“Hả?” Tĩnh Sam không ngờ Hàn Thiên Sư lại trẻ con như vậy, lại dùng cách thức dùng một đứa trẻ con như vậy để đòi cô hôn.
Nhưng nghĩ lại cách này có thể thúc đẩy tình cảm vợ chồng nên cô lập tức gật đầu đồng ý.
Cô vui vẻ, nhón bàn chân run rẩy chạm nhẹ vào đôi môi mỏng của Hàn Thiên Sư, nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước, sau đó cô mới quay người đi vào nhà tắm.
Không ngờ Hàn Thiên Sư vẫn đi theo ngay phía sau lưng cô.
Tĩnh Sam đi vào trong phòng tắm, cô quay người lại định đóng cửa lại thì phát hiện Hàn Thiên Sư đang ở ngay sau lưng mình.
“Sao anh lại đi theo em?” Tĩnh Sam bối rồi nhìn Hàn Thiên Sư.
Trong lòng cô thầm nghĩ, không lẽ anh vẫn còn chưa hết hứng muốn tiếp tục sao? Có trời biết được chân cô đã mềm nhũn tới mức nào. Nếu anh vẫn còn tới đây chắc cô chết mất.
Hàn Thiên Sư nghe cô nói và nhìn sắc mặt cô, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết trong cái đầu nhỏ của cô đang suy nghĩ linh tinh điều gì.
Anh đưa tay lên, đầu ngón tay gõ nhẹ vào đầu cô, anh hừ một tiếng không buồn tức giận: “Đầu óc em đang suy nghĩ linh tinh gì vậy, anh vào đây chỉ để lấy dao cạo râu thôi.”
“À!”
Được thôi! Là cô suy nghĩ linh tinh, đầu óc lệch lạc.
Ăn sáng xong, Hàn Thiên Sư cùng Tĩnh Sam cùng ra khỏi cửa đi tới công ty.
Suốt dọc đường, Hàn Thiên Sư lái xe rất nghiêm túc còn Tĩnh Sam ngồi ở ghế phụ lái lại thỉnh thoảng nhìn trộm người đàn ông ngồi bên cạnh.
Hai chữ thôi, đẹp trai! Ba chữ là, siêu đẹp trai! Bốn chữ là, vô cùng đẹp trai!
“Tĩnh Sam!” Hàn Thiên Sư đột nhiên lên tiếng gọi cô.Tĩnh Sam lập tức quanh minh chính đại quay đầu lại nhìn Hàn Thiên Sư: “Dạ? Anh gọi em sao?”
Hàn Thiên Sư nheo mắt, nói đùa cô: “Em nói thật đi, em thèm muốn anh bao nhiêu lâu rồi?”
“Hả?” Câu hỏi của Hàn Thiên Sư làm Tĩnh Sam ngẩn người ra.
Cô cắn răng, nhất quyết phủ nhận: “Anh đừng nói linh tinh, ai… thèm muốn anh chứ?”
Cô ngoan mà! Thèm muốn gì chứ, từ ngữ này thô tục quá đi mất!
Hàn Thiên Sư đưa tay lên quệt một đường trên mặt mình: “Lần sau em muốn phủ nhận những suy nghĩ xấu của mình thì lau sạch nước miếng trên miệng em đi đã.”
“Nước miếng? À à!” Tĩnh Sam ngốc nghếch đưa tay lên lau nước miếng trên miệng mình.
Sao cô lại bị sắc đẹp đàn ông mê hoặc tới mức chảy nước miếng thế này? Cô...
Động tác lau miệng của Tĩnh Sam đột nhiên dừng lại vì cô phát hiện ra khóe miệng mình không hề có chút nước miếng nào như Hàn Thiên Sư đã nói.
“Anh lừa em!” Tĩnh Sam tức giận trách Hàn Thiên Sư.
Hàn Thiên Sư chớp mắt nhìn cô rồi cười xấu xa: “Người phụ nữ ngốc nghếch, đây gọi là “binh bất yếm trá”. Nếu em không thèm muốn anh thì em đã không bị lừa, nói cho cùng thì rõ ràng là em thèm muốn anh mà còn không chịu thừa nhận.”
“Em…” Tĩnh Sam phụng phịu, im lặng cúi đầu, không để ý tới Hàn Thiên Sư nữa.
Cô không có mặt mũi nào để thừa nhận mình đã để ý Hàn Thiên Sư từ rất lâu trước. Hàn Thiên Sư đã quên mất chuyện lúc đầu anh đã cứu một người đi đường như cô, dù sao người quan trọng cũng có nhiều công việc.
Một lát sau, Hàn Thiên Sư lái xe tới một ngã tư cách công ty khoảng 200m. Tĩnh Sam nhìn góc nghiêng đẹp trai xuất sắc của Hàn Thiên Sư, trong lòng cô xuất hiện một suy nghĩ lớn gan.
Cô cởi dây an toàn rồi đột nhiên nghiên người về phía trước, nâng mặt anh lên, hôn một cái lên đôi môi mỏng của anh.
Hàn Thiên Sư không ngờ được một chú thỏ yếu đuối như Tĩnh Sam lại có hành động như vậy. Anh ngây ra một lát, Tĩnh Sam đã mở cửa xe, chạy như bay xuống xe.
Đến khi anh hoàn hồn lại thì trong xe chỉ còn một mình anh, Tĩnh Sam đi vội vã trên đường, ngốc nghếch như vội vàng chuẩn bị đi đầu thai.
“Ha ha!” Hàn Thiên Sư đưa tay lướt qua môi rồi cười khẽ.
Nơi đó anh có thể cảm nhận được sự mềm mại ngọt ngào mà Tĩnh Sam vẫn còn để lại, đúng là một hương vị không tồi, xứng đáng để đáp lại.
Trong công ty trang sức Hàn Thị, Tĩnh Sam bước nhanh vào trong phòng thiết kế, vẫn còn mười phút nữa mới tới giờ làm, cả bộ phận thiết kế chỉ có một mình trợ lý giám đốc là Tôn Ly Ly.
“Chị Ly Ly, đến sớm vậy?” Tĩnh Sam vui vẻ chào hỏi, khuôn mặt lấp lánh sự xinh đẹp sau khi đã trở thành một người phụ nữ đích thực.
Tôn Ly Ly trả lời: “Đó là chuyện đương nhiên rồi! Chỉ là gương phấn đấu vươn lên hóa thân trong hình ảnh thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp vô địch vũ trụ! Chị không sớm thì còn ai sớm nữa?”
Cô vừa nói đùa, vừa ngẩng đầu lên nhìn Tĩnh Sam. Vừa nhìn qua cô đã thấy, Tĩnh Sam có gì đó không đúng lắm.
Cô vặn eo, tiến người về phía trước bắt đầu buôn chuyện: “Tĩnh Sam, chị thấy em rất nhuận sắc, giống như ăn mật ong vậy. Em nói thật đi, có phải tối qua em làm chuyện gì xấu với tổng giám đốc đúng không?”
Ở cửa bộ phận thiết kế, Lam Oánh nghe thấy Tôn Ly Ly hỏi chuyện Tĩnh Sam, cô ta cau mày, dừng chân đứng lại.
Bị Tôn Ly Ly hỏi thẳng như vậy, hai má Tĩnh Sam đỏ lên, cô xấu hổ cúi đầu xuống.
Tôn Ly Ly sốt ruột giục giã cô: “Em đừng xấu hổ mãi thế! Ở đây không có người khác, nhóm người lười biếng kia phải sát giờ quẹt thẻ mới tới cơ. Em mau nói cho chị biết đi, xem tổng giám đốc anh minh sáng suốt của chúng ta, người đẹp trai đến mức cả người và thần cùng ghen tỵ sẽ bị một cọng cỏ đuôi chó như em ăn sạch thế nào?”
Nghe vậy, Tĩnh Sam chọc Tôn Ly Ly một cái: “Này, chị Ly Ly, dìm người khác cũng đâu có lợi cho mình, sao em lại là cỏ đuôi chó chứ?”
Dừng lại một chút, cô mới đỏ mặt phản bác: “Con nữa, sao chị lại cảm thấy là em ăn anh ấy mà không phải là anh ấy ăn em?”
Tôn Ly Ly sốt ruột đến mức trên đầu sắp mọc ra một cái sừng: “Tổ tiên ơi, em đừng lòng vòng nữa, em mau chóng nói cho chị biết xem mọi chuyện là thế nào? Em phát triển quá nhanh, chị còn theo không kịp nữa!”
Tĩnh Sam chỉ có một người bạn thân là Tôn Ly Ly, trước giờ có chuyện gì cũng đều nói cho cô biết, vậy nên Tôn Ly Ly hỏi cái gì cô cũng đều trả lời không giấu diếm.
Tôn Ly Ly nghe được chuyện Hàn Thiên Sư là người chủ động muốn động phòng hoa chúc, lại còn tối qua một lần, sáng nay một lần thì trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc.
Cô la lên đầy kích động: “Trời ạ, trời ạ! Không hổ danh là tổng giám đốc đại nhân, thể lực tốt như vậy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tĩnh Sam em cũng đâu có tệ. Xem ra em đã dùng cơ thể mình để chinh phục được “em trai” cua tổng giám đốc, khiến anh ấy yêu cơ thể em, ha ha ha!”
Trên trán Tĩnh Sam đầy những vạch đen: “Chị Ly Ly, chị có cần nói quá lên như vậy không?”
Tôn Ly Ly gật đầu liên tục: “Có chứ! Có chứ! Tĩnh Sam, em phải tin rằng đàn ông là sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Đợi đến khi tổng giám đốc làm nhiều và làm lâu với em rồi thì trái tim và cơ thể của tổng giám đốc đều sẽ say đắm. Sau đó có thể diễn lại vở kịch tổng giám đốc bá đạo yêu em rồi.”
“...” Tĩnh Sam che mặt, cô cảm thấy mình không thể nói chuyện với Tôn Ly Ly nữa.
Nhưng Tôn Ly Ly lại không ngừng nói về chuyện của cô mà càng nói lại càng hăng, đến cả chuyện bên ngoài đồn thổi rằng Hàn Thiên Sư là xử nam, cô cũng nói cho Tĩnh Sam biết.
“Tĩnh Sam, chị nghe nói chỗ đó của người phụ nữ chính là cái tổ trú ẩn của cậu nhỏ đàn ông. “Em trai” của đàn ông sẽ thích cái lều đầu tiên nó được tiếp xúc, chỉ cảm thấy cái tổ đó mới khiến nó cảm thấy thoải mái. Cho dù về sau nó có cơ hội biết thêm những cái tổ khác thì cũng sẽ mãi mãi nhớ tới cái tổ đầu tiên.” Tôn Ly Ly nói rất nghiêm túc.
Trán Tĩnh Sam giật giật: “Chị nói thật hay nói chơi vậy?Có… có chuyện đó sao?”
Sao trước giờ cô chưa từng nghe qua.
Tôn Ly Ly gật đầu, nghiêm túc nói: “Đương nhiên là thật rồi! Bây giờ em chính là cái tổ đầu tiên của “em trai” tổng giám đốc, sao em lại hạnh phúc như vậy?Bây giờ em chỉ cần dùng cái tổ của mình để chinh phục ‘em trai’ tổng giám đốc là được!”
“...” Khóe miệng Tĩnh Sam cũng giật giật.
Cô muốn hỏi một câu, chị Ly Ly, chị cứ luôn miệng nhắc tới cái tổ nọ tổ kia, em trai gì đó thế bố mẹ chị có biết chuyện này không?