“Tĩnh Sam, cô còn dám nói bậy nữa, tôi sẽ xé rách miệng cô!” Lam Oánh lên mặt nạt người, cô ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy, cảm giác hốt hoảng và phẫn nộ khi bị người khác nói trúng tim đen thật sự quá tồi tệ.
Tĩnh Sam nhíu mày, nói với giọng điệu bình tĩnh: “Giám đốc Lam làm khó tôi mọi lúc mọi nơi, nhưng tôi vẫn không chấp nhặt với cô. Nếu giám đốc Lam coi hành vi của tôi là yếu đuối không làm được gì, hoặc là sợ cách cư xử của cô thì cô sai hoàn toàn rồi đó.”
Cô tạm dừng, bước lên phía trước, hạ thấp giọng nói tiếp: “Sự kiên nhẫn của mỗi người là có hạn, nếu cô luôn miệng nói tôi dùng thủ đoạn để vào nhà họ Hàn, vậy thì cô nên biết rằng, thực ra tôi cũng không phải người cô có thể tùy tiện bắt nạt. Đừng dồn tôi vào đường cùng, để tôi phải đi nhờ chủ tịch sa thải cô. Tin tôi đi, chỉ cần tôi muốn làm vậy, cô sẽ không có cơ hội ở đây!”
Đối với những lời đe dọa của Tĩnh Sam, trong lòng Lam Oánh vừa tức vừa hận, vì thích Hàn Thiên Sư nên cô ta rất quan tâm đến chuyện của nhà họ Hàn.
Mẹ Hàn ghét Tĩnh Sam bao nhiêu, ba Hàn thích Tĩnh Sam bao nhiêu, cô ta biết rõ nội tình hơn ai hết. Nếu Tĩnh Sam thật sự đi mách lẻo với ba Hàn, cô ta biết ba Hàn sẽ khiến cô ta cuốn xéo khỏi công ty.
Lam Oánh không ngốc, cô ta có thể đoán được lý do tại sao Tĩnh Sam luôn chịu đựng, chắc chắc có liên quan tới Hàn Thiên Sư. Tĩnh Sam hẳn là không muốn để Hàn Thiên Sư cảm thấy mình là đồ mách lẻo, hoặc là không muốn để Hàn Thiên Sư thấy được mặt độc ác và tàn nhẫn của mình!
Đúng vậy, Lam Oánh cho rằng việc Tĩnh Sam tranh cãi và đe dọa cô ta lúc này là đối phương độc ác tàn nhẫn.
Cô ta lạnh giọng mỉa mai Tĩnh Sam: “Thật sự nên để anh rể tôi nhìn thấy dáng vẻ độc ác tàn nhẫn của cô! Một người phụ nữ hai mặt như cô cũng muốn anh rể tôi thích cô, đúng là chuyện hoang đường!”
Nghe vậy, Tĩnh Sam phụt cười: “Độc ác, tàn nhẫn, hai mặt? Đánh giá này phù hợp với chị gái cô đấy, bởi vì so với chị cô, tôi vẫn thua xa.”
Không chờ Lam Oánh nổi giận, Tĩnh Sam lại tiếp tục nói: “Giám đốc Lam, tôi phải quay lại làm việc! Những lời vừa rồi là tôi nghiêm túc, cô nghĩ kỹ lại đi.”
Nói xong, Tĩnh Sam quay người, nhanh chân nghênh ngang rời đi.
Trong phòng vệ sinh, Lam Oánh bị thái độ của Tĩnh Sam làm cho tức điên lên, cô ta giẫm mạnh giày cao gót xuống sàn. Không ngờ cô ta lại bị Tĩnh Sam dò ra bí mật thích Hàn Thiên Sư, còn bị đối phương to gan đe dọa?
Đáng ghét! Thật đáng ghét! Sớm muộn gì cô ta cũng phải khiến con khốn đó trả giá đắt vì hành động và lời nói của ngày hôm nay!
Sau khi Tĩnh Sam cãi nhau với Lam Oánh một trận, cô chợt nhận ra cơn giận dữ và nỗi ấm ức trong lòng biến mất một cách thần kì. Ha ha, lúc này cô mới phát hiện ra mình cũng nóng tính đấy.Hmm, nói thế nào nhỉ? Hình như cô rất có tiềm năng trở thành một con thỏ điên.
Tĩnh Sam hít một hơi thật sâu, sau đó nhanh nhẹn quay lại bộ phận thiết kế.
Chu Tiểu Nam và Hạ Lâm thấy Tĩnh Sam quay lại, mắt hơi đỏ như đã khóc, cả hai lập tức chớp thời cơ châm chọc cô.
Tĩnh Sam lười phải để ý tới hai người họ, cô ngồi vào bàn rồi miệt mài vẽ bản thiết kế.
Điện thoại đổ chuông, cô lấy ra xem, là Lục Minh Trác gọi đến.
Sau khi nhấn phím trả lời, Tĩnh Sam nghe được giọng hỏi thăm đầy ân cần lo âu của Lục Minh Trác: “Tĩnh Sam, em đang ở đâu? Em không sao chứ?”
Tĩnh Sam thành thật đáp: “Anh Lục, em không sao, em đang ở bộ phận thiết kế đây!”
Sau một hồi trò chuyện, Lục Minh Trác xin lỗi vì những bức ảnh mập mờ được lan truyền trong hộp thư công cộng, lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự của Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam nhẹ giọng trấn an: “Anh Lục, cây ngay không sợ chết đứng, ai thích nói gì kệ họ, anh đừng để bụng là được.”
Miệng là của người ta, Tĩnh Sam tự nhận mình không thể chặn miệng không cho người ta nói. Có câu lời đồn dừng lại ở người khôn ngoan, mấy bức ảnh có đáng là gì?
Trên đời này, ai nói gì cô cũng không để bụng, ngoại trừ người cô quan tâm nhất...
Cô không khỏi nhớ lại những gì đã xảy ra trong phòng làm việc của tổng giám đốc trước đó.
Sau khi cúp máy, Tĩnh Sam rầu rĩ gục đầu xuống bàn.
Trong đầu cô hiện lên dáng vẻ tức giận lạnh lùng và những lời nói, hành động tàn nhẫn của Hàn Thiên Sư. Cái tên... khốn nạn! Tên khốn nạn ngu xuẩn!
Không biết là đòn phản công ác liệt của Tĩnh Sam khi nãy có tác dụng hay sao đó mà sau khi Lam Oánh quay lại bộ phận thiết kế, cô ta không làm khó Tĩnh Sam nữa.
Một ngày cứ thế trôi qua trong lời đồn đãi. Sau khi tan ca, Tĩnh Sam thu dọn túi xách ra khỏi bộ phận thiết kế, đi qua nhà hàng đối diện công ty mua về một phần bữa tối.
Sau đó cô mang đồ ăn về bộ phận thiết kế. Trong bộ phận thiết kế có một căn phòng nghỉ rất nhỏ, nó được dành cho nhân viên tăng ca nghỉ ngơi.
Tĩnh Sam quyết định tối nay ở lại đây ngủ, cô không có thói xấu lạ giường!
Ngay lúc Tĩnh Sam đang ăn tối ở phòng nghỉ thì trong phòng tân hôn, Hàn Thiên Sư đang ngơ ngác nhìn căn phòng quạnh quẽ.
Ngày thường Hàn Thiên Sư và Tĩnh Sam sẽ cùng nhau về nhà, sau khi vào nhà Tĩnh Sam sẽ lấy áo khoác của Hàn Thiên Sư treo lên, sau đó cô rửa hoa quả ướp lạnh cho anh, còn anh thì bận rộn nấu bữa tối trong bếp.
Nhưng đêm nay, căn phòng tân hôn rộng lớn chỉ có một mình anh...
Trong đầu anh chợt nhớ đến những lời Tĩnh Sam đã nói khi cô ra khỏi phòng làm việc vào sáng nay...
“Em nói dối anh đấy! Em không thích Lục Minh Trác, từ trước đến nay đều không thích. Bất kể anh có tin hay không, người em thích chỉ có một, đó chính là anh. Anh có thể không thích em, nhưng... anh không thể tùy ý sỉ nhục em. Mấy ngày tới em sẽ ngủ ở công ty, chúng ta đừng gặp nhau nữa để cả hai bình tĩnh lại!”
Hàn Thiên Sư châm một điếu thuốc rồi hút một hơi, anh ngồi trên sofa suy nghĩ xem lời Tĩnh Sam nói là thật hay giả.
Nhưng anh chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì điện thoại đã đổ chuông, giai điệu quen thuộc, giọng hát quen thuộc, là bài “Đẹp Nhất” anh cài làm nhạc chuông riêng cho Lam Vy.
Hàn Thiên Sư không nghe máy, để mặc cho điện thoại đổ chuông hết lần này tới lần khác.
Sau khi điện thoại ngừng reo, Hàn Thiên Sư nheo mắt lại rồi ấn điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn trà.
Anh mở điện thoại, sau đó gỡ bỏ nhạc chuông đặt riêng cho Lam Vy, nghĩ ngợi một lúc lại cài nhạc chuông khác cho cô ta.
Anh vừa cài xong thì điện thoại đổ chuông, Lam Vy lại gọi đến.
Nhưng tiếng chuông lần này...
“Mười năm trước, anh không quen biết em, em cũng không thuộc về anh, chúng ta đều giống nhau, đều bên cạnh một người xa lạ nào đó, từ từ lướt qua nhau trên con phố thân thuộc.
Mười năm sau, chúng ta là bạn bè, vẫn có thể nhẹ nhàng chào hỏi nhau, nhưng đã không còn lý do gì để ôm lấy nhau nữa, cho đến cùng là người yêu cũng khó trở lại làm bạn bè...”
Hàn Thiên Sư cười tự giễu rồi nhấn phím nghe máy.
Giọng Lam Vy vẫn dịu dàng như trước đây, nó như một dòng suối trong vắt chảy xuyên qua lòng Hàn Thiên Sư: “Thiên Sư, là em đây!”
Hàn Thiên Sư “ừ” một tiếng rồi đợi Lam Vy nói tiếp.
Thật ra anh không cần nghe cũng có thể đoán được kế tiếp Lam Vy sẽ nói gì với anh. Cô ta sẽ chủ động nhắc đến chuyện Lam Oánh chụp ảnh mập mờ của Lục Minh Trác và Tĩnh Sam, sau đó trách cứ Lam Oánh không hiểu chuyện.
Tiếp theo cô ta sẽ oán hận hạ thấp giá trị con người Tĩnh Sam, cảm khái một hồi rồi trấn an cảm xúc của anh, rồi lại nói vài điều làm anh vui...
Quả nhiên mọi thứ đều giống như anh đã đoán, Lam Vy không khiến anh thất vọng, cô ta lại lảm nhảm không ngừng qua điện thoại theo mưu mẹo này.