Ba mẹ Hàn bị ông cụ Hàn mắng một trận, đều im miệng lại.
Một lúc sau, đôi mắt mẹ Hàn đỏ bừng mà xin lỗi: “Ba, con xin lỗi. Hồi nãy là con quá kích động, ba đừng để trong lòng!”
Đây là lần đầu tiên ông cụ Hàn tức giận quở trách vợ chồng bọn họ nếu không sống được nữa thì ly hôn đi, khiến mẹ Hàn bị doạ sợ.
Trước giờ bà ta có thể bá chiếm vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Hàn, là dựa vào ông cụ Hàn chống lưng. Nếu như ông cụ Hàn mở miệng cho phép bà ta và Hàn Lãnh ly hôn thì sự ẩn nhẫn và cố gắng bao nhiêu năm nay của bà ta đều uổng phí hết.
Ở bên cạnh, Tĩnh Sam há hốc mồm mà nhìn ông cụ Hàn, trong đầu không thể tiêu hoá mấy lời mà đối phương nói hồi nãy.
Mẹ của cô, là con gái của ông cụ Hàn? Đùa gì vậy? Vậy cô và Hàn Thiên Sư há không phải là….anh em họ sao?
Sau khi loé qua suy nghĩ này trong đầu thì Tĩnh Sam lập tức phủ quyết loại khả năng này. Cô và Hàn Thiên Sư tuyệt đối không thể là anh em họ. Nếu không thì ba Hàn cũng sẽ không thể tác hợp cho bọn họ kết hôn!
Nhưng, ông cụ Hàn lại chắc như đinh đóng cột mà nói mẹ là con gái của ông ấy?
Có một giây phút nào đó, Tĩnh Sam kích động mà muốn hỏi cho ra lẽ. Nhưng còn chưa mở miệng thì đã thấy ông cụ Hàn vừa mắng một trận xong đã đứng dậy, chống cây gậy rời đi với sắc mặt không vui.
Cô nhíu chặt mày, trong lòng bắt đầu dấy lên nghi hoặc.
Nhiều năm như vậy, cô và mẹ bôn ba khắp nơi sinh sống. Nếu như không phải ba Hàn chịu trách nhiệm chăm sóc mẹ con bọn họ thì cô thật không thể tưởng tượng được bọn họ sẽ phải đối mặt với cuộc sống vất vả đến thế nào.
Mà mẹ cô bởi vì bệnh mà qua đời vào năm 2015 rồi, nhưng người ở bên cạnh mẹ trong suốt tang lễ, cũng chỉ có ba Hàn và cô, ông cụ Hàn vốn chưa từng xuất hiện qua….
Khi Tĩnh Sam đang chìm vào trầm tư thì đột nhiên đôi tay bị người ta túm lấy.
“Sưt!” Sự đụng chạm đột ngột, đổi lại là cơn đau xuyên tâm, Tĩnh Sam hít ngược một hơi lạnh, ngạc nhiên mà nhìn ba Hàn đột nhiên xông tới trước mặt mình.
Chỉ nghe ba Hàn kêu to: “Thu à, mau đi lấy hộp thuốc tới!”
Thu mà ông ta gọi chính là nữ người làm của nhà họ Hàn. Cô ta đáp một tiếng, rồi quay người chạy đi.Mẹ Hàn nhìn thấy vẻ mặt viết đầy sự áy náy và đau lòng của ba Hàn khi nắm lấy tay của Tĩnh Sam, thì tức đến nỗi đôi mắt như muốn phóng ra lửa. Đúng lúc, ông cụ Hàn đã về phòng rồi.
Thế là, bà ta liền nhịn không được mà thấp giọng mỉa mai: “Đau lòng như vậy à? Không có được lớn, thì muốn có nhỏ ư? Vậy ban đầu sao ông không tự lấy đi, sao lại hy sinh hạnh phúc cả đời của con trai chứ?”
Tĩnh Sam trừng to đôi mắt, không ngờ mẹ Hàn lại không biết nói lý đến mức độ này, lời nói ra cũng khiến người ta nghẹn lòng như vậy.
Cô hoảng sợ mà rút đôi tay lại khỏi lòng bàn tay của ba Hàn, cúi đầu không nói gì, chỉ là khuôn mặt đỏ bừng như máu đó của cô đã lẳng lặng mà nói ra sự uỷ khuất của cô lúc này.
Ba Hàn nghiến răng trừng mẹ Hàn, rất lâu sau mới nghiến ra được một câu từ trong miệng: “Tần Uyển Như, bà đừng làm loạn vô lý nữa. Nếu không thì tôi không ngại khiến chuyện mà ba vừa nói trở thành sự thật đâu!”
Ý của ông ta, là chỉ chuyện ly hôn.
Quả nhiên, hai chữ “ly hôn” giống như là điểm yếu của mẹ Hàn. Bà ta vừa nghe thấy thì sắc mặt đột ngột thay đổi, cơ thể cũng loạng choạng hai cái.
Hàn Thiên Sư thấy vậy, vội vàng tiến lên trước dìu lấy mẹ Hàn.
“Mẹ!” Ánh mắt anh âm lãnh mà bắn về phía Tĩnh Sam, như đang ám chỉ tất cả những sự không vui ngày hôm nay đều là nhờ ơn của Tĩnh Sam cả.
Tĩnh Sam bị Hàn Thiên Sư nhìn chăm chăm, trong lòng có chút hoảng. Cô muốn giải thích rằng mình không có cố ý làm mẹ Hàn bị bỏng, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì mẹ Hàn đã mở miệng trước.
Bà ta nói với Hàn Thiên Sư đang dìu lấy mình: “Con trai, đưa mẹ về phòng thoa thuốc, chân bị bỏng đau quá!”
Hàn Thiên Sư vừa nghe mẹ Hàn nói như vậy, trực tiếp khom người bế mẹ Hàn lên, sau đó sải bước lớn đi lên lầu hai.
Trong phòng khách, chỉ còn lại ba Hàn và Tĩnh Sam đối mắt nhìn nhau.
“Ông chủ, hộp thuốc tới rồi!” Lúc này Thu xách theo hộp thuốc đi tới, cung kính mà nói.
Ba Hàn gật đầu, dặn dò: “Cô giúp mợ chủ xử lý vết thương chút đi!”
Tĩnh Sam bị bỏng không nhẹ, cả mu bàn tay đều bị sưng đỏ lên rồi. Nhưng cũng không hẳn là quá nặng, không có hiện tượng nổi bóng nước. Có lẽ là hồi nãy kính trà cho mẹ Hàn cuối cùng nên nước trà đã tản đi chút nhiệt rồi.
Khi Thu đang cẩn thận thoa thuốc cho Tĩnh Sam, Tĩnh Sam nhịn sự đau đớn, nhắc đến sự nghi vấn trong lòng mình với ba Hàn: “Ba, hồi nãy ông nội nói, mẹ con….là con gái của ông ấy?”
Nghe vậy, mi tâm ba Hàn chợt nhíu lại, sắc mặt cứng đờ.
Tĩnh Sam biết ba Hàn không muốn nói nhiều, nhưng có một số chuyện cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng: “Ba, ba nói chuyện trước đây cho con nghe đi! Con muốn biết.”
Ba Hàn thở dài một hơi, rất lâu, mới trầm giọng giải thích: “Mẹ con là cô nhi, năm đó nhà họ Hàn cần một đứa con gái để làm quân cờ liên hôn thương nghiệp, nhưng mẹ của ba sau khi sinh ra ba thì không còn mang thai nữa, thế là nhận nuôi mẹ của con…..”
Đáy lòng Tĩnh Sam sững sờ, buột miệng hỏi: “Sau đó thì sao? Ba và mẹ con khi tiếp xúc đã thích nhau sao?”
Thần sắc của ba Hàn trở nên bi thương, không có phủ nhận: “Lúc đó, bọn ta yêu nhau với mục đích kết hôn…..”
Chuyện cũ, được nhắc lại vào lúc này, thật sự rất bi thương.
Tĩnh Sam rũ mắt nhìn đôi tay sưng đỏ của mình, trong lòng đau nhói….
Phòng ngủ chính lầu hai, Hàn Thiên Sư bế mẹ xuống cạnh giường, sau đó nhanh tay lẹ chân mà kéo ra hộp thuốc dưới gầm giường.
Anh vặn kem bôi vết bỏng ra, khom người ngồi xổm bên giường.
Nhìn thấy trên chân mẹ Hàn mang tất da bằng gấm, Hàn Thiên Sư nhíu mày: “Mẹ, mẹ cởi tất ra đi, con thoa thuốc cho mẹ!”
Thời tiết tháng tám rất nóng nực, mà mẹ Hàn còn mặc tất da bằng gấm, điều này khiến cho Hàn Thiên Sư có chút cạn lời. Nhưng nghĩ lại, cũng may mẹ Hàn mặc tất này, nếu không thì cũng không biết sẽ bị bỏng đến thế nào nữa!
Mẹ Hàn nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Hàn Thiên Sư, trên mặt nhuốm lên vài phần ý cười.
Bà ta giật lấy kem bôi vết bỏng trong tay của Hàn Thiên Sư, vặn nắp lại ném vào trong hộp thuốc.
“Mẹ!” Hàn Thiên Sư nhíu mày.
“Con trai ngốc, mẹ không có bị thương!” Mẹ Hàn vừa nói vừa cởi tất trên chân ra.
Quả nhiên, trên bàn chân ngay cả chút sưng đỏ cũng không nhìn thấy nữa.
Hàn Thiên Sư nghi hoặc mà nhìn mẹ: “Nhưng hồi nãy mẹ không phải bị bỏng nên la hét lên sao? Sao lại không sao?”
Mẹ Hàn vứt đôi tất xuống đất, trên mặt toàn là nụ cười đắc ý: “Mẹ cố ý trừng trị con tiểu tiện nhân đó thôi, sao có thể khiến mình bị thương được? Ly trà rơi xuống đất, mẹ né đi kịp lúc, lại mặc tất, cho nên chỉ bị vài giọt nước trà toé lên làm bỏng chút xíu mà thôi, căn bản chả sao hết.”
“.….” Nghe thấy mẹ Hàn nói như vậy, Hàn Thiên Sư nhíu mày.
Không ngờ, thật sự là mẹ đã cố ý tính kế Tĩnh Sam…..
“Con trai, tối qua con và tiện nhân đó đã thành sự chưa?” Mẹ Hàn nghĩ tới gì đó, nghiêm túc mà hỏi.
Nghe vậy, Hàn Thiên Sư sững người: “Hửm?”
Mẹ Hàn hận sắt không thành gang: “Con coi con kìa, hồi trước mẹ nói với con thế nào con đều quên rồi sao? Cô ta tự nguyện sáp tới, tại sao con lại không cần? Con làm nhục cô ta thật dữ cho mẹ, mẹ muốn con hồ ly tinh giả vờ thanh cao Tĩnh Mỹ đó ở nơi chín suối nhìn thấy, con gái ả ta bị con trai mẹ làm nhục thế nào!”
“Mẹ!” Hàn Thiên Sư thở dài.
Trong lòng anh, Tĩnh Mỹ là Tĩnh Mỹ, Tĩnh Sam là Tĩnh Sam. Nguyên nhân anh không thích Tĩnh Sam là vì đối phương phối hợp với ba ép hôn, điều này khiến anh rất phản cảm. Nhưng, cũng chỉ như vậy mà thôi.
Anh đã sớm biết mẹ bị chịu một số kích thích, trạng thái thần kinh không được tốt lắm. Vốn tưởng Tĩnh Mỹ chết rồi thì bà sẽ có chuyển biến tốt. Không ngờ, lại càng lúc càng nghiêm trọng, ngay cả cuộc sống riêng của anh cũng bị can thiệp.
Bên kia, mẹ Hàn nghiêm túc mà dặn dò: “Mẹ biết con thích Lam Vy, mẹ cũng thích con bé đó. Nhưng, bây giờ Lam Vy không phải không có ở trong nước sao, con thèm khát cũng không có. Cứ làm theo lời mẹ, đợi sau này Lam Vy về, con có được cổ phiếu của công ty, rồi một chân đá thứ đồ rách nát kia đi.”