Vợ Cũ, Please Come Back

Chương 40: Bình yên sống qua ngày




“Anh!” Lam Oánh kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
Cô ta không thể ngờ được, Lục Minh Trác vì Tĩnh Sam lại dùng nhà họ Lục để tới chèn ép cô ta.
Trong lòng cô ta rất phẫn nộ, Lam Oánh thầm mắng Tĩnh Sam, cái tài quyến rũ đàn ông của cô đúng là không phải dạng vừa.
Đột nhiên một ý tưởng gì đó lóe lên trong đầu cô ta làm cô ta mừng thầm.
Ha! Tĩnh Sam, không phải cô rất biết cách quyến rũ đàn ông sao? Tôi sẽ cho cô nếm mùi khó khăn.
Lúc này không ai biết được trong lòng Lam Oánh đã nghĩ ra được một cách để đối phó với Tĩnh Sam... Bạn‎ đang‎ đọc‎ 𝘵𝗿𝗎𝓎ện‎ 𝘵ại‎ ﹛‎ 𝘵𝗿𝗎𝓂𝘵𝗿𝗎𝓎‎ 𝐞n.vn‎ ﹜
Buổi trưa, trong giờ ăn trưa của nhân viên
Tôn Ly Ly xung phong nhận nhiệm vụ đặt cơm, để cho Lục Minh Trác và Tĩnh Sam đi tìm chỗ trước.
“Đàn anh Lục, cảm ơn anh!” Sau khi Tĩnh Sam và Lục Minh Trác tìm được một chỗ trong góc và ngồi xuống, Tĩnh Sam mới lên tiếng nói lời cảm ơn.
Cô không ngờ Tôn Ly Ly tùy tiện than phiền với Lục Minh Trác mấy câu mà đối phương đã tức giận đùng đùng chạy tới bộ phận thiết kế, tìm Lam Oánh và đồng nghiệp của cô ta để cảnh cáo.
Cô không biết nhà họ Lục đứng sau lưng Lục Minh Trác có thế lực lớn đến đâu nhưng có thể khiến Lam Oánh e sợ thì nhất định cũng không thua kém gì với nhà họ Hàn.
Lục Minh Trác nghe được lời cảm ơn dịu dàng của Tĩnh Sam, vẻ mặt tức giận vì không thể luyện sắt thành thép.
Anh đau lòng trách mắng cô: “Tĩnh Sam, em có phải đồ ngốc không? Cứ để mặc cho người khác bắt nạt như vậy sao? Em nói cho anh biết, em định làm cái bánh bao mềm, nhẫn nhịn như vậy thì đến bao giờ em mới hết tức? Nếu không phải Tôn Ly Ly nói ra thì có phải em định chịu đến cùng không?”
Nghe vậy, Tĩnh Sam cười khổ sở, cô không phải là cái bánh bao mềm, chỉ là cô cảm thấy chuyện này không cần thiết phải nói cho người khác biết.
Hơn nữa, cô có thể nói cho ai biết chứ?
Nói cho Lục Minh Trác biết? Nhưng Lục Minh Trác là gì của cô?
Nói cho Hàn Thiên Sư biết? Người đó không hề quan tâm tới cô, thậm chí còn có hiểu lầm và căm hận cô, nói cho đối phương biết liệu đối phương có ra mặt giúp cô không?
“Đàn anh Lục, ý tốt của anh em đều hiểu cả.” Ngoại trừ nói những lời này ra, Tĩnh Sam thật sự không biết cô nên nói gì.Ánh mắt Lục Minh Trác nhìn Tĩnh Sam như có lửa, đáy mắt ngập tràn sự đau lòng và xót xa.
Lam Oánh đứng ở cách đó không xa, không từ bỏ bất cứ một cơ hội nào, cô ta lấy điện thoại ra, chụp liên tiếp một đống ảnh.
Lúc tan làm, Lam Oánh cố tình làm khó Tĩnh Sam, bảo cô ở lại làm thêm giờ. Tĩnh Sam thấy chỉ cần nửa tiếng nữa là làm xong hồ sơ nên mới đồng ý.
Làm xong hồ sơ ra khỏi phòng thiết kế, Tĩnh Sam thấy Lục Minh Trác đang đứng bên ngoài.
“Nghe nói Lam Oánh lại làm khó em?” Lục Minh Trác đang hút thuốc, nhìn thấy Tĩnh Sam tiến đến, anh dập luôn điếu thuốc đi.
Tĩnh Sam không muốn để Lục Minh Trác can thiệp vào chuyện của mình nên quả quyết lắc đầu: “Không có! Em cũng đâu phải kẻ ngốc, nếu cô ta bắt em một mình ở lại làm thêm giờ đến tối muộn, em nhất định sẽ không đồng ý.”
Nghe Tĩnh Sam nói như vậy, Lục Minh Trác bật cười: “Chẳng lẽ em không biết trong mắt người khác em chính là một kẻ ngốc rất dễ bắt nạt sao?”
Anh vừa nói, vừa lấy tay véo mũi của Tĩnh Sam.
Lúc trước ở hội học sinh, Lục Minh Trác cũng từng làm những hành động thân mật như vậy nhưng hiện giờ...
Hai má của Tĩnh Sam không khỏi ửng đỏ, cô xấu hổ cúi đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Tĩnh Sam, ánh mắt của Lục Minh Trác lấp lánh một cảm giác yêu thương dịu dàng.
“Đi thôi, anh tiễn em về một đoạn!” Lục Minh Trác chỉ về chiếc thang máy rồi lên tiếng nói một câu.
Không đợi Tĩnh Sam lên tiếng, Lục Minh Trác đã nói tiếp: “Anh đã đợi em nửa tiếng rồi, em đừng từ chối.”
“...” Tĩnh Sam cúi đầu, giống như một cô vợ nhỏ đi phía sau Lục Minh Trác.
Đến khi hai người đi vào thang máy, Lam Oánh mới đi từ một góc tối ra, cô ta xem những tấm ảnh trong điện thoại, ánh mắt lạnh lùng và tính toán.
Quả nhiên là Lục Minh Trác rất quan tâm tới Tĩnh Sam, cô ta chỉ cần dùng một số lạ nhắn tin cho Lục Minh Trác nói rằng Tĩnh Sam vẫn đang phải làm thêm giờ là anh ta lập tức chạy qua đây.
Lam Oánh cất điện thoại đi, cô ta thấp giọng nói: “Ha ha! Lục Minh Trác, anh càng đến gần Tĩnh Sam thì cô ta chết càng nhanh.”
Lục Minh Trác lái xe đưa Tĩnh Sam về tới cửa khu chung cư của cô, Tĩnh Sam vô cùng cảm ơn vẫy tay chào tạm biệt anh.
Về đến căn nhà mới, Tĩnh Sam để túi xuống rồi đi vào trong bếp.
Đột nhiên một luồng sức mạnh bất ngờ kéo cô lại.
Một giây sau, cô bị người kia áp chặt lên tường.
Mấy ngày hôm nay, Hàn Thiên Sư không về nhà, nhìn thấy anh tức giận trợn mắt nhìn cô, lạnh lùng chất vấn: “Tĩnh Sam, người đàn ông kìa là ai?”
Lưng của Tĩnh Sam dựa sát vào tường, thấy Hàn Thiên Sư đột nhiên xuất hiện, ánh mắt cô không khỏi xuất hiện một tia vui mừng.
Cô còn tưởng rằng Hàn Thiên Sư giận cô nên không muốn về ngôi nhà này nữa.
Khoan đã, đây không phải là vấn đề chính! Vấn đề chính là...
“Người đàn ông gì cơ?” Tĩnh Sam chậm chạp hỏi lại.
Hàn Thiên Sư nheo mắt, giọng nói rất nghiêm túc và lạnh lùng: “Cô đừng giả ngu với tôi nữa! Người đàn ông lúc nãy vừa đưa cô về là ai?”
Anh đứng ở ban công hút thuốc, nhìn thấy Tĩnh Sam ngồi xe của một người đàn ông xa lạ về nhà. Mới có mấy ngày không gặp, người phụ nữ này đã quyến rũ được một người đàn ông lái xe Audi, lại còn đưa về tận nhà?
Tĩnh Sam hiểu ra người mà Hàn Thiên Sư đang nói tới là ai,cô vội vàng giải thích: “Là Đàn anh Lục! Hôm nay em phải làm thêm giờ, vừa hay anh ấy lại gặp em nên mới tiễn em một đoạn.”
“Chỉ có như vậy thôi?” Hàn Thiên Sư nheo mắt, giống như đang không tin lời giải thích của Tĩnh Sam.
Gương mặt Tĩnh Sam ngây thơ vô tội: “Chỉ có như vậy thôi, nếu không còn có thể như thế nào nữa?”
Hàn Thiên Sư im lặng đánh giá Tĩnh Sam, anh không tiếp lời.
Tĩnh Sam ngây người ra một lúc, hình như nghĩ tới chuyện gì đó, hai mắt cô sáng lên, mỉm cười như một chú thỏ nhỏ nhặt được một củ cà rốt: “Không lẽ anh ghen sao?”
“...” Hàn Thiên Sư lườm cô, ánh mắt anh rất khinh bỉ: “Cả người cô từ trên xuống dưới có gì đáng cho tôi phải ghen nào?”
Tĩnh Sam bị shock, cô hơi bĩu môi.
Cô không kìm được phản bạc lại: “Này, anh cũng không thể ăn nói như vậy được? Mặc dù thân hình tôi bình thường, khuôn mặt bình thường, nhưng tôi…”
“Ha ha! Cô cũng biết bản thân mình cái gì cũng bình thường sao?” Hàn Thiên Sư ngắt lời cô, cười khinh bỉ.
Hai má Tĩnh Sam phồng lên, cảm giác rất tủi thân.
“Tĩnh Sam!” Đột nhiên Hàn Thiên Sư gọi cô rất nghiêm túc.
Tĩnh Sam “dạ” một tiếng, cô ngơ ngác nhìn Hàn Thiên Sư không hiểu gì.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Hàn Thiên Sư nhìn cô rất kỳ dị, khiến hai gò má cô không kìm được mà đỏ lên. Chỉ bị ánh mắt nóng như lửa của Hàn Thiên Sư nhìn hai cái mà Tĩnh Sam đã cảm thấy hô hấp không thông, hai chân mềm nhũn.
Ây dà! Đúng là sắc đẹp đàn ông quyến rũ con người, sắc đẹp đàn ông quyến rũ con người!
Một lúc sau đó, đến khi Tĩnh Sam cảm thấy mình không đứng vững được nữa, Hàn Thiên Sư vẫn chưa nói vào chuyện chính.
Tĩnh Sam không kìm được lên tiếng hỏi: “Anh gọi em… làm gì?”
Hàn Thiên Sư đưa tay ra, nâng khuôn mặt của Tĩnh Sam lên, anh nói rất nghiêm túc: “Mấy ngày hôm nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều về Lam Vy, về tôi và về cô.”
“Vậy nên?” Trái tim Tĩnh Sam giật nảy mình, cô thầm cảm thấy một dự cảm không lành. Không lẽ Hàn Thiên Sư định ép cô… ly hôn sao?
Sự nặng nề và thất vọng chiếm lấy trái tim cô. Tĩnh Sam không dám tin rằng, cho tới ngày hôm nay, Hàn Thiên Sư vẫn lưu luyến không quên được Lam Vy.
Hàn Thiên Sư nhìn thấy vẻ căng thẳng trong ánh mắt của Tĩnh Sam, ánh mắt của anh trở nên dịu dàng hơn, đến cả giọng nói cũng bớt đi mấy phần lạnh lùng.
Hàn Thiên Sư trầm giọng nói: “Tĩnh Sam, chúng ta đâm lao thì phải theo lao, về sau sống bình yên qua ngày thôi!”
“Hả?” Tĩnh Sam nhướng mày, hai mắt cô mở to trừng trừng.
Cô không thể ngờ rằng nỗi kinh sợ ban đầu lại chuyển thành một niềm vui bất ngờ, đầu óc của Hàn Thiên Sư cuối cùng cũng đã mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.