Lam Oánh ngồi một nơi bí mật gần đó, trơ mắt nhìn Hàn Thiên Sư ôm Tĩnh Sam rời đi. Tư thế thân mật của hai người, cô ta đều dùng điện thoại chụp lại gửi cho chị Lam Vy.
Cô ta không có quyền lợi đứng ra ngăn cản chỉ trích cái gì, đến lúc đó chọc vào Hàn Thiên Sư không vui, không kiếm được gì? Nhưng mà cô ta biết rõ, chị Lam Vy thì khác.
Hàn Thiên Sư với Lam Vy, là tình cảm đậm sâu.
Nhiều năm như vậy, Lam Vy ích kỷ quay vòng phát triển giữa phía nam và nước ngoài, ít khi quay về. Chỉ cần dựa vào mấy cuộc điện thoại, mấy lần gặp gỡ ngắn ngủi hằng năm, Lam Vy vẫn khóa chặt Hàn Thiên Sư, chưa bao giờ có người phụ nữ khác bên cạnh. Điểm nay, Lam Oánh thật sự là cảm thấy không bằng.
Hai mươi phút sau, Hàn Thiên Sư ôm Tĩnh Sam quay về phòng tân hôn của bọn họ.
Vừa vào cửa, anh lập tức buông Tĩnh Sam ra, đè chặt trên ván cửa hôn một lúc. Trước nay không biết, thì ra mình có thể dễ dàng chấp nhận những người phụ nữ khác như vậy!
Cái này, xem như là trên cả tinh thần và thân thể đều phản bội Lam Vy sao? Hàn Thiên Sư không biết có tính không, anh chỉ biết là, lúc này, anh một Tĩnh Sam, một khắc cũng không đợi được...
Thể chất của Tĩnh Sam quá mẫn cảm với rượu, nặng lực tiếp nhận quá kém. Lúc này, cả người cô đều lộ ra nhiệt độ khô nóng.
"Nóng!" Tĩnh Sam trầm thấp lên án.
Hàn Thiên Sư "ừ" một tiếng, giọng nói mờ ám nói: "Cởi quần áo, đi tắm sẽ không nóng nữa!"
Tĩnh Sam gật đầu, mặc dù là say rượu, cô vẫn là ngoan ngoãn không chịu được, làm người ta muốn hung hăng bắt nạt cô.
Hàn Thiên Sư đứng dậy, cất bước đến phòng tắm mở nước. Lát sau, anh mở nước xong, cất bước đi đến.
Đã thấy Tĩnh Sam đỏ mặt, nằm trên giường lầm bầm lầu bầu cái gì đó.
Hàn Thiên Sư đến gần dựng thẳng tai lắng nghe, Tĩnh Sam đang than nóng. Hai tay cô kéo lung tung trên người, nhưng mà giật nữa ngày chỉ giật được một cái nút.
"Ngu ngốc! Em sớm muốn gì cũng bị ngu xuẩn mà chết!" Hàn Thiên Sư vuốt trán, bất đắc dĩ thở dài.
Anh nói xong lời này, bất bước tiến lên ôm Tĩnh Sam ngồi xuống.
Cô mặc trên người đồ công sở đầy nút, bị Hàn Thiên Sơn dễ dàng cởi ra.Hàn Thiên Sư ôm ngang Tĩnh Sam vào phòng tắm, đột nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng.
Hình như, người phụ nữ này...trước đó...
Anh đẩy trán Tĩnh Sam thấp giọng hỏi thăm cô: "Tĩnh Sam, bà dì của em, lúc này đi chưa?"
Nghe vậy, Tĩnh Sam sửng sốt, mờ mịt nhìn Hàn Thiên Sư: "Bà gì? Em không có bà dì, mẹ em không có chị em!"
Khóe miệng Hàn Thiên Sư co giật, được! Người phụ nữ này say đến mức bà dì là ai cũng không biết.
"Anh là ai?" Anh không cam lòng hỏi, một ngón tay giận dữ chỉ vào mũi mình.
Tĩnh Sam nghiêm túc nhìn anh, sau đó cười: "Anh là Hàn Thiên Sư, là người đàn ông của em!"
Hàn Thiên Sư rất hài lòng với câu trả lời khí phách này của Tĩnh Sam, anh đưa tay ôm chặt Tĩnh Sam, bá đạo tuyên bố: "Đúng! Anh là người đàn ông của em!"
Dừng một chút, ánh mắt Hàn Thiên Sư sáng quắc nhìn Tĩnh Sam, giọng nói mờ ám hỏi: "Tĩnh Sam, biến em thành người phụ nữ của người đàn ông của em, được không?"
Tĩnh Sam mờ mịt nhìn Hàn Thiên Sư, đầu óc say rượu choáng váng, thật lâu mới ý thức được thâm ý trong lời nói của Hàn Thiên Sư.
Cô cười lên sáng lạn như hoa nở, một đôi tay, ôm chặt gáy của Hàn Thiên Sư.
"Được!" Một chữ, là cam tâm tình nguyện.
Không nhiều lời, Hàn Thiên Sư ôm Tĩnh Sam lên, bước vào phòng ngủ.
Sau khi cùng ngã vào giường, Hàn Thiên Sư cởi cà vạt của mình ra.
Tĩnh Sam giống như một bông sen tuyết sắp nở rộ, ánh mắt lờ đờ mê ly nhìn Hàn Thiên Sư, chờ đợi anh đến hái.
Cô không phải là đẹp nhất, lại là loại...cô gái sạch sẽ mà tất cả đàn ông đều thích kia.
Mà ngay cả Hàn Thiên Sư có thể chống đỡ qua đủ kiểu đàn bà, cũng không thể nào ức chế xúc động với cô.
Muốn cô, muốn giữ lấy từng tấc của cô làm của riêng!
Suy nghĩ cấp bách này, làm anh không thể chờ đợi vội vàng cởi quần áo ra, ôm chặt cô vào trong lòng.
Nhưng, đúng lúc này, trong áo khoác tây trang có tiếng chuông điện thoại, tuyệt đẹp, không thể bỏ qua.
"Em ở trong lòng anh là đẹp nhất, chỉ có người yêu nhau mới có thể cảm nhận được. Em hiểu anh cũng hiểu, hương vị tuyệt đẹp này...."
Là "Đẹp nhất" của Vũ Tuyền!
Hàn Thiên Sư hơi ngưng lại, chỉ vì, tiếng chuông này anh đặt riêng cho Lam Vy, mười năm chưa từng thay đổi.
"Điện thoại của anh kêu kìa!" Tĩnh Sam mềm mại nhắc nhở.
Hàn Thiên Sư cúi đầu, nhìn thấy gương mặt hồng hào dưới thân mình, ánh mắt đang mê mang nhìn anh, dáng vẻ ngốc ngốc đáng yêu, làm trong lòng anh ngứa ngáy khó chịu.
Ma xui quỷ khiến, anh sáp lại, hôn cô: "Không cần để ý đến!"
Đây là lần đầu tiên anh không ngay lập tức nhận điện thoại của Lam Vy trong vòng mười năm. Anh cảm thấy, đêm nay không chỉ Tĩnh Sam say, anh cũng say.
Bằng không, sao có thể bị đối phương đầu độc, trong tim trong mắt cũng chỉ có người phụ nữ này chứ?
Chuông điện thoại nhanh chóng dừng lại, Hàn Thiên Sư hôn lên môi Tĩnh Sam, tay vừa tách từng lớp từng lớp quần áo của cô ra.
"Em ở trong lòng anh là đẹp nhất, chỉ có người yêu nhau mới có thể hiểu được..."
Tiếng chuông điện thoại của riêng Lam Vy, lại lần nữa vang lên. Lúc này, không ngừng không nghỉ, rất có xu hướng không nghe thì không bỏ qua.
Tĩnh Sam mơ mơ màng màng đưa tay, lấy áo khoác tây trang của Hàn Thiên Sư, muốn lấy điện thoại ra.
"Anh đi nghe!" Hàn Thiên Sư đè Tĩnh Sam lại, lấy áo khoác về.
Trên màn hình điện thoại, cái tên "Vy" nổi lên vô cùng rõ ràng.
Hàn Thiên Sư nhìn Tĩnh Sam, nhận được nụ cười thản nhiên đáp lại của đối phương.
Anh cũng cười, một tay ấn nút nhận, tay kia, nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của Tĩnh Sam.
Điện thoại vừa nghe, đầu bên kia truyền đến tiếng khóc của Lam Vy: "Thiên Sư, huhuhu, em thật khó chịu!"
Một câu ngắn gọn, giống như là một thùng nước lạnh dâp tắt hoàn toàn ngọn lửa dục vọng của Hàn Thiên Sư.
Lòng anh xiết lại, xoay người xuống giường đi ra bên ngoài phòng ngủ, vừa đi vừa gấp giọng hỏi: "Vy, em làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Cô gái say rượu ngốc ngếch Tĩnh Sam kia, nhìn thấy Hàn Thiên Sư vội vã ra ngoài, bất mãn lên án: "Hàn Thiên Sư, anh đi đây vậy? Không phải anh phải biến em thành người phụ nữ của anh sao? Anh quay về biến đi!"
"Em câm miệng!" Cái trán Hàn Thiên Sư nhảy lên, giọng điệu có chút nghiến răng nghiến lợi.
Anh không ngờ, Tĩnh Sam lại kêu lớn lời nói trắng trợn như vậy vào lúc này. Trong lòng biết rõ, đầu bên kia điện thoại, Lam Vy nhất định sẽ nghe được.
Rất cạn lời, anh nhất định là đầu óc bị ngắn đi rồi, mới liên tục nổi lên ham muốn với Tĩnh Sam. Người phụ nữ này, ngu xuẩn như vậy...
Hàn Thiên Sư gần như là chạy ra khỏi phòng ngủ!
"Thiên Sư, em quấy rầy anh phải không? Thật xin lỗi, đã trễ thế này rồi, em không gọi cho anh." Lam Vy bên kia điện thoại, nức nở nói xin lỗi, cuống họng có chút khà khàn.
Hàn Thiên Sư nghe thế, trong lòng lại càng xiết lại: "Vy, em nói gì thế chứ?"
Dừng một chút, anh gượng ép giải thích: "Vừa rồi chỉ là hiểu lầm. Tĩnh Sam, cô ấy...uống rượu say, mượn rượu làm càn thôi!"
Đầu biên kia điện thoại, Lam Vy rơi vào trầm mặc.
Hàn Thiên Sư mở miệng, ân cần hỏi thăm: "Vy, em vẫn đang nghe sao? Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì? Em bị thương sao? Bị bệnh sao?"