Vợ Cũ, Please Come Back

Chương 8: Tự gánh lấy hậu quả




Sáng sớm ngày hôm sau, Tĩnh Sam thức dậy với đôi mắt gấu trúc, nhìn một nửa giường trống trơn mà ngẩn người.
Ra khỏi phòng, cô nhìn thấy Hàn Thiên Sư đang nằm trên ghế sa lông ngủ say sưa như một con tằm ngoan ngoãn, một người đàn ông to lớn đi ngủ lại ngoan thành bộ dạng này...
Haiz! Bực bội vò tóc, Tĩnh Sam quay người đi vào trong phòng bếp.
Tối ngày hôm qua cô với Hàn Thiên Sư chỉ thiếu chút nữa là đã biến thân phận vợ chồng từ hữu danh vô thực thành sự thật rồi.
Chỉ trách lúc Hàn Thiên Sư đang đè ở trên người cô, đẩy hai chân của cô ra, cô căng thẳng không lựa lời mà nói, bật thốt lên nói một câu làm phá hư phong cảnh, khiến cho Hàn Thiên Sư thay đổi sắc mặt tại chỗ.
Lúc đó cô thật sự quá căng thẳng, đầu óc bị co lại, nói một câu: “Hàn Thiên Sư, mẹ em thật sự không phá hủy hôn nhân của mẹ anh với ba anh, mong anh tin tưởng em.”
Có thể nói một thân lửa nóng của Hàn Thiên Sư bị một câu nói đón đầu dội một chậu nước lạnh.
Liên quan đến mối quan hệ tam giác giữa ba Hàn, mẹ Hàn, cùng với Tĩnh Mỹ, mẹ của Tĩnh Sam, không thể nghi ngờ gì, đây chính là đề tài cấm kỵ nhất trong lòng của Hàn Thiên Sư.
Bây giờ Tĩnh Sam vẫn còn nhớ đến câu nói lúc Hàn Thiên Sư đóng sập cửa lại: “Người xấu sẽ không viết chữ tôi là người xấu ở trên mặt, người đàn ông vượt quá giới hạn của sẽ không thừa nhận mình có kẻ thứ ba.”
Cho nên ý tứ của Hàn Thiên Sư là ba Hàn với lại mẹ của Tĩnh Sam có mối quan hệ mập mờ.
Tĩnh Sam cảm thấy mình thật sự rất ngu xuẩn, cô sắp bị sự ngu xuẩn của mình làm cho khóc rồi, có rất nhiều người đều nói giữa nam nữ làm rồi làm mới có tình yêu.
Cô muốn mình trở thành người vợ chân chính của Hàn Thiên Sư, cô muốn giao toàn tâm toàn cơ thể của mình cho anh, nhưng mà cô biết rõ thành kiến của Hàn Thiên Sư đối với mẹ của mình đã khắc sâu tận xương tủy, cần phải từ từ khai sáng, nhưng mà vẫn ngu ngốc làm cho anh không thoải mái trên đoạn đường này...
“A a a!” Tĩnh Sam buồn bực phát ra một tiếng kêu hối hận từ trong phòng bếp.
Nếu như ông trời lại cho cô một cơ hội, cô tuyệt đối sẽ không giả vờ ngu ngốc, cô phải làm cho gạo nấu thành cơm mới được. Thôi, cô chính là tiểu cường có đánh cũng không chết, lần này không được, vậy thì lần sau..."Ăn sáng xong, Tĩnh Sam trang điểm nhẹ nhàng, ngày hôm nay cô phải đến công ty làm việc.
Đi làm ở công ty châu báu Hàn thị, cho dù bạn là một nhân vật nhỏ không có danh tiếng gì, cũng phải ăn mặc cho đàng hoàng, chân mang đôi giày cao gót cao tám cm, đây là quy định của công ty.
Hàn Thiên Sư nhìn thấy sau khi Tĩnh Sam trang điểm nhạt đã thiếu đi mấy phần quê mùa bánh bao mềm mại, nhiều hơn mấy phần khí chất lạnh lùng, không hề nghĩ ngợi gì mà bật thốt lên một câu đánh giá: “Người xấu diêm dúa.”
“Em...” Xấu chỗ nào cơ chứ? Tĩnh Sam xấu hổ bĩu môi, nửa câu nói sau không dám hỏi ra khỏi miệng.
Ai kêu dung mạo của cô không được tính là xinh đẹp tuyệt sắc? Không lọt vào trong mắt của Hàn Thiên Sư.
Đi ra khỏi hành lang, Hàn Thiên Sư cất bước đi vào trong nhà để xe, Tĩnh Sam cúi đầu đi theo sát ở đằng sau.
Hàn Thiên Sư nhận ra có người đang đi theo sau lưng mình, đột ngột dừng chân lại, sau lưng, Tĩnh Sam cúi đầu đi đường không phòng bị đụng thẳng vào lưng của Hàn Thiên Sư.
“...” hai mắt của Hàn Thiên Sư bốc lửa: “Người phụ nữ ngu ngốc, cô đi theo tôi làm cái gì?”
Tĩnh Sam rụt cổ lại, đàn ông dục cầu bất mãn thật là đáng sợ.
Cô yếu trả lời: “Không phải là chúng ta phải đến công ty đi làm hả?”
Hàn Thiên Sư giận quá hóa cười: “Cho nên là không phải cô muốn ngồi xe của tôi đến công ty đó chứ?”
“...” Tĩnh Sam mờ mịt hỏi: “Không phải hả? Chẳng lẽ là anh không chở em đi làm hả?”
Hàn Thiên Sư tuyệt tình trả lời: “Đương nhiên là không!”
Tĩnh Sam ngây ngốc: “Tại sao lại không, chúng ta đi làm cùng một công ty, đi cùng một con đường, không phải hả? Không có lý do gì anh lái xe lại để em đi bộ?”
Hàn Thiên Sư lạnh giọng cảnh cáo nói: “Tĩnh Sam, chúng ta kết hôn ngầm, kết hôn ngầm cô có hiểu không hả? Muốn tôi chở cô đến công ty, cô nghỉ hay quá chứ nhỉ? Tôi nói cho cô biết, nếu như cô dám để cho những người trong công ty biết chuyện chúng ta kết hôn ngầm..."
“Anh làm gì?” Tĩnh Sam chớp mắt nghịch ngợm hỏi một tiếng.
Hàn Thiên Sư sửng sờ trực tiếp im lặng, đúng vậy đó anh, làm thế nào chứ, giết cô hả, chặt cô ra hả?
Cả nửa ngày đối mặt với ánh mắt tinh nghịch của Tĩnh Sam, Hàn Thiên Sư lạnh giọng trách mắng: “Cô tự gánh lấy hậu quả.”
Lời nói vừa dứt, anh tiêu sái quay người lại nhanh nhẹn rời đi.
Đợi đến lúc Tĩnh Sam lấy lại tinh thần nhấc chân muốn đuổi theo, Hàn Thiên Sư đã lái chiếc Land Rover của anh chạy vượt ra khỏi bãi đỗ xe nhanh như chớp, chạy khỏi khu chung cư.
Để lại Tĩnh Sam đứng yên tại chỗ nắm chặt đôi bàn tay trắng nõn mà gầm nhẹ với chiếc xe chạy đi: “A! Hàn Thiên Sư, sao anh lại ích kỷ như vậy chứ, rõ ràng tiện đường, tại sao lại không chở em đi một đoạn đường?”
Công ty châu báu Hàn thị, Tĩnh Sam vội vàng bấm vân tay rồi vội vàng chạy vào bộ phận thiết kế, suýt chút nữa đã đến trễ.
Nhờ sự ban tặng của Hàn Thiên Sư, cô không thể kiêu ngạo ngồi chiếc xe thể thao đến đi làm, cuối cùng phải chen chúc trên xe buýt, giờ cao điểm có công việc, đám đông suýt chút nữa đã ép cô thành người khô.
Cô thề là ngày mai cô nhất định phải sống chết ôm lấy cánh tay của Hàn Thiên Sư, cho dù có vứt bỏ giới hạn cuối cùng thì cô cũng phải để anh chở mình một đoạn đường, cùng lắm thì cô xuống xe cách công ty một trạm, dù sao thì cũng tốt hơn là phải chen chúc trên xe buýt như thế này.
Tĩnh Sam âm thầm quyết định, vừa đun nước rót đầy một ly nước uống vào.
“Sam, em hoảng loạn như gặp phải quỷ vậy?” Có người đột ngột vỗ vào vai của Tĩnh Sam, làm Tĩnh Sam giật mình phun hết nước ra bên ngoài.
“Khụ khụ khụ.” Tĩnh Sam vừa ho khan vừa tìm đồ lau nhà, ngoài miệng lại không quen quở trách đối phương: “Đàn chị Ly Ly, chị muốn em sặc chết hả, em đang uống nước mà.”
Đàn chị Ly Ly, tên đầy đủ là Tôn Ly Ly, là đàn chị hồi thời đại học của Tĩnh Sam, bởi vì cùng nhau làm việc ở trong hội học sinh, bây giờ cũng tiến vào bộ phận thiết kế của công ty Hàn thị, cho nên quan hệ của hai người rất thân thiết.
Tôn Ly Ly nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Tĩnh Sam, nhịn không được mà cười nhạo cô vài câu.
Cuối cùng vẫn không quên hiếu kỳ dò hỏi: “Này, căn nhà đó của em bán bao nhiêu tiền vậy?”
Trước kia Tĩnh Sam đã xin phép nghỉ năm ngày để kết hôn, nhưng mà cô nói dối với người ở bên ngoài là về quê để xử lý một căn nhà vứt bỏ, ngay cả chị em thân thiết Tôn Ly Ly cô cũng không nói lời nói thật.
Giờ phút này nghe thấy Tôn Ly Ly hỏi căn nhà đó của mình, Tĩnh Sam gật đầu như giã tỏi, trong miệng thì lại nói lời vô ích: “Chỉ là một căn phòng dưới nông thôn mà thôi, có thể đáng mấy đồng tiền đâu chứ, bán còn chưa được một trăm năm mươi triệu.”
Tôn Ly Ly cười nói: “Một trăm năm mươi triệu cũng không tệ mà, đây chính là đĩa bánh rơi từ trên trời xuống.”
“Thôi thôi thôi, đừng có nói chuyện nữa, có trò hay để xem.” Trần Duyệt của bộ phận thiết kế bưng một ly cà phê hứng thú vừa đi vào cửa, vừa thấp giọng nói, vừa để ly cà phê xuống rồi chạy ra bên ngoài...
Tôn Ly Ly nhanh tay lẹ mắt kéo đối phương lại nhiều chuyện, hỏi: “Nè em gái Duyệt, có chuyện gì hay để xem vậy, nói cho chị nghe một chút đi.”
Tôn Ly Ly là trợ lý của giám đốc bộ phận thiết kế cấp, bậc cao hơn nhà thiết kế nhỏ như Trần Duyệt với Tĩnh Sam, cho nên cô ấy đã mở miệng hỏi thì đương nhiên Trần Duyệt sẽ biết gì nói nấy.
Liền nghe thấy giọng nói bi thống của Trần Duyệt giải thích: “Chị Tôn hồi lúc nãy em nhìn thấy sắc mặt của giám đốc Lam vô cùng khó coi, đằng đằng sát khí xông vào văn phòng tổng giám đốc, bây giờ có rất nhiều người chạy đến ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc để nghe lén.”
Nghe vậy, hai mắt của Tôn Ly Ly sáng lên, nhảy số "nhiều chuyện" vỗ vào trên trán.
Cô ta không hề nghĩ ngợi mà kéo Tĩnh Sam và Trần Duyệt xông ra ngoài cửa, trong miệng thì hưng phấn kêu lên: “Sam, đi mau, chúng ta đi đến đó xem náo nhiệt một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.