Vợ Cũ, Please Come Back

Chương 39: Em hi vọng anh hạnh phúc




Bên kia đầu điện thoại, giọng nói dịu dàng của Lam Vy rõ ràng Tĩnh Sam đều có thể nghe rõ được: “Thiên Sư, anh đang ở đâu vậy?”
Hàn Thiên Sư mắt nhìn Tĩnh Sam, thành thật trả lời: “Trong nhà!”
Lam Vy trầm mặc một chút, sau đó mới nói: “Thiên Sư, chuyện tối ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, em tin rằng Tĩnh Sam cũng không có cố ý. Cho nên, anh đừng cãi nhau với cô ấy. Anh biết mà, em hi vọng anh hạnh phúc, hi vọng anh với cô ấy có thể tốt đẹp!”
Nghe vậy, hai tay Tĩnh Sam siết chặt thành quyền.
Lam Vy này, quả thực chính là người phụ nữ có tâm cơ lớn!
Tất cả hiểu lầm tối hôm qua, đều là do một tay Lam Vy bày ra.
Trước tiên cô ta dùng điện thoại của Hàn Thiên Sư gửi tin nhắn đến cho Tĩnh Sam để Tĩnh Sam thấy được một màn anh anh em em của Hàn Thiên Sư với cô ta.
Sau đó, cô ta lại cố ý tiến lên bắt chuyện giải thích với Tĩnh Sam, cũng tốt bụng nhặt điện thoại cho Tĩnh Sam. Trên thực tế, lại tự biên tự diễn tiết mục Tĩnh Sam đẩy ngã cô ta.
Nếu không phải tính cách của Tĩnh Sam với Hàn Thiên Sư đều là thẳng tính, cố chấp truy ra nguyên nhân của một chuyện. Chỉ sợ, bọn họ sẽ không vạch trần ra âm mưu của Lam Vy nhanh như thế trong cuộc cãi vả đâu!
Như thế, Tĩnh Sam với Hàn Thiên Sư sẽ tiếp tục hiểu lầm đối phương.
Cho nên, giờ phút này nghe được lời nói giả mù sa mưa như thế này của Lam Vy ở bên kia đầu điện thoại, Tĩnh Sam mới tức giận dùng tâm cơ gái điếm để hình dung đối phương.
Hàn Thiên Sư nhìn thấy biểu cảm tức giận của Tĩnh Sam, môi mỏng nhếch lên một độ cong quỷ dị.
Anh cười rồi hỏi Lam Vy ở bên kia đầu điện thoại: “Vy, đây là lời thật lòng của em sao?”Bên kia, lại trầm mặc một chút, sau đó giọng điệu u ám cất tiếng 'dạ', ý tứ khẩu thị tâm phi thật sự không quá rõ ràng.
Hàn Thiên Sư nhẹ giọng cười nói: “Em yên tâm, anh sẽ cố gắng tốt đẹp với cô ấy. Cô ấy biết mình làm sai, cũng đã nói xin lỗi với anh rồi, bây giờ đang ở phòng bếp làm cơm tối cho anh rồi. Anh quyết định nghe theo em, tha thứ cho cô ấy!”
“Thiên Sư!” Ở bên đầu kia của điện thoại di động, Lam Vy không ngờ tới Hàn Thiên Sư có thể nói như vậy, giọng điệu có hơi hoảng.
Dừng một chút, cô ta lại dùng giọng nghẹn ngào nói: “Anh..... Quả thật là em hi vọng anh với Tĩnh Sam được tốt đẹp, nhưng mà...... Nhưng mà thân phận của Tĩnh Sam anh rất rõ ràng mà. Em hi vọng anh có thể lý trí một chút, đừng bị cô ấy lừa.”
Hàn Thiên Sư nhẹ nhàng 'ừ' một tiếng, không tiếp tục tiếp nói nữa. Nét mặt của anh bình tĩnh, đáy mắt hiện ra vẻ khác lạ. Nói không nên lời trong lòng thất vọng nhiều một chút, vẫn là đau lòng nhiều một chút.
Lấy cớ này, Lam Vy lại nói mấy câu quan tâm với Hàn Thiên Sư, lúc này mới tắt điện thoại. Thế nhưng, Hàn Thiên Sư một chữ cũng đều không để vào trong lòng, vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại.
Tĩnh Sam thính tai nghe được bên kia đầu điện thoại truyền đến tiếng ‘tút tút' đã cúp máy, thế nhưng Hàn Thiên Sư vẫn còn duy trì tư thế nghe điện thoại. Cô hừ một tiếng, không hề khách sáo mà đưa tay ra chọc vào trán anh một chút.
“Làm gì thế?” Hàn Thiên Sư lấy lại tinh thần, giống con nhím điên cuồng xù lông mà.
Tĩnh Sam hung hăng khinh bỉ anh một chút: “Không làm gì cả! Chỉ là nhìn xem nơi này của anh là não hay là hồ dán!”
Cô thật rất muốn hỏi một câu, đầu óc của Hàn Thiên Sư anh đâu rồi? Mười năm, ròng rã mười năm, anh vẫn bị xoay vòng vòng bởi một cô gái nói chuyện trước sau mâu thuẫn, trong ngoài không đồng nhất?
“Em thì biết cái gì? Tĩnh Sam, em gì cũng không hiểu!” Hàn Thiên Sư phẫn nộ trách cứ.
Tĩnh Sam chỉ cái mũi mình, nổi giận vì bị quở mắng: “Là em cái gì cũng đều không hiểu, hay là chính anh không tình nguyện hiểu rõ sự thật đây hả? Hàn Thiên Sư, từ đầu đến cuối anh vẫn chính là đồ ngốc!”
Cái trán của Hàn Thiên Sư thình thịch nhảy lên, trước kia cũng không phát hiện Tĩnh Sam lại là một cô gái miệng lưỡi sắc bén như thế.
Anh lạnh giọng cười khẩy nói: “Tĩnh Sam, thế mà tôi còn không biết em là cô gái có tính khí lớn đến như thế đó? Còn không thèm nói đạo lý, giả vờ giả vịt.”
Tĩnh Sam tức giận cắn răng, nắm chặt hai quyền, không lựa lời nói mà gầm nhẹ nói: “Đúng đó! Em chính là tính khí lớn, chính là em không thèm nói đạo lý đó. Vậy anh đi tìm Vy của anh đi nha! Cái loại người ngốc nghếch bị mỡ heo phủ tròng mắt như anh phải bị cô ta nắm mũi dắt đi!”
Hàn Thiên Sư chưa từng bị người khác dùng những câu nói này nhục nhã? Trong lúc nhất thời, tức giận đến nói không nên lời.
Anh đưa tay, gắt gao chỉ vào Tĩnh Sam.
Cuối cùng quay người, không để lại nửa chữ, cứ như vậy giận đùng đùng đóng sập cửa rời đi......
Tình cảm của Hàn Thiên Sư với Lam Vy sâu bao nhiêu, Tĩnh Sam không rõ ràng.
Nhưng mà sau khi anh biết rõ chuyện bị Lam Vy lừa gạt, vẫn cam tâm tình nguyện bị đối phương lừa gạt xoay vòng. Điều này Tĩnh Sam thấy, cũng không phải là anh yêu quá sâu, mà là anh yêu quá ngu, quá chấp nhất!
Trong lòng thống hận Hàn Thiên Sư chấp nhất, nhưng cũng đau lòng vì anh ngốc. Người đàn ông thông minh như vậy, làm sao có thể không biết Lam Vy đang tính toán gì chứ?
“Đáng ghét! Đàn ông tốt đều bị phụ nữ tâm cơ và trà xanh lừa gạt, tổng giám đốc đại nhân quá đáng thương rồi.” Bộ phận thiết kế, Tôn Ly Ly nghe Tĩnh Sam nói lại chuyện tối ngày hôm qua, tức giận đập bàn.
Tĩnh Sam u oán nâng đôi mắt gấu mèo lên, yếu ớt bổ sung: “Tồi tệ nhất là anh ấy cam tâm tình nguyện chịu lừa gạt, em muốn cứu anh ấy thoát khỏi bể khổ này khó như lên trời vậy!”
Tôn Ly Ly đập một cái lên vai Tĩnh Sam, nghiêm túc nói: “Sam, cổ nhân nói, trời giáng chức trách lớn cho người, trước phải khổ tâm chí, cực khổ gân cốt. Em muốn tu thành chính quả với tổng giám đốc đại nhân, thì phải chịu đựng những gì người thường không chịu nổi. em suy nghĩ một chút Chức Nữ với Ngưu Lang, ngẫm lại Thất tiên nữ với Đổng Vĩnh, ngẫm lại Bạch Tố Trinh với Hứa Tiên......”
“Chị Ly Ly à, chị đủ rồi!” Tĩnh Sam cắt ngang lời nói bừa của Tôn Ly Ly, buồn bã ỉu xìu gục xuống bàn thở dài.
Liên tiếp ba ngày, Hàn Thiên Sư đều chưa từng trở về nhà. Tĩnh Sam trắng trời ở công ty, có thể ngẫu nhiên xa xa liếc mắt nhìn thấy anh.
Anh với ngày bình thường thanh lãnh cao ngạo, chưa từng để ý một người tầm thường như cô.
Bộ phận thiết kế, Lam Oánh với mấy nữ đồng nghiệp khác sự hoàn toàn như trước đây xa lánh chế nhạo Tĩnh Sam. Nhất là Lam Oánh, tính khí rất nóng nảy, hoàn toàn xem Tĩnh Sam như một nơi trút giận.
Công việc của bộ phận thiết kế bẩn thỉu, cực nhọc, vụn vặt, nhờ Lam Oánh ban tặng, tất cả đều do Tĩnh Sam nhận. Tôn Ly Ly nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng. Thế nhưng Tĩnh Sam không cho cô ấy nhúng tay, cô ấy chỉ có thể giương mắt nhìn.
Cuối cùng không thể nhịn được nữa, liền phỉ nhổ chuyện này với Lục Minh Trác. Lục Minh Trác nghe kể về chuyện này, ngay lập tức chạy tới bộ phận thiết kế.
Đừng thấy Lục Minh Trác trưng ra khuôn mặt anh tuấn ôn tồn lễ độ, thế nhưng mới mở miệng giọng nói lại lãnh khốc tuyệt tình, không chút nào thua Hàn Thiên Sư.
Anh ta đứng bên cạnh Tĩnh Sam, mắt lạnh nhìn mấy người phụ nữ ở bộ phận thiết kế, nhưng lời nói ra lại nói với Lam Oánh.
Anh ta nghiêm nghị quát lên: “Giám đốc Lam à, mặt mũi của nhân viên chính là mặt mũi của công ty. Nếu như cô có thể dẫn dắt cấp dưới của cô làm ra chuyện mất mặt vậy tôi đây cũng không ngại tự mình đi tìm chủ tịch, đề cử cho ông ấy một người giỏi hơn cô gấp mười lần đến đảm nhận vị trí của cô đâu!”
Dừng một chút, anh mới uy hiếp nói với mấy nhân viên bộ phận thiết kế: “Nếu có người chê công ty Hàn thị đãi ngộ không tốt, thì nhanh cuốn gói về nhà đi, Lục Minh Trác tôi không ngại giúp đỡ đâu.”
Lam Oánh trừng hai mắt, lạnh giọng hỏi: “Lục Minh Trác, anh thế này là đang uy hiếp tôi sao?”
Lục Minh Trác giễu cợt lên tiếng: “Uy hiếp? Lam Oánh, cô xứng sao?”
Một câu 'Cô xứng sao', đả kích Lam Oánh đến sắc mặt trắng bệch khó coi.
Lại nghe Lục Minh Trác bá đạo tuyên bố: “Các người, tất cả mọi người! Tôi chỉ muốn cho mọi người hiểu rõ một sự thật. Cho dù Tĩnh Sam dứt bỏ thân phận thiếu phu nhân của nhà họ Hàn, cô ấy cũng không phải là người mà các người có thể chọc nổi. Tĩnh Sam là người mà Lục Minh Trác tôi bảo bọc, ai dám ức hiếp cô ấy thì chính là làm khó Lục Minh Trác tôi. Chỉ bằng các người cũng xứng đấu với nhà họ Lục của tôi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.