"Xong rồi!" Hàn Thiên Sư để chăn xuống, bọc kín người Tĩnh Sam lại như một cái kén.
"Ha! Nhìn như thế này thực sự rất buồn cười." Hàn Thiên Sư vứt tăm bông đi, vừa quay đầu lại nhìn Tĩnh Sam bị bọc kín thì không nhịn được cười.
Tĩnh Sam mím chặt môi, hậm hực nhìn Hàn Thiên Sư, vẻ mặt ưu thương không chịu được.
Hàn Thiên Sư không đợi cô nói đã nín cười, liên tục khoát tay: "Đừng nhìn anh như vậy, anh không có cười em!"
Được! Giây phút này Tĩnh Sam không chỉ cảm thấy mình bị tổn thương về thể chất nữa, tinh thần cô cũng bị tổn thương trầm trọng.
Hàn Thiên Sư nói không cười thì không cười, sắc mặt nghiêm túc hơn.
Vì anh nghiêm túc nên không khí trong phòng ngủ đột nhiên hơi lúng túng.
"Hàn Thiên Sư, anh... đến đây một chút." Yên lặng một lúc, Tĩnh Sam phá vỡ không khí này, đưa tay vỗ vỗ vị trí bên giường, ra hiệu Hàn Thiên Sư ngồi xuống.
Hàn Thiên Sư không nghĩ nhiều, đi đến chỗ Tĩnh Sam vỗ vỗ, ngồi xuống thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Tĩnh Sam đưa bàn tay nhỏ nhắn lành lạnh ra nắm lấy tay anh, giọng nói hơi dò hỏi: "Hàn Thiên Sư, anh còn... giận em sao?"
Nghe vậy Hàn Thiên Sư hơi ngẩn người, không trả lời ngay. Trong lòng lại âm thầm suy nghĩ.
Tức giận sao? Đúng. Chắc chắn tức giận. Anh còn nhớ cô phản kháng lại mình, lại hét to với anh cô thích Lục Minh Trác. Những chuyện đó đều khiến lòng tự tôn của anh bị tổn thương.
Nhưng lúc cô rời đi cô có nói cô lừa anh, cô không thích Lục Minh Trác. Cho nên sau khi suy nghĩ anh không còn tức giận nữa.
Anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân mình thay đổi thất thường, đúng là một người đàn ông mâu thuẫn!
Về phần Lam Oánh... Hàn Thiên Sư biết rõ đó là người phụ nữ tâm cơ. Hàn Thiên Sư cũng biết sự thật về mấy bức ảnh đó.
Tĩnh Sam và Lục Minh Trác có tiếp xúc có cười đùa với nhau là sự thật. Nhưng hai người lại ở ban ngày ban mặt, trước mặt nhiều người, có những hành vi thân mật như hôn là giả.
Cho nên anh càng chắc chắn góc độ của người chụp có vấn đề.
Chỉ là lúc đó lòng tự tôn của đàn ông bị đả kích, nhất là người lạnh lùng kiêu ngạo như Hàn Thiên Sư. Anh mới có suy nghĩ muốn sống thật tốt với Tĩnh Sam thì thấy những bức ảnh đó, lại bị Lam Oánh đổ dầu vào lửa một phen mới khiến anh không giữ nổi bình tĩnh. Lúc đó anh tức giận nhất thời nên mới nói với Tĩnh Sam những lời bản thân chưa kịp suy nghĩ kĩ.
Hàn Thiên Sư nhớ lại những chuyện này thì cảm thấy hối hận.
Tĩnh Sam thấy Hàn Thiên Sư không lên tiếng thì cho rằng anh vẫn còn giận cô.
Cô nắm tay Hàn Thiên Sư chặt hơn một chút, giải thích: "Chuyện hồi sáng, về những bức ảnh kia..."
"Chuyện những bức ảnh đó đã qua rồi. Ban ngày anh hơi bực bội vì một số chuyện nên đã nói những lời không hay, em hãy quên những lời đó với chuyện tối nay đi." Hàn Thiên Sư là một người cao ngạo, anh không nói được mấy lời như xin lỗi.
Suy nghĩ kĩ thì thấy ngữ khí này của mình cũng coi như hạ người cầu hòa rồi.
Nhưng anh có thể nói như vậy đã đủ để khiến Tĩnh Sam cảm thấy ngoài ý muốn. Cô không nghĩ tới chuyện Hàn Thiên Sư sẽ xin lỗi mình. Trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, tay nhỏ lành lạnh càng nắm chặt bàn tay to ấm áp của anh hơn.
Hàn Thiên Sư nâng mắt, hơi buồn bã nhìn Tĩnh Sam, sau đó... thấy ánh mắt nhu hòa của cô đang chăm chú nhìn mình thì nắm chặt bàn tay cô trong tay mình.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cũng không lên tiếng. Bầu không khí hơi kì lạ, giống như mập mờ, giống như rung động, nhiệt độ ngày càng tăng cao...
Tĩnh Sam cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, giống như muốn bốc cháy vậy. Miệng cô cũng rất khô.
Cô khẽ liếm môi, lại không phát hiện động tác của mình chọc người trước mặt như thế nào.
Ánh mắt Hàn Thiên Sư không rời khỏi Tĩnh Sam một giây, anh cảm thấy hành động này... khiến lòng anh hơi ngứa ngáy.
Làm anh cực kì... muốn hôn cô!
"Tĩnh Sam!" Hàn Thiên Sư khẽ gọi tên Tĩnh Sam, giọng trầm thấp đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong lòng người.
Tim Tĩnh Sam run lên, nghi hoặc "hả?" một tiếng, đưa mắt lên nhìn Hàn Thiên Sư.
Lại thấy anh nhìn cô không chớp mắt, gương mặt điển trai ngày càng tiến lại gần.
Lại gần! Càng gần hơn! Tĩnh Sam kinh ngạc nhìn Hàn Thiên Sư, trong lúc bối rối không có chút khí phách nào mà nhắm chặt hai mắt lại, dùng phương thức như vậy trốn tránh chuyện sắp xảy ra.
Thấy thế Hàn Thiên Sư hơi nâng khóe miệng lên, bị hành động vụng về này của cô làm buồn cười.
Anh nhẹ nhàng tiến về phía trước, hôn lên môi mềm của cô.
Nhất thời Tĩnh Sam đang nhắm chặt mắt ngẩn người.
Cô có thể cảm giác được trái tim trong lồng ngực đang nhảy loạn xa, giống như một con nai con không an phận muốn nhảy ra khỏi cổ họng vậy...
Hàn Thiên Sư thận trọng hôn môi Tĩnh Sam, lặp đi lặp lại hành động miêu tả đôi môi cô, không có hành động nào khác.
Trong lòng anh biết rõ khóe môi cô đang bị thương, vì vậy bỏ qua ý nghĩ hôn sâu hơn. Tối nay cô đã chịu quá nhiều tổn thương, sao anh nhẫn tâm làm cô bị thương tiếp chứ?
Nụ hôn nhẹ kết thúc, Hàn Thiên Sư rời khỏi môi Tĩnh Sam, ánh mắt vẫn nhìn cô.
Tĩnh Sam bị nhìn đến đỏ cả mặt, mở mắt muốn phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh kì quái này.
"Em... khát!" Cô nói thật nhỏ,
Hàn Thiên Sư nghe vậy đứng lên: "Anh rót nước cho em."
Anh nhanh chân ra phòng khách rót một cốc nước ấm, Tĩnh Sam giãy dụa muốn ngồi dậy.
Hàn Thiên Sư nhìn thấy vội vàng đặt cốc nước lên tủ cạnh giường, đưa tay đỡ cô lên. Không những vậy anh còn tỉ mỉ đặt một chiếc gối mềm sau lưng Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam mấp máy môi muốn nói câu "cảm ơn", xong lại cảm thấy như vậy thì quá khách khí rồi, cuối cùng không nói gì.
"Đừng gấp, khóe miệng em bị thương, không thể uống quá nóng, anh thổi nguội giúp em." Hàn Thiên Sư vừa nói vừa ngồi cạnh giường cầm chén nước lên nhẹ nhàng thôi.
Vẻ mặt của anh cực kì chăm chú. Tĩnh Sam không khỏi ngây người nhìn người đàn ông điển trai nay, thiếu sự lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày, thêm một chút cẩn thận.
Từ lâu trước đây Tĩnh Sam đã biết Hàn Thiên Sư là một người đàn ông điển trai. Giờ phút này anh càng mê người hơn. Lông mày như đại bàng giương cánh, mắt sáng như sao trời, môi mỏng...
Tĩnh Sam còn chưa nghĩ ra từ ngữ hoa mỹ hơn để miêu tả ngũ quan tinh xảo của Hàn Thiên Sư thì anh đột nhiên nhìn về phía cô, đúng lúc bắt gặp vẻ mặt ngây ngốc này của cô.
Anh híp mắt cười, vừa đưa cốc nước đã thổi nguội bớt cho cô vừa nhìn cô trêu ghẹo: "Em nhìn chằm anh như lang hổ thế không phải là có suy nghĩ xấu xa gì đấy chứ?"
Tĩnh Sam nghe vậy thì suýt làm đổ cốc nước.
Cô liều mạng nháy mắt, yếu ớt giải thích: "Anh đừng có nói lung tung! Em đâu có nhìn anh, em nhìn cốc nước."
Hàn Thiên Sư xấu xa cười: "Ồ? Nhìn cái cốc sao? Nếu nhìn cái cốc thì em phản ứng mạnh như vậy làm gì?"
"Em mới không có! Em rất khát nên tất nhiên là nhìn cái cốc rồi. Em nhìn anh làm gì? Anh cũng đâu thể uống được." Tĩnh Sam vụng về giải thích, kiên quyết không thừa nhận mình bị sắc đẹp của anh mê hoặc.
Hàn Thiên Sư bật cười, muốn đưa tay chọc vào trán Tĩnh Sam một cái. Nhưng thấy trán cô bị dì Cầm băng bó cẩn thận thì không khỏi dừng tay lại.
Lúc này khắp mặt Tĩnh Sam đều là vết thương, tay của anh không biết đặt đâu cho phải.