sẽ bỏ đi.”
“...” Tĩnh Sam nhếch môi, một đôi tay yếu ớt không xương từng chút một trượt xuống.
Cô chính là hèn nhát như thế, ngay cả dũng khí đẩy Hàn Thiên Sư ra cũng không có, sợ anh sẽ không vui.
Hàn Thiên Sư thấy tay Tĩnh Sam trượt xuống, sự lạnh lùng trong mắt anh càng sâu hơn mấy phần.
Anh đột nhiên đứng dậy rời khỏi cô, cười khẩy châm chọc: “Thôi đi!”
“...” Tĩnh Sam tức giận trợn tròn hai mắt, không dám tin nhìn về phía Hàn Thiên Sư.
Giờ phút này, cô rõ ràng thấy được nụ cười châm chọc trên khuôn mặt lạnh lẽo của Hàn Thiên Sư. Ánh mắt lạnh nhạt như vậy giống như đang nhìn một người xa lạ!
“Anh...” Tĩnh Sam chỉ nói một chữ liền dừng lại.
Cô thậm chí không biết nên gọi Hàn Thiên Sư là gì. Gọi anh là chồng hay là gọi tên của anh?
Hàn Thiên Sư cũng không cho Tĩnh Sam cơ hội tiếp tục mở miệng nói chuyện, anh lạnh lùng khẽ nói: “Tĩnh Sam, cô nhớ kỹ, tối nay là tự cô nói không muốn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.