Tĩnh Sam chợt mở to mắt, hô hấp ngưng lại.
Bảo vệ trung niên hài lòng khi thấy dáng vẻ sợ hãi của Tĩnh Sam, hắn cởi áo khoác ném xuống đất, tiếp tục cởi bỏ áo sơ mi: “Nói thật cho mày biết, khoảng hơn ba tháng trước, tao đã làm với một nữ nhân viên bộ phận thiết kế chúng mày. Khi ấy nó cũng doạ kiện tao. Sau khi xong chuyện tao chụp lại vài bức ảnh thế là nó lại ngoan ngoãn, còn cầu xin tao đừng tung ảnh ra. Sau đó tao ngoắc đầu ngón tay là nó lại ngoan ngoãn cho tao chơi. Tiếc là nó từ chức rồi. Gần đây tao đã có mục tiêu mới, nhưng chưa tìm được cơ hội. Bây giờ cuối cùng cơ hội cũng đã đến, mày nói xem, sao tao có thể bỏ qua cho mày được?”
Tĩnh Sam nghe thế lòng nguội lạnh, cô chỉ nghĩ hắn nhất thời nổi máu dê, nhưng không ngờ… hắn lại làm theo thói quen!
Hai tay cô nắm chặt vạt áo bên eo, cho đến khi cảm thấy đau…
“Shhh!” Tĩnh Sam thấp giọng kêu lên, trong đầu loé lên một tia hy vọng.
Cảm giác đau nhói từ đầu ngón tay truyền đến khiến cô nhớ tới cây kim trong túi áo mình. Sáng nay cô khâu xong cúc áo thì tiện tay đặt kim và ống chỉ vào túi.
Đây là vũ khí duy nhất cô mang trên người, nhưng độ sát thương quá nhỏ, cô phải thận trọng sử dụng. Một khi bị hắn ta nhìn thấy hoặc lấy đi, vậy đêm nay cô thật sự sẽ… chỉ còn một con đường chết!
Nhân viên bảo vệ lúc này đã cởi áo xong, đang cởi thắt lưng.
Hắn ung dung nhìn Tĩnh Sam quần áo xộc xệch, nằm ngửa trên đất khoanh tay chịu trói, cảm thấy tâm trạng cực kỳ tốt.
“Nếu mày ngoan hơn một chút thì có phải không cần chịu những vết thương trước đó không?” Khi hắn nói thì đã nghiêng người đè về phía Tĩnh Sam.
Trong lòng hắn tin tưởng trong chuyện này chắc chắn phái nữ là người thiệt thòi, nếu bị truyền ra ngoài cũng là phái nữ mất mặt. Vậy nên hắn không để tâm đến lời khuyên và đe doạ của Tĩnh Sam.
Người phụ nữ này chỉ là một nhân viên nhỏ của bộ phận thiết kế, không nổi tiếng. Hắn không sợ sau khi xong chuyện cô sẽ kiện mình, đến lúc đó hắn phải chụp lại vài tấm của đối phương, hắn không tin cô không cần mặt mũi.
Tên bảo vệ trung niên càng nghĩ càng táo bạo, càng nghĩ càng hưng phấn, chu mỏ muốn hôn Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam nghiêng đầu đi, hung ác cảnh cáo: “Nếu ông dám hôn vào miệng tôi thì tôi sẽ cắn đứt lưỡi ông!”
“Cũng ghê gớm đấy!” Hắn ta nói vậy nhưng cũng đã nhớ lời cảnh cáo của Tĩnh Sam, sợ cô thực sự ra tay làm tổn thương cả hai bên.
Hắn biết vừa nãy mình đập đầu Tĩnh Sam không nghẹ, trong lòng nghĩ bây giờ cô chỉ có thể mặc mình làm gì thì làm. Cô chỉ nói không được hôn môi, vậy hắn vẫn có thể hôn chỗ khác!
Tên bảo vệ nghĩ vậy nên vùi đầu vào cổ Tĩnh Sam. Cô cố gắng chịu đựng cơn buồn nôn trong bụng, không đẩy hắn ra.
Cô muốn nhân lúc hắn đang dồn sự chú ý vào mình thì lấy cây kim trong túi ra. Cây kim may quần áo quá nhỏ, quá mảnh. Tĩnh Sam kẹp chặt giữa ngón tay, căng thẳng đến mức gần như không thở được, không biết nên đâm vào đâu mới gây tổn thương nặng cho đối phương.
Nếu đâm mà không đau, không ngứa thì người cuối cùng gặp xui xẻo sẽ là cô. Cô tin mình sẽ chết rất khó coi, sẽ không có cơ hội trở mình nữa!
Hắn hôn loạn xạ vài cái rồi ngẩng đầu kéo quần áo cô lên. Lòng Tĩnh Sam lo lắng, nhanh chóng suy nghĩ làm sao để tấn công hắn, đồng thời lấy tốc độ nhanh nhất chạy trốn.
Không nghi ngờ gì nữa, bây giờ cô đã bị hắn đè trên người, muốn chạy là rất khó. Vậy thì cô chỉ có thể…
Tĩnh Sam đột nhiên đưa một tay ra, giữ lấy bàn tay to của tên bảo vệ.
Vẻ mặt hắn hung tợn, hắn trừng mắt nhìn cô.
Hắn chưa nói, Tĩnh Sam đã cười khổ: “Ông nóng vội làm gì? Sớm muộn gì tôi cũng là của ông, tôi đã hết đường chạy trốn rồi.”
“Hừ! Cô biết thì tốt.” Bảo vệ trúng niên hất tay Tĩnh Sam ra, xé quần áo cô.
Tĩnh Sam lại giữ lấy tay hắn, thành khẩn nói: “Chúng ta thương lượng đi! Lát nữa tôi phục vụ ông, sau khi xong chuyện ông không được chụp ảnh lại.”
Hắn ta đảo mắt, nhếch môi cười xấu xa: “Hehe, cô em cũng quái đấy!”
Làm gì có người đàn ông nào không thích được cô gái xinh đẹp phục vụ, tên bảo vệ trung niên thầm nghĩ trong lòng, hắn cứ đồng ý trước đã, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời khi được phụ nữ phục vụ.
Sau khi xong chuyện có chụp hay không chẳng phải hắn vẫn là người quyết định cuối cùng sao? Một người phụ nữ nhỏ bé, yếu ớt bị hắn đập cho bị thương đầy đầu còn có thể phản kháng sao? Nực cười!
Trong lòng đã quyết định, hắn ta lập tức gật đầu: “Được, làm theo lời cô nói đi. Nhưng cô phải phục vụ tôi sung sướng, nếu không tôi vẫn sẽ chụp cô!”
Tĩnh Sam giả vờ sợ lời đe doạ chụp ảnh đó, điều này khiến tên bảo vệ trung niên càng thêm đắc ý. Thậm chí hắn còn nghĩ sau khi xong chuyện nhất định phải chụp lại để uy hiếp cô.
“Tôi vẫn chóng mặt quá, ông kéo tôi dậy đi!” Tĩnh Sam cố ý giả vờ bị thương nặng, trong lời nói còn có ý đưa đẩy.
Hắn không hề nghi ngờ, ôm Tĩnh Sam trở mình, tạo thành tư thế hắn ở dưới, Tĩnh Sam ở trên.
“Phục vụ cho tốt, đừng giả vờ ngớ ngẩn để lừa bịp, nếu không tôi sẽ giết cô!” Hắn không quên lời cảnh cáo sẽ cắn đứt lưỡi mình lúc trước của Tĩnh Sam, vậy nên hung dữ đe doạ, sợ Tĩnh Sam giở trò.
Tĩnh Sam khẽ gật đầu, yếu ớt đáp lại, ngồi trên người hắn ta.
Cô cúi xuống giả vờ làm tư thế hôn hắn, cây kim khâu kẹp giữa ngón tay hạ xuống, đâm mạnh vào cổ hắn.
“A!” Hắn ta đau đớn, rú lên như lợn bị chọc tiết.
Tĩnh Sam nhân cơ hội này đứng dậy, đá vào người hắn rồi co chân bỏ chạy.
“Con khốn, mày dám chơi tao!” Phía sau cô, tên bảo vệ trung niên tức giận mắng chửi.
Cây kim khâu quá mảnh và nhỏ, đâm vào cổ mặc dù đau nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, hắn rút kim ra rồi sải bước lớn về phía Tĩnh Sam.
Khi nãy Tĩnh Sam đã bị đánh vào đầu, bây giờ đứng lên chạy đầu cô đau như muốn nổ tung, hai mắt mờ đi, nhưng cô vẫn cắn răng dựa vào ý thức tìm được cửa phòng làm việc.
Hai tay cô run rẩy vặn nắm cửa, kéo cửa ra muốn chạy trốn. Trong lòng có một giọng nói nói với cô, chỉ cần thoát khỏi đây, vào thang máy là cô sẽ an toàn. Đúng thế! Chỉ cần vào được thang máy sau đó đóng cửa thang máy, người đàn ông này sẽ không còn cơ hội đuổi kịp cô được nữa.
Tiếc là Tĩnh Sam đã đánh giá thấp tốc độ truy đuổi của gã bảo vệ trung niên.
Khi cô vừa mở cửa, hắn ta đã đuổi kịp cô, túm lấy mái tóc dài của cô.
“A!” Tĩnh Sam đau đớn kêu lên một tiếng, dễ dàng bị đối phương kéo về giống như con gà con.
“Con khốn!” Hắn ta phẫn nộ tát Tĩnh Sam hai phát, ném cô ngã xuống đất.
Hắn ta ném Tĩnh Sam xuống đất vẫn chưa giải hận, nhấc chân lên đá cô vài cái.
Toàn thân Tĩnh Sam đau đớn, hai tay túm chặt quần áo, trong lòng chỉ có một ý nghĩ… thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành!
Cô phải liều chết, không thể để đối phương sàm sỡ được mình, trừ khi cô chết!
“Roẹt” một tiếng, nhân viên bảo vệ trung niên xé quần áo Tĩnh Sam.
Bàn tay to lớn của hắn túm mạnh dây áo khoác trên vai cô rồi xé thật mạnh.