“Anh… có thể đi ra ngoài không?” Tĩnh Sam hỏi thẳng để đuổi khách.
Hàn Thiên Sư nhướng mày, sắc mặt trở nên hơi xấu xa.
Anh giang tay ôm Tĩnh Sam vào trong lòng, nói đùa: “Tĩnh Sam, em định qua cầu rút ván sao?”
Tĩnh Sam không biết nói gì, cô chỉ muốn anh ra khỏi phòng tắm, chuyện này có liên quan gì tới việc qua cầu rút ván!
Cô còn đang ngơ ngác thì Hàn Thiên Sư đã nói nhỏ bên cạnh tai cô: “Ngoan, em đi xả nước đi, chúng ta tắm chung!”
Nghe vậy, Tĩnh Sam giật nảy mình, mặt cô càng đỏ hơn.
Cô vội vàng phản bác lại: “Ai… ai muốn tắm chung với anh? Anh anh anh… đi ra ngoài đi!”
Tĩnh Sam ấp a ấp úng làm anh buồn cười, Hàn Thiên Sư nheo mắt nhìn cô đầy thâm trầm, anh nói rất nghiêm túc: “Vợ chồng cần phải thẳng thắn đối diện với nhau, tắm chung là cách tốt nhất để hai người đối diện thẳng thắn với nhau!”
Hai mắt Tĩnh Sam trợn tròn, cô phồng má mắng anh: “Ai muốn đối diện thẳng thắn với anh! Anh ra ngoài đi, may ra ngoài đi!”
Cô vừa mắng, vừa để một tay lên bộ ngực rắn chắc của anh, cố gắng đẩy anh ra khỏi phòng tắm.
Hàn Thiên Sư nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay của cô đặt lên môi mình, nhẹ nhàng hôn lên đó. Cô vội vàng rút tay về, trừng mắt nhìn anh nhưng trong lòng vô cùng căng thẳng.
Hàn Thiên Sư trầm giọng cười, anh đứng từ trên cao chiếm lấy đôi môi của cô, mặc kệ ánh mắt hung hăng của cô. Anh dịu dàng hôn lên đôi môi của cô, giống như trân quý món đồ đáng giá nhất trên thế giới này.
Anh hôn cô từng từng chút từng chút một, kiên nhẫn dẫn dắt cô đi, chỉ mong nhận được một chút hồi đáp.
Tĩnh Sam không phải là người có tính tiểu thư, chỉ là cô quá ngây thơ trong chuyện nam nữ nên là người rất bị động. Ban đầu cô còn giãy dụa một chút nhưng lại bị Hàn Thiên Sư ôm càng chặt hơn, hôn càng cuồng nhiệt hơn. Vậy nên cô từ bỏ, không giãy dụa nữa, im lặng tiếp nhận sự dẫn dắt dịu dàng của Hàn Thiên Sư, từ từ chìm sâu vào trong sự âu yếm của anh, không thể thoát ra khỏi.
Về sau, cả người cô mới từ từ thả lỏng, cô mới bắt đầu đáp lại Hàn Thiên Sư một cách đầy vụng về. Đôi tay nhỏ của cô ôm chặt lấy vai anh như một người chết đuối vớ được cọc.
Hàn Thiên Sư cũng cảm nhận được sự đáp lại đầy ngại ngùng và vụng về của cô nên nụ hôn càng trở nên nóng bỏng và mãnh liệt hơn. Cả người cô mềm như một vũng nước, nếu một tay của anh không đỡ sau lưng cô thì e rằng cô đã ngã ra đất.
“Hàn Thiên Sư…” Tĩnh Sam khẽ gọi tên của anh, âm thanh êm mượt như bông.
Hàn Thiên Sư “ừ” một tiếng, một tay anh ôm chặt lấy vòng eo mảnh dẻ của cô, tay còn lại mở khóa vòi nước.“Trong một lát nước chảy không đầy được.” Câu nói của Hàn Thiên Sư ẩn ý sâu xa.
Tĩnh Sam chớp mắt, cô không hiểu thâm ý trong câu nói của anh.
“Cô gái ngốc nghếch!” Hàn Thiên Sư đưa tay ra gõ nhẹ lên đầu Tĩnh Sam, khóe miệng của anh cong lên thành một nụ cười.
Nụ cười đó rạng rỡ như hoa khiến Tĩnh Sam cũng say đắm. Hầy, sắc đẹp đàn ông mê hoặc con người, đúng là sắc đẹp đàn ông mê hoặc con người!
Thấy Tĩnh Sam ngơ ngác nhìn anh không hiểu gì, trong lòng anh rất đắc ý. Những lúc cô ngoan ngoãm, thỉnh thoảng cô tức gi, cho dù là lúc nào trong mắt cô cũng chỉ có một người.
Đó chính là … Hàn Thiên Sư anh.
Cảm nhận được việc này, trong lòng anh hơi có cảm giác thành tựu...
Anh đưa tay ra nhẹ nhàng gỡ lớp áo ngoài của cô đi.
Sau khi tắm xong, Hàn Thiên Sư bế cô lên giường (Tác giả: Con cua bò qua, bỏ qua 2000 chữ.)
Mọi chuyện xong xuôi, Hàn Thiên Sư nhìn Tĩnh Sam, Tĩnh Sam cũng nhìn Hàn Thiên Sư. Bốn mắt nhìn nhau, anh thấy hai mắt của cô đã chớp đến mức đỏ lên, giống như một đứa trẻ bị chịu ấm ức.
“Tĩnh Sam, về sau không đau nữa đâu!” Hàn Thiên Sư cố gắng nói thật nhẹ nhàng để an ủi cho tâm trạng của cô.
Đến bản thân anh cũng không biết vì sao anh lại phải làm như vậy.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt Tĩnh Sam xụ thành một cái bánh bao nhỏ, tủi thân sắp khóc, trái tim anh lại mềm nhũn, không khống chế được mình mà tới an ủi cô.
Tĩnh Sam ôm lấy Hàn Thiên Sư, giả vờ mạnh mẽ không lên tiếng và chỉ gật đầu thật mạnh.
Trong lòng cô nghĩ, đau nhưng mà vui! Bởi vì cuối cùng cô cũng trở thành vợ chính thức của Hàn Thiên Sư.
Đêm đã về khuya, hai người ôm chặt lấy nhau trên chiếc giường mềm mại.
Một giấc ngủ thật ngon!
Sáng hôm sau, ánh sáng chói mắt chiếu từ bên ngoài vào chiếc giường lớn bên trong phòng ngủ qua lớp rèm cửa mỏng manh.
Hàn Thiên Sư ngái ngủ mở mắt ra, tối qua vận động mạnh, cả đêm anh ngủ rất sâu. Ngủ cho tới khi trời sáng mới tỉnh lại, cảm giác vô cùng thoải mái.
Anh định ngồi dậy nhưng lại phát hiện ra có một vật nặng gì đó đang đè lên người khiến anh không thể cử động.
Anh cúi đầu nhìn sang, không hiểu Tĩnh Sam ôm lấy anh như con bạch tuộc thế này từ lúc nào. Kiểu ôm bá đạo này của cô giống như đang ôm một vật sở hữu thuộc về riêng mình.
“...” Khóe miệng Hàn Thiên Sư cong lên, tự nhiên anh thấy buồn cười với suy nghĩ của chính mình.
Tĩnh Sam nằm bên cạnh, cô nhắm mắt và ngủ rất ngon.
Hàn Thiên Sư nhìn bảng lịch vạn niên điện tử trên tường, bây giờ mới có hơn 6h rưỡi, để cho người phụ nữ lười biếng nào đó ngủ thêm một lát nữa.
Nghĩ như vậy nên anh không ngồi dậy nữa, để mặc cho cô muốn ôm thế nào cũng được. Rảnh rỗi không có việc gì làm, anh nhìn một lượt cả người cô từ trên xuống dưới.
Khác với màu hồng quyến rũ của tối hôm qua, bây giờ có thể nhìn thấy rõ những dấu vết anh đã làm loạn tối qua còn để lại trên người cô.
Màu xanh, màu tím, nhìn có vẻ rất đáng sợ. Chúng giao vào nhau, khiến anh cảm thấy một cảm giác thẩm mỹ sau khi bị “ngược đãi”.
Ánh mắt của Hàn Thiên Sư sáng lên, hô hấp cũng trở nên rối loạn.
Sáng sớm lúc mới thức dậy, sức mạnh ý chí của người đàn ông yếu ớt nhất. Nếu không, làm sao có thể chỉ nhìn cơ thể của Tĩnh Sam mà anh đã có những phản ứng cơ thể nguyên thủy nhất như vậy được?
Điều này không khoa học chút nào!
Trong đầu, một giọng nói xấu xa đang hấp dẫn anh.
“Tĩnh Sam là vợ của mình, mình có phản ứng với vợ của mình thì chẳng lẽ con phải nhịn sao?”
Hàn Thiên Sư không phải là một người đàn ông hay suy nghĩ đắn đo, từ trước đến giờ anh vẫn luôn thuộc phái hành động và là người quyết đoán.
Vậy là sau khi trong lòng xuất hiện nỗi khát vọng, anh lật người, ôm chặt lấy Tĩnh Sam có chủ đích.
“A!” Tĩnh Sam đang ngủ say bỗng dưng có một vật nặng đè lên người, cô hừ một tiếng khó chịu.
Cô từ từ mở mắt ra, ngái ngủ nhìn Hàn Thiên Sư đang áp lên người mình rồi lại nhắm mắt lại.
“...” Hàn Thiên Sư không biết nói gì.
Cảm giác không được người khác để ý thấy này đúng là tệ hại.
Nhưng… thôi kệ vậy! Anh cũng không thèm so đo với người phụ nữ ngốc nghếch này.
Suy nghĩ rộng lượng đó vừa đến trong đầu anh, người phụ nữ ngốc nghếch bên dưới đang nhắm mắt đột nhiên mở to mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt Hàn Thiên Sư không cảm xúc gì còn Tĩnh Sam lại rất kinh ngạc.
“Anh anh… anh không biết xấu hổ! Anh là đồ lưu manh!” Tĩnh Sam vội vàng mắng anh.
Rốt cuộc cô cũng là một cô gái ngoan, không nói tục chửi bậy nên mắng tới mắng lui cũng chỉ có những từ ngữ cũ rích đó.
Ít nhất thì Hàn Thiên Sư không cảm thấy chút mới mẻ nào.
Đôi mắt thâm trầm của anh nhìn Tĩnh Sam xấu xa rồi chớp chớp, ánh mắt của anh mang theo nụ cười: “Có cần anh cho em mở rộng tầm mắt xem lưu manh không biết xấu hổ như thế nào không?”
“Không cần!” Lúc này Tĩnh Sam phản ứng rất nhanh, cô lập tức lên tiếng từ chối, hai tay đưa ra ngăn Hàn Thiên Sư đi tới.
Hàn Thiên Sư ngăn cô lại, không nhường đường cho cô và đưa tay lên chỉ vào đôi môi mỏng của mình.
Tĩnh Sam chau mày nghi ngờ, cô không lãng mạn nên hỏi anh: “Anh làm gì vậy? Anh tránh ra đi, thời gian không còn sớm nữa, em phải tắm rồi ra làm bữa sáng.”
Trên trán Hàn Thiên Sư xuất hiện đầy những vạch đen, anh phải nổi nóng vì sự ngốc nghếch của cô.
Anh không buồn tức giận với cô: “Nụ hôn buổi sáng, nụ hôn buổi sáng vợ dành cho chồng.”