Vợ Cũ, Please Come Back

Chương 37: Em không cần giải thích thay cô ta




"Tĩnh Sam, cô dám đẩy cô ấy?" Hàn Thiên Sư tức giận trừng mắt nhìn Tĩnh Sam, lo lắng vọt tới bên người Lam Vy, nâng cô ta dậy.
Tĩnh Sam không ngờ rằng Hàn Thiên Sư không phân trắng đen như vậy, tức giận cãi lại: "Em không có!"
"Vy, em có sao không?" Hàn Thiên Sư căn bản không để ý tới Tĩnh Sam, chỉ quan tâm hỏi Lam Vy.
Lam Vy dường như đã bị dọa sợ, cả người run lẩy bẩy, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Thiên Sư, em... hình như em trật chân rồi, đau quá!"
Tĩnh Sam thấy bộ dáng giả mù sa mưa của Lam Vy, trong lòng uất không chịu được.
Cô chỉ vào Lam Vy, tức giận trách mắng: "Cô quả nhiên là bậc thầy diễn xuất!"
Dừng một chút, cô giương mắt nhìn Hàn Thiên Sư, u oán giải thích nói: "Hàn Thiên Sư, anh đừng bị người phụ nữ này lừa! Vừa nãy căn bản không phải em đẩy ngã cô ta, là chính cô ta cầm lấy tay của em không buông, làm bộ ngã xuống..."
"Đủ rồi!" Hàn Thiên Sư không ngờ rằng Tĩnh Sam chẳng những trốn tránh trách nhiệm, còn học được cách vu oan lại.
Bên kia, Lam Vy yếu ớt nức nở nói: "Thiên Sư, anh đừng giận, em tin cô ấy cũng không phải cố ý!"
Hàn Thiên Sư nghe thấy Lam Vy nói như vậy, liền dỗ dành: "Vy, em không cần giải thích thay cô ta. Người nào làm sai, vừa nãy anh đã thấy rõ ràng!"
Ngụ ý, anh đã nhận định chuyện vừa mới xảy ra, là do Tĩnh Sam cố ý!
"..." toàn thân Tĩnh Sam lạnh như băng.
Cô trừng mắt, nhìn chằm chằm Hàn Thiên Sư, trong lòng trầm xuống.
Lời giải thích của cô anh chẳng muốn nghe! Lời nói dối của Lam Vy, anh lại sẵn lòng tin tưởng.
Thì ra, ở trong lòng Hàn Thiên Sư, cho dù cô đúng hay sai cũng đều là sai cả, Lam Vy cho dùng là đúng hay sai cũng đều là đúng."Thiên Sư, chân của em đau quá!" Lam Vy nhìn thấy hết vẻ cô đơn trên mặt Tĩnh Sam, trên môi nở nụ cười khoái chí. Chẳng qua, những lời nói ra lại cực kì tội nghiệp.
Hàn Thiên Sư ôm chặt Lam Vy, vẻ lo lắng trên mặt rất rõ ràng: “Anh đưa em đến bệnh viện!"
Anh ôm cô ta, vội vàng chạy tới chỗ cầu thang.
Tĩnh Sam cứng đờ tại chỗ, bốn mắt nhìn nhau với anh. Trong mắt Hàn Thiên Sư, ngoại trừ sự lo lắng cho Lam Vy, chỉ còn lại cơn giận với cô.
"Tránh ra!" Anh lạnh giọng trách mắng cô.
Tĩnh Sam không nhúc nhích, chỉ quật cường nhìn Hàn Thiên Sư và Lam Vy đang giả mù sa mưa, cố chấp giải thích: "Em không có đẩy cô ta!"
"Vừa ngu dốt vừa ngoan cố!" Hàn Thiên Sư lạnh lùng mắng một câu, ôm Lam Vy đụng mạnh vào người Tĩnh Sam, sau đó, đi thẳng xuống lầu.
Tĩnh Sam bị đụng choáng cả người, bỗng dưng nửa quỳ trên mặt đất.
Sự dứt khoát lúc rời đi của Hàn Thiên Sư, sự lạnh lùng và giận dữ lúc nhìn cô, khiến ngực cô đau nhói.
"Hàn Thiên Sư, anh là đồ ngu! Anh là tên mù lòa! Đồ khốn nạn, em không muốn quan tâm đến anh nữa." Tĩnh Sam nắm tay thành đấm, mũi vừa đau xót nước mắt liền mất khống chế mà rơi xuống.
Ngay cả chính cô, cũng không biết tại sao mình khóc! Khóc vì Hàn Thiên Sư không tin tưởng, không quan tâm đến cô sao? Nhưng mà, vào ngày mà gả cho anh, không phải đã từng nghĩ tới tình huống này sao?
Buổi tối hôm nay buổi tối, Hàn Thiên Sư trắng đêm không về, Tĩnh Sam một mình trốn trong chăn liếm vết thương lòng.
Ngày kế, Tĩnh Sam hai mắt thâm quầng đến công ty.
Vừa đến bộ phận thiết kế, đã bị Tôn Ly Ly tóm lại.
"Ồ ồ ồ, vẻ mặt của em là túng gì đó quá độ. Sam, em hư quá nha!" Tôn Ly Ly cười tủm tỉm đánh giá Tĩnh Sam, giống như đã phát hiện tin sốt dẻo.
Tĩnh Sam uể oải ngồi trên ghế, khẽ đảo mắt: “Chị Ly Ly chị đừng chọc em, em..."
Lời nói, chỉ mói nói được một nửa, đã bị một giọng nói chế giễu đầy chối tai cắt đứt: “Ha ha! Tối hôm qua tổng giám đốc Hàn, cũng chính là anh rể của tôi cả đêm chăm sóc cho chị của tôi, làm sao có thời mà quần nhau với người phụ nữ tâm cơ này chứ? Cho nên, Ly Ly cô thật sự nghĩ nhiều rồi."
Tĩnh Sam ngẩng đầu, nhìn thấy Lam Oánh vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác mà đi tới.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Lam Oánh chứa đầy ý châm chọc. Cô ta giống như một con công đầy ngạo mạn, sau khi dốc sức chế giễu Tĩnh Sam một hồi, nghênh ngang mà đi.
"Có chuyện gì vậy? Sam, những gì Giám đốc Lam nói là thật sao?" Tôn Ly Ly giật mình thấp giọng hỏi.
Tĩnh Sam ủ rũ nằm bò trên bàn, khẽ “ừ” một tiếng. Biết rõ đêm qua Hàn Thiên Sư chắc chắn là ở bên Lam Vy, nhưng mà nghe thấy Lam Oánh nói ra, ngực cô không hiểu sao vẫn đau đớn chua xót.
Tôn Ly Ly chau mày: “Không phải! Không có lý nào lại như vậy, tối hôm qua lúc Lục Minh Trác ăn cơm với chị, rõ ràng nói em đi tìm ngài tổng giám đốc của em không phải sao? Em nói rõ cho chị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người vợ chính thức như em cứ như vậy bị kẻ thứ ba đuổi đi hả?"
Tĩnh Sam nhớ đến thái độ ngó lơ cô của Hàn Thiên Sư tối hôm qua, trong lòng cảm thấy cực kì khó chịu...
Tôn Ly Ly nhìn thấy Tĩnh Sam chán nản nằm bò trên bàn không nói một lời, đau lòng cực kì.
Tĩnh Sam không muốn nói nhiều, cô cũng không thể ép hỏi. bạn chí cốt không phải là xát muối vào miệng vết thương người khác, mà là giúp đỡ chữa khỏi vết thương.
Cô chủ động rót một ly cà phê nóng cho Tĩnh Sam, ngồi bên cạnh Tĩnh Sam an ủi cô ——
"Về chuyện của Lam Vy và tổng giám đốc, chị có nghe nói. Chị cực kì chán ghét người đàn bà tâm cơ như Lam Vy, đã đẩy người khác ra nhưng còn luôn đeo bám người khác như vậy.
Lúc trước là bản thân Lam Vy không cần tổng giám đốc. Bây giờ tổng giám đốc kết hôn rồi, cô lại trở về quyến rũ người ta, quá giả dối! Người làm chị cạn lời nhất, chính là tổng giám đốc.
Phụ nữ trên đời này cũng không phải chết hết rồi, anh cần gì phải bị Lam Vy nắm mũi dắt đi chứ? Ngựa khôn không ăn lại cỏ cũ. Tổng giám đốc ngay cả một con ngựa cũng không bằng, quả thực là không bằng cầm thú!"
"Phụt!" Tĩnh Sam phun ra một ngụm cà phê phun nóng.
Người dám sau lưng mắng tổng giám đốc không bằng cầm thú, Tôn Ly Ly có thể coi như là người đâu tiên. Chị em chí cốt này vì dỗ cô vui vẻ, cũng thật là gắng sức!
"Chị Ly Ly, chị là người tốt với em nhất!" Tĩnh Sam ôm lấy Tôn Ly Ly, vẻ uất ức trên mặt mất đi không ít.
Tôn Ly Ly sợ hãi cực kì mà đẩy Tĩnh Sam ra, như sói tru mà thét chói tai: "Á á á! Tĩnh Sam em cái đồ đần này, em phun cà phê lên người chị, bộ đồ này của chị mắc lắm đó!"
Tĩnh Sam vừa chùi miệng, vừa vui vẻ giải thích: “Chị Ly Ly, xin lỗi, buổi trưa em mời chị ăn cơm coi như bồi thường!"
Tôn Ly Ly nhéo cái mũi của Tĩnh Sam, xác định tâm trạng của cô đã khá hơn rất nhiều, lúc này mới đi làm việc của mình.
Tĩnh Sam vực dậy tinh thần, chuẩn bị tập trung tinh thần làm việc, lại nhận được một bức thư từ cấp trên của mình là Lam Oánh.
Cô chau mày, cho rằng Lam Oánh lại muốn lạm dụng quyền lực làm khó dễ cô. Bấm chuột mở thư ra, lại phát hiện bên trong là mấy tấm ảnh.
Đó là... ảnh chụp Hàn Thiên Sư và Lam Vy thân mật dựa sát vào nhau!
Hô hấp của Tĩnh Sam trở nên khó khăn, hàm răng cắn chặt môi dưới.
Có thứ gì đó, như dao cùn tàn nhẫn đâm vào ngực cô vài cái. Đau!
Cả ngày, Tĩnh Sam đều gượng cười, chịu đựng đến giờ tan làm liền thu dọn túi sách rời đi.
Trở lại phòng tân hôn, cô co mình trong chăn, trong đầu hồi tưởng lại bức ảnh thân mật của Hàn Thiên Sư và Lam Vy. Càng nghĩ, trong lòng càng chua xót. Càng nghĩ, lại càng khó chịu.
Lúc Hàn Thiên Sư trở về, không nhìn thấy bóng dáng bận bịu trong phòng như trước kia, liền cau mày.
Anh đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy một cục phồng lên trong chăn ở trên giường, đang run lên từng hồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.