“Anh muốn nói là ấn đường của tôi biến thành màu đen, có thảm hoạ đẫm máu, ra đường gặp tai nạn xe, không tàn tật thì cũng bị thương đúng không?” Hàn Thiên Sư thẳng thừng ngắt lời Triển Diệp. Trong ấn tượng của anh, những người bói toán mở miệng ra đều là những lời này.
Triển Diệp vội vàng lắc đầu: “Không phải! Vị trí cung phu thê, không liên quan đến ấn đường. Tôi muốn nói với cậu là cung phu thê có máu, tiểu hồ ly nhà cậu gặp thảm hoạ đẫm máu, nhìn vết sẹo đã lành miệng của cậu, sợ rằng thảm hoạ đẫm máu của cô ấy đang gần ngay trước mắt rồi…”
Quả nhiên, nói đi nói lại vẫn là những lời tồi tệ.
“Anh thôi đi, nhảm nhí!” Hàn Thiên Sư đẩy Triển Diệp ra, giận dữ quở trách rồi sải bước đi về phía cửa phòng.
Lãng Khôn kêu lên: “Anh ba, đừng đi mà, đã nói không say không về mà!”
Triển Diệp vỗ vai cậu ta: “Người phụ nữ cậu lấy thảm hoạ đẫm máu ngay trước mắt, cậu còn ngăn không cho cậu ấy về nhà?”
Cuối cùng anh ta cười với Hàn Thiên Sư: “Cậu ba, mau về nhà đi. Biết đâu tiểu hồ ly nhà cậu đi tắm rồi trượt ngã, đầu chảy máu rồi đấy.”
Hàn Thiên Sư đi đến cửa thì nghe thấy câu này, anh đảo mắt tức giận chửi bới: “Anh hai, anh đi chết đi!”
Hàn Thiên Sư cầm áo khoác đi ra khỏi KTV Đế Tước, trời đêm tháng chín rất lạnh, anh mặc áo khoác vào, mở cửa khởi động xe.
Trên đường về nhà, Hàn Thiên Sư lấy điện thoại ra nhìn thời gian. Trên màn hình hiển thị hai cuộc gọi nhỡ! Vừa nãy trong phòng bao nói chuyện quá ồn ào, anh không nghe thấy.
Anh tiện tay bám vào thì thấy là của Tĩnh Sam. Hàn Thiên Sư khịt mũi, nhét điện thoại vào túi. Anh hơi ngạc nhiên, không ngờ người phụ nữ đó… chủ động gọi cho anh?
Không phải thái độ cô rất kiên quyết, muốn hai người chia xa bình tĩnh lại sao? Mới mấy tiếng đồng hồ mà đã không nhịn được nữa rồi à? Lại còn gọi điện cho anh muộn thế này, lẽ nào… muốn quyến rũ anh?
Hàn Thiên Sư không muốn nghĩ nhiều, tiếp tục lái xe. Nhưng chỉ đi qua một ngã tư, anh đã dừng xe ở bên đường.
Anh lấy điện thoại ra rồi nhìn chằm chằm số điện thoại Tĩnh Sam, sau đó… gọi lại. Hàn Thiên Sư tự giải thích trong lòng với hành vi này của mình rằng anh muốn xem người phụ nữ đáng chết Tĩnh Sam kia muộn thế này rồi còn giở trò gì.
Sau khi gọi đi, một giọng nữ máy móc truyền đến: “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…”
“Ha!” Hàn Thiên Sư cười lạnh, lại ném điện thoại vào túi.
Anh biết người phụ nữ đó đang giở trò mà. Gọi cho anh xong lại tắt máy. Cô muốn dụ anh đến công ty tìm cô sao? Nằm mơ!
Hàn Thiên Sư lại khởi động xe, lái về phía nhà cưới.
Về đến nhà, Hàn Thiên Sư vào phòng tắm định tắm. Khi soi gương, anh phát hiện khoé mắt mình có một vệt đỏ mờ.
Anh cau mày, cúi xuống gương nhìn kỹ hơn, có một vết xước nhẹ hơi đỏ, anh thầm nghĩ chắc lúc sáng khi giằng co với Tĩnh Sam trong văn phòng bị cô cào trúng.
Vết thương rất nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không thấy nên Hàn Thiên Sư cũng không quan tâm.
Chỉ là khi anh xoay người chuẩn bị cởi quần áo thì trong đầu chợt nhớ tới cuộc nói chuyện trong phòng bao của Lãng Khôn và Triển Diệp…
“Anh hai, anh mau nói điều gì thuyết phục một chút đi, lần trước anh bói cho tôi có tai nạn xe, bói chuẩn như thế! Anh mau xem cho anh ba đi, anh ấy có gặp thảm hoạ đẫm máu gì không?”
“Tôi muốn nói với cậu là cung phu thê có máu, tiểu hồ ly nhà cậu gặp thảm hoạ đẫm máu, nhìn vết sẹo đã lành miệng của cậu, sợ rằng thảm hoạ đẫm máu của cô ấy đang gần ngay trước mắt rồi…”
“Cậu ba, mau về nhà đi. Biết đâu tiểu hồ ly nhà cậu đi tắm rồi trượt ngã, đầu chảy máu rồi đấy.”
Hàn Thiên Sư không biết vì sao tự nhiên mình lại nghĩ đến những chuyện vớ vẩn này, anh kéo cà vạt ném xuống đất, cau mày lấy điện thoại ra.
Không chút do dự, anh lại gọi vào số Tĩnh Sam.
Nhưng vẫn như trước, giọng nữ máy móc lại vang lên: “Số máy quý khách vừa gọi đã tắt…”
“Tĩnh Sam, tốt nhất cô đừng trêu chọc tôi, nếu không… tôi sẽ giết cô!” Hàn Thiên Sư cắn răng nghiến lợi cất điện thoại, xoay người bước nhanh ra khỏi nhà.
Anh cảm thấy chắc chắn mình bị mắc chứng vọng tưởng bị hại! Vì bây giờ trong đầu anh đều là hình ảnh một mình Tĩnh Sam ở lại công ty, có phải… đã xảy ra chuyện rồi không?
Dù sao người phụ nữ đó cũng rất ngốc…
Lúc này đúng như dự đoán của Hàn Thiên Sư, Tĩnh Sam không chỉ gặp chuyện mà còn… bị miệng quạ đen của Triển Diệp đoán đúng.
Thảm hoạ đẫm máu gì đó thật sự đừng quá chuẩn, sứt đầu chảy máu cũng đừng quá nhiều.
Khi Tĩnh Sam giằng co với nhân viên bảo vệ trung niên, chân tay cô không dám giữ lại chút sức lực nào, ra sức cào cấu, đá vào người hắn ta.
Cuối cùng sau khi cô thành công cào vài vết chảy máu sâu trên mặt tên bảo vệ, người kia trở nên tức giận, mất lý trí ra tay ác độc.
“Con khốn, mày dám cào tao à? Mày muốn chết thì chết đi! Chết đi!” Nhân viên bảo vệ trung niên túm lấy mái tóc dài của Tĩnh Sam, đập đầu cô vào bàn làm việc bên cạnh.
“Rầm rầm rầm” ba tiếng, Tĩnh Sam hoa mắt chóng mắt, trước mắt tối đen.
Người cô như bị rút xương, yếu ớt ngã xuống đất.
“Con điếm! Mày chạy đi, mày cào tiếp đi!” Gã bảo vệ trung niên phỉ nhổ, cơn đau bỏng rát trên mặt khiến hắn rất tức giận.
Tĩnh Sam nhắm chặt mắt, cố gắng chịu đựng cơn đau bị đập vào đầu, không đáp lại lời giận dữ quát mắng của nhân viên bảo vệ.
Hắn ta thấy thế thì giận quá hoá cười: “Giả chết với ông đây à? Tao nói cho mày biết, tối nay mày chết chắc rồi, ông đây cũng sẽ chơi mày cho đã!”
Vừa nói hai tay hắn vừa túm lấy quần áo Tĩnh Sam.
Cuối cùng Tĩnh Sam cũng mở mắt, cô nhìn thẳng vào tên bảo vệ trung niên, giọng nói hơi yếu ớt: “Ông làm vậy sẽ phải đi tù đấy! Vì bốc đồng nhất thời mà trả cái giá đau đớn như thế có đáng không?”
Tênn bảo vệ trung niên không ngờ Tĩnh Sam sẽ nói câu này, hắn cau mày trả lời: “Có gì đáng hay không? Cung đã bắn ra không rút lại được.”
Tĩnh Sam vội vàng chân thành thuyết phục: “Không! Chỉ cần ông dừng lại ở đây thì tôi đảm bảo sẽ không kiện ông. Chuyện xảy ra đêm nay tôi cũng có thể coi như chưa từng xảy ra. Tôi biết là ông bốc đồng nhất thời, vậy nên ông hãy lý trí lại đi. Ông xem, chuyện này với phụ nữ mà nói cũng là chuyện xấu không dám mở miệng. Ông không nói, tôi không nói sẽ không ai biết…”
“Haha! Tao cũng nghĩ thế. Chuyện này mày mà nói ra thì đừng mong có thể sống trong sạch. Chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe theo tao, sau này tao không nói, mày không nói thì sẽ chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì.” Bảo vệ trung niên cười âm hiểm kéo quần áo Tĩnh Sam, làm gì còn sự chân thực chất phác trước đây?
Ý Tĩnh Sam là muốn thuyết phục đối phương lý trí hơn, dừng tay lại ở đây. Nhưng không ngờ lại phản tác dụng, khiến ý đồ cưỡng ép cô của đối phương càng kiên định hơn.
Cô tuyệt vọng muốn khóc nhưng lại chịu đựng không cho nước mắt tuôn rơi, cô cắn răng hung dữ đe doạ hắn ta: “Ông dám động vào tôi thử xem? Trừ khi sau khi xong chuyện ông giết tôi! Nếu không tôi sẽ kiện ông, tôi sẽ khiến ông phải ngồi tù mọt gông!”
Nghe vậy tên bảo vệ bật cười không cho là đúng.
Hắn vừa cởi quần áo của mình vừa cười đáp: “Nói khoác ai không biết? Mày tưởng đây là lần đầu tiên ông đây làm chuyện này à?”