Cho đến khi Tĩnh Sam rời khỏi nhà tổ họ Hàn và trở về phòng tân hôn của họ cùng với Hàn Thiên Sư thì vẫn chưa lấy lại tinh thần từ sự niềm nở của mẹ Hàn.
“Sao vậy? Vẻ mặt như gặp phải quỷ?” Hàn Thiên Sư sau khi vào cửa cởi áo khoác âu phục đưa cho Tĩnh Sam. Thấy vẻ mặt cô ngu ngơ thì lên tiếng trêu chọc.
Tĩnh Sam khẽ lắc đầu, khuôn mặt có chút đỏ lên: “Không có gì đâu!”
Cô đưa tay nhận lấy áo khoác của Hàn Thiên Sư, quay người treo lên móc áo.
Vừa nghiêng đầu thì đụng vào lồng ngực rắn chắc của Hàn Thiên Sư, mũi áp vào thân hình vạm vỡ và to lớn của người kia.
“Anh...” Trong lòng Tĩnh Sam giật mình, mặt đỏ đến mang tai. Cô không nghĩ tới Hàn Thiên Sư sẽ theo tới đây.
Hàn Thiên Sư từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ nhỏ khuôn mặt đỏ bừng trong vòng tay anh, khóe môi cong lên một nụ cười thản nhiên: “Tôi phát hiện cô rất thích thẹn thùng.”
Tĩnh Sam mấp máy khóe môi, không chịu thừa nhận: “Làm gì có!”
Hai tay Hàn Thiên Sư chộp tới, ôm chặt lấy vòng eo thon thả của Tĩnh Sam, ép cô dán chặt trước người anh.
“Không có sao? Thế nhưng mặt cô rất đỏ.” Hàn Thiên Sư thẳng thắn chọc thủng lời nói dối của Tĩnh Sam, chu đôi môi mỏng lên dần dần xích lại gần đôi má nóng đỏ của Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam rất luống cuống, hai tay theo bản năng níu chặt áo sơ mi Hàn Thiên Sư, hơi thở... bởi vì anh chậm rãi tới gần mà hoàn toàn rối loạn.
Mà Hàn Thiên Sư lại giống như là đang cố ý trêu chọc cô, lại gần cô từng chút một.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp mà anh thở ra phun lên má cô, hơi ngứa ngáy khiến cổ cô co rụt lại.
Một giây sau, Hàn Thiên Sư đột nhiên một tay nắm cằm của cô, miễn cưỡng in đôi môi mỏng vào.
“Ưm!” Tĩnh Sam chỉ kịp kêu nhỏ một tiếng, không có cơ hội mở miệng nói chuyện.
Hàn Thiên Sư hôn vội vàng, bá đạo. Cả người anh giống như một con hổ xuống núi, tư thế như muốn mạnh mẽ nuốt chửng Tĩnh Sam. Tĩnh Sam hoàn toàn không có sức phản kháng và chống đỡ, chỉ có thể mặc cho Hàn Thiên Sư... muốn gì cứ lấy, mặc sức hành hung.
Hàn Thiên Sư là người đàn ông đang ở độ tuổi dồi dào tinh lực. Anh hai mươi chín tuổi, đối với tình yêu nam nữ cũng không hoàn toàn xa lạ nhưng cũng lại không có chút kinh nghiệm nào.Lúc anh và mối tình đầu Lam Vy yêu nhau, anh mười chín tuổi, Lam Vy mười tám tuổi. Họ đã nắm tay, ôm, hôn, ngoài ra không có cái gì thêm.
Những ngày sau đó, Lam Vy rời xa anh, đôi mắt khóc sưng đỏ bảo anh đợi cô ta ba năm, trẻ con yêu cầu anh thề giữ mình trong sạch vì cô ta.
Thế là anh liền chờ, ba năm qua đi Lam Vy bảo anh đợi thêm ba năm nữa. Sáu năm trôi qua, Lam Vy khóc bảo anh đợi thêm ba năm, nếu như không đợi được thì tìm một cô gái tốt để sống cùng đi.
Đến nay anh đã chờ Lam Vy ròng rã mười năm! Anh không biết mình còn có bao nhiêu lần mười năm để tiêu hao nữa, anh chỉ biết là thân thể của anh sớm muộn gì cũng sẽ phản bội người phụ nữ tên Lam Vy kia.
Bởi vì...đối mặt với Tĩnh Sam, người phụ nữ nhỏ bé khiến anh không cách nào thích cũng không thể chán ghét, trong cơ thể của anh...có một ý nghĩ rất mạnh mẽ.
Anh muốn chiếm hữu cô sạch sẽ. Ý nghĩ này không chỉ hiện lên trong lòng một lần. Mỗi lần lại mãnh liệt hơn so với một lần...
Đầu óc Tĩnh Sam cảm thấy trống rỗng.
Cái loại cảm giác này cô không biết nên dùng lời lẽ nào để hình dung được. Giống như đầu óc không dùng được, vấn đề gì cũng không thể suy nghĩ được.
Hàn Thiên Sư chính là ở thời điểm này đột nhiên bế ngang Tĩnh Sam lên, bước chân vội vã xông vào phòng ngủ của hai người.
“A!” Tĩnh Sam còn chưa lấy lại tinh thần thì cả người đã bị Hàn Thiên Sư đè lên trên chiếc giường mềm mại.
Toàn thân Tĩnh Sam run lên, bỗng dưng mở đôi mắt mê ly ra.
“Hàn Thiên Sư, tôi... kinh nguyệt của em vẫn chưa đi!” Cô thẹn thùng nói ra sự thật.
Mặc dù có chút phá tan phong cảnh, nhưng... bà con thân thích khó chơi không chịu đi, cô cũng không có cách nào. Xem chừng Hàn Thiên Sư cũng không có cách nào.
Quả nhiên sau khi Hàn Thiên Sư nghe Tĩnh Sam nói như vậy thì giật mình choáng váng. Sau đó ánh mắt sáng rực của anh ảm đạm đi một chút.
“Được, buông tha cho cô. Nhưng chờ cô hết kinh, cô phải đền bù gấp bội cho tôi!” Lúc Hàn Thiên Sư nói lời này thì trong mắt lóe lên tia sáng xấu xa.
Đôi má Tĩnh Sam ửng đỏ, ngượng ngùng gật đầu đáp lại.
Một đêm ngủ ngon.
Sáng sớm lúc Hàn Thiên Sư tỉnh lại thì Tĩnh Sam vẫn đang nhắm mắt ngủ say.
Cô giống một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, toàn bộ cuộn tròn trong lòng anh, khuôn mặt lớn chừng bàn tay đều chôn ở trước người anh, trông cực kì ngoan.
Hàn Thiên Sư cụp mắt nhìn dáng vẻ này của cô, đôi môi mỏng cong lên thành hình vòng cung mà ngay cả chính anh cũng không nhận ra.
“Ưm!” Con mèo nhỏ trong lòng khẽ kêu một tiếng, ngầm báo có xu hướng tỉnh lại.
Hàn Thiên Sư híp mắt, dứt khoát nhắm hai mắt lại.
Lúc Tĩnh Sam tỉnh lại phát hiện mình ngủ trong lòng Hàn Thiên Sư thì đôi má nóng như lửa.
Cô thận trọng rời khỏi Hàn Thiên Sư, sợ đánh thức anh.
Không ngờ khi nhìn thấy thắng lợi ở bên ngoài thì Hàn Thiên Sư đột nhiên mở hai mắt ra, cánh tay dài chộp tới một lần nữa nhét cô vào lòng.
“A!” Tĩnh Sam kinh ngạc thốt lên một tiếng, bị Hàn Thiên Sư hù dọa không nhẹ.
Cô mở to đôi mắt tròn xoe, kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm Hàn Thiên Sư: “Anh…anh…anh...”
“Khá lên! Còn nói lắp.” Hàn Thiên Sư bị dáng vẻ nhát gan của Tĩnh Sam chọc cười, vô lương tâm hôn một cái lên trán cô.
Tĩnh Sam ngoan ngoãn co lại thành một cục, đôi tay cẩn thận ôm lấy Hàn Thiên Sư.
Hàn Thiên Sư nhận ra động tác tinh tế này của Tĩnh Sam, trong mắt chứa đầy ý cười.
“Cô làm gì? Lén lút lợi dụng tôi?” Anh vô tâm lương giội nước bẩn cho cô.
Tĩnh Sam nghe thấy Hàn Thiên Sư nói vậy thì mặt đỏ lên không chịu được: “Ai...ai lợi dụng anh chứ? Anh nói linh tinh.”
“Hả? Cô không có sao? Không có sao?” Hàn Thiên Sư đưa tay cù nách Tĩnh Sam, đùa Tĩnh Sam vui cười không thôi.
Cô vừa tránh né vừa lắc đầu phủ nhận: “Em không có, tuyệt đối không có!”
Trên thực tế người lợi dụng là Hàn Thiên Sư được không? Người bị lợi dụng mới là cô.
Bộ phận thiết kế Công ty Châu báu Hàn Thị, Tĩnh Sam chống hai tay trên bàn, khóe môi cong lên một đường cong đẹp mắt, gương mặt có một chút ửng đỏ.
Đầu óc cô chỉ toàn là cảnh hôn sáng nay với Hàn Thiên Sư. Sự bá đạo xen lẫn dịu dàng của anh, ngọn lửa nóng bỏng trong đôi mắt anh dường muốn nuốt chửng cả người cô.
Chỉ là suy nghĩ một chút lại cảm thấy tim đập nhanh hơn, hơi thở bất ổn...
“Sam, nghĩ gì thế?” Có người tát mạnh Tĩnh Sam một cái làm cô tỉnh táo lại.
Tĩnh Sam vừa vò trán vừa ngẩng đầu nhìn về phía người đối diện: “Chị Ly Ly, sao chị lại đánh em?”
Tôn Ly Ly chọc Tĩnh Sam một cách phóng đại, hoảng sợ nói: “Chị không đánh em thì tâm hồn em đều muốn bay lên đến chín tầng mây rồi.”
Khóe miệng Tĩnh Sam giật giật, đôi má càng đỏ.
Tôn Ly Ly xem xét dáng vẻ này, khóe miệng cong lên một nụ cười bỉ ổi: “Thấy thế nào cũng là dáng vẻ nũng nịu đã được tưới tắm. Em thành thật khai báo, tối hôm qua không phải cùng Tổng giám đốc làm chuyện xấu rồi chứ?”
Nghe vậy Tĩnh Sam vội vàng che miệng Tôn Ly Ly lại: “Chị Ly Ly, chị đã đồng ý với em không được nói chuyện đó ra rồi.”
Tôn Ly Ly gật đầu: “em yên tâm, chị chắc chắn sẽ không nói ra, ở đây không có người khác.”
Tĩnh Sam có được sự cam đoan của Tôn Ly Ly, lúc này mới an tâm.
Hai người líu ríu cười đùa đang vui, cửa Bộ phận thiết kế đột nhiên bị đẩy ra, Lam Oánh cả người mặc chiếc váy trắng trang phục công sở và đi đôi dép cao gót bước tới.
“Giám đốc Lam, buổi sáng tốt lành!” Tĩnh Sam và Tôn Ly Ly đồng thời chào hỏi.
Lam Oánh nhìn thấy Tĩnh Sam, mắt đột nhiên híp chặt lại, giọng nói vô cùng lạnh gọi: “Tĩnh Sam, đến phòng làm việc của tôi một chút!”