“Thái độ của cô như vậy là thế nào? Chẳng lẽ cô không bằng lòng sao?” Hàn Thiên Sư thấy cô lo lắng hoang mang nên xụ mặt và cau mày lại.
Khóe môi Tĩnh Sam cong lên, cô cười ha ha: “Làm gì có? Em vui còn không hết nữa là, làm gì có chuyện không bằng lòng? Em như vậy là do bất ngờ quá thôi, anh phải hiểu rõ chứ!”
Cô vui mừng giống như một đứa trẻ được cho kẹo.
Hàn Thiên Sư cảm thấy cảm giác được quan tâm này cũng không tới nỗi nào.
Trái tim khẽ rung động, anh nghiêng người về phía trước, chiếm lấy đôi môi của cô...
Đôi môi của Tĩnh Sam nhỏ nhắn, ngọt ngào, mềm mại! Hàn Thiên Sư chỉ muốn thêm nữa.
“Em ngọt thật!” Hàn Thiên Sư cúi đầu để trán mình chạm vào trán của Tĩnh Sam, đôi mắt khép hờ, thấp giọng tỉ tê.
Giọng nói này hay chết mất.
Trái tim Tĩnh Sam đập loạn nhịp không theo quy tắc gì cả, gò má cô ửng đỏ và nóng bừng đến mức sắp bốc cháy.
“Em… em đi nấu cơm!” Vừa nói cô vừa khẽ đẩy Hàn Thiên Sư ra.
Hàn Thiên Sư ừ một tiếng, cũng phối hợp lùi lại phía sau một bước.
Tĩnh Sam như một chú thỏ giảo hoạt, lập tức chạy vào phòng bếp, đóng chặt cánh cửa phòng bếp lại.
Hàn Thiên Sư đứng nguyên tại chỗ cũ, nhìn thấy Tĩnh Sam sợ hãi, xấu hổ chạy đi, khóe miệng cong lên một nụ cười tự giễu.
Nhìn xem, Lam Vy tùy tiện giẫm đạp lên tình cảm của anh còn người phụ nữ ngốc nghếch này lại coi anh như báu vật. Sẽ có một ngày anh sẽ khiến Lam Vy biết cô ta đã bỏ lỡ những gì...
Trong phòng bếp, Tĩnh Sam dựa vào cánh cửa đã đóng chặt, hai tay ôm lấy gò má đã đỏ bừng và nóng rực. Trong lòng cô chưa từng cảm nhận được niềm vui và sự hạnh phúc đến như vậy.
Cô biết mà, sự chân thành nhất định có thể cảm hóa được mọi việc. Cô đối xử tốt với Hàn Thiên Sư, dành hết cho anh tình cảm của mình, đối phương không có lý do gì mà không nhìn thấy cả, đến một người lòng dạ sắt đá cũng sẽ cảm nhận được một chút.40 phút sau, Tĩnh Sam đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn với bốn món chính và một món canh.
Hai người cùng ngồi xuống trước bàn, Tĩnh Sam nhiệt tình gắp thức ăn cho anh, liên tục hỏi anh cảm thấy thế nào, có hợp khẩu vị không, giống như một chú chim sẻ cứ lích cha lích chích.
Hàn Thiên Sư gật đầu khen ngợi, cô vui đến mức không khép được miệng lại, cô ôm má ngồi cười ngốc nghếch. Hàn Thiên Sư thấy Tĩnh Sam vui vẻ như vậy, anh cũng không biết làm sao, khóe miệng anh chỉ cong lên thành một nụ cười khẽ.
“Đừng cười ngốc nghếch mãi như vậy, ăn cơm đi!” Hàn Thiên Sư nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi gắp cho Tĩnh Sam một miếng thịt kho tàu.
Tĩnh Sam nhìn miếng thịt mới xuất hiện trong bát mình, hai má càng đỏ hơn, trong lòng cũng vô cùng vui mừng. Cô nghĩ, phải chăng đây chính là sức hấp dẫn của tình yêu?
Hàn Thiên Sư thấy cô vẫn ngồi ngẩn người ra, anh đưa tay gõ nhẹ vào đầu cô giục giã: “Em đang nghĩ gì vậy? Mau ăn cơm đi, ăn nhiều một chút, tối nay có công việc tiêu hao nhiều thể lực cần em phối hợp.”
Nghe xong câu này, Tĩnh Sam ngẩng đầu lên nhìn Hàn Thiên Sư ngơ ngác, không hiểu gì, cô hỏi lại: “Có công việc tiêu hao nhiều thể lực cần em phối hợp sao? Anh nói vậy là có ý gì?”
Nghe Tĩnh Sam thẳng thắn hỏi lại một câu hỏi như vậy, Hàn Thiên Sư hơi bĩu môi.
Trong anh thầm đưa ra tổng kết, người phụ này đúng là ngốc nghếch!
Anh nhướng mày, cười xấu xa, giọng nói cố tình mang theo vẻ trêu đùa: “Từ khi kết hôn đến nay, anh và em vẫn chưa thật sự là vợ chồng. Tối nay là một ngày tối, chúng ta cũng nên động phòng hoa chúc. Đây chính là công việc tiêu hao nhiều thể lực, em nhất định phải phối hợp ăn ý.”
“...” Nụ cười trên mặt Tĩnh Sam đông cứng rồi hóa đá, cả người rối như tơ vò.
Nghe xong câu nói của Hàn Thiên Sư, mãi một lúc sau Tĩnh Sam mới hoàn hồn lại được.
Cô mắng Hàn Thiên Sư: “Lưu manh! Em không hiểu anh nói cái gì?
“Em nghe không hiểu? Hay giả vờ không hiểu?” Hàn Thiên Sư nói thẳng ra nỗi xấu hổ của Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam cúi đầu xuống, vành tai đỏ lựng, cô chỉ muốn vùi cả đầu vào trong bát cơm.
Hàn Thiên Sư biết Tĩnh Sam đã hiểu được ý của mình nhưng vì còn xấu hổ nên mới giả vờ là nghe không hiểu.
Tâm trạng anh tốt nên anh lại gắp thêm thịt vào trong bát của cô rồi nói rất nghiêm túc: “Em ăn nhiều thịt một chút, nếu không một lát nữa không có sức, kêu đau kêu mệt thì lại mất hứng.”
“Khụ khụ khụ!” Tĩnh Sam vừa ăn được một miếng thịt, nghe thấy anh nói câu này, cô sợ hãi ho ra thành tiếng.
Hàn Thiên Sư không vội vàng đứng lên, đi tới phía trước mặt vỗ lưng cho cô, vừa vỗ anh còn vừa cảm thán: “Em xem em kích động kìa, anh biết em đã thèm muốn anh từ lâu, yên tâm đi, tối nay anh nhất định sẽ cho em được như ý nguyện, em không cần phải ăn vội như vậy đâu.”
“Khụ khụ khụ! Em… anh…” Tĩnh Sam bị câu nói của Hàn Thiên Sư làm cho mắc nghẹn, cô trợn trừng hai mắt.
Sao trước đây cô không phát hiện ra còn người Hàn Thiên Sư lại xấu xa như vậy chứ?
Sau khi ăn xong bữa tối, Tĩnh Sam thu dọn bát đĩa đem về phòng bếp để rửa.
Hàn Thiên Sư lập tức đi theo đằng sau, ép chặt đứng trước vòi rửa bát.
“Hàn Thiên Sư, anh làm gì vậy? Em phải rửa bát!” Tĩnh Sam cúi đầu, cô không nhìn vào ánh mắt như lửa đối của Hàn Thiên Sư.
Khóe môi Hàn Thiên Sư cong lên, cô thấp giọng cười: “Đừng nghịch nữa! Thắt lưng của anh đã cởi ra rồi, em không ngắm nhìn phong cảnh này mà còn nói với anh là phải rửa bát?”
Tĩnh Sam vô tình nhìn xuống phần eo của Hàn Thiên Sư, không biết thắt lưng của anh đã được cởi ra từ lúc nào. Đúng là đồ lưu manh!”
“Em… ô!” Tĩnh Sam còn đang sắp xếp từ ngữ trong đầy để mắng anh một trần nhưng không ngờ đối phương đã mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi của cô.
Tĩnh Sam hoàn toàn không có sức lực để chống đỡ, trong chớp mắt đã bị đối phương chiếm lấy một nửa hơi thở.
Hai mắt cô xấu hổ dần dần nhằm lại, đôi bàn tay nhỏ của cô không chịu khống chế ôm chặt lấy sau gáy của Hàn Thiên Sư, giống như đang ôm lấy cả thế giới.
Hàn Thiên Sư ôm chặt lấy Tĩnh Sam, anh không bằng lòng với thực tại, anh muốn nhiều, muốn nhiều hơn nữa.
Tĩnh Sam động tình nhưng cô không biết làm sao.
Hàn Thiên Sư đưa bàn tay nóng rực của mình lên cởi cúc áo của Tĩnh Sam ra.
Tĩnh Sam vô cùng căng thẳng, đôi tay cô ôm lấy Hàn Thiên Sư càng chặt hơn. Tiếng thở gấp gáp của anh vang lên bên tai cô.
Anh khẳng định chắc chắn: “Tĩnh Sam, anh muốn em!”
Tĩnh Sam nghe thấy giọng nói kiên định bá đạo của Hàn Thiên Sư, hai chân cô mềm nhũn ra.
Hai má cô đỏ bừng, cô nói nhỏ nhắc nhở: “Em… em vẫn còn chưa tắm!”
Hàn Thiên Sư khẽ cười, anh giữ lấy eo Tĩnh Sam và ôm bổng cô lên.
Cơ thể cô mất thăng bằng, cô kinh ngạc sợ hãi, một lúc sau cô mới nhận ra hai tay mình đang ôm chặt lấy Hàn Thiên Sư.
“Hàn Thiên Sư, anh định làm gì vậy? Thả em xuống đi, em tự đi được!” Tĩnh Sam giãy dụa ồn ào.
Hàn Thiên Sư vừa bước vào nhà tắm vừa trầm giọng trả lời cô: “Không phải vừa nãy em vừa nói là chưa tắm sao? Anh là chồng em, bây giờ anh sẽ ôm em qua đó!”
“A!” Tĩnh Sam im lặng, không tiếp tục giãy dụa nữa.
Chỉ có điều giọng nói của Hàn Thiên Sư quá sức hấp dẫn khiến trái tim cô tự nhiên đập loạn nhịp.
Anh là chồng em! Anh là chồng em! Tĩnh Sam nhắc đi nhắc lại câu nói đó trong lòng mấy lần rồi mới phát hiện ra… hay chết mất, ha ha!”
Hàn Thiên Sư rất hài lòng khi thấy Tĩnh Sam im lặng như vậy, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nép trong lòng mình. Tĩnh Sam đỏ mặt xấu hổ, ánh mắt anh thoáng qua sự dịu dàng mà chính bản thân anh còn không phát hiện được ra.
Ngay sau đó, Hàn Thiên Sư đã bế được Tĩnh Sam hiện giờ quần áo đã xộc xệch vào trong phòng tắm.
Sau khi hai chân cô chạm đất, nhìn thấy Hàn Thiên Sư vẫn đừng trước mặt cô không có ý định rời đi, cô không khỏi chau mày.