Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1032: Lệ Thiên hội




Trước khi đi, Lâm Tiêu nhịn không được hỏi, từ trong giọng nói của đối phương hắn nhìn ra được, Lưu hộ pháp đến từ Đại lục Thương Khung, hơn nữa hẳn là từ ba đại đế quốc khác.
Lão giả liếc mắt nhìn Lâm Tiêu:
- Người trẻ tuổi, ta khuyên ngươi chết tâm đi, nếu như có thể đi ra ngoài, ta còn ở lại chỗ này làm gì? Muốn ra ngoài chỉ có một con đường, là trở thành Vương giả Sinh tử cảnh, ngươi cảm thấy ngươi có khả năng này sao?
Thanh âm lão giả mang theo vẻ thông báo cũng mang vẻ bất đắc dĩ, Vương giả Sinh tử cảnh hiếm có thế nào, suốt hơn hai ngàn năm trên toàn đại lục đối kháng cùng yêu thú có được mấy người? Hắn đi vào Đảo Mê Thất đã mấy chục năm, mỗi ngày đều khổ tu, cơ hồ hao tổn hết tiềm lực chỉ đạt tới vô địch Quy nguyên cảnh, muốn trở thành Vương giả Sinh tử cảnh còn phải bước vào Nửa Bước Vương Giả, nắm giữ hai đại áo nghĩa, cuộc đời này chỉ sợ rất khó hi vọng.
Đi ra khỏi phân điện chấp pháp điện, Lâm Tiêu thở mạnh một hơi.
Bất kể như thế nào hắn nhất định phải đi ra ngoài.
- Ngươi đã ra rồi.
Một thanh âm thanh lệ truyền tới, Lâm Tiêu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Nguyệt Như đang bước nhanh đi qua.
- Tại sao ngươi ở chỗ này, chẳng lẽ các ngươi không trở về?
- Bọn hắn đi về trước, ta ở đây chờ ngươi.
- Chờ ta?
Lâm Tiêu nghi hoặc.
Triệu Nguyệt Như gật gật đầu:
- Ta có thể nhìn xem lệnh bài thân phận của ngươi không?
Lâm Tiêu đưa ra lệnh bài.
Nhìn thấy lệnh bài, cấp bậc Quy nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong, Triệu Nguyệt Như lộ tia vui mừng, mỉm cười nói:
- Không biết ngươi có hứng thú gia nhập tiểu đội liệp sát của chúng ta hay không, ngươi vừa đi vào Đảo Mê Thất, khẳng định còn rất nhiều chuyện không rõ ràng, đi theo chúng ta sẽ khá hơn một chút, hơn nữa nếu ngươi muốn rời khỏi chúng ta tuyệt đối không ngăn trở.
Triệu Nguyệt Như thành khẩn nhìn Lâm Tiêu đưa ra lời mời.
Đảo Mê Thất cạnh tranh thật tàn khốc, tu vi trên lệnh bài của Lâm Tiêu là Quy nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong, cũng như nàng, chỉ cần Lâm Tiêu nguyện ý gia nhập tiểu đội của họ, tuyệt đối trở thành trợ lực lớn, tới lúc đó rời bến sẽ thêm an toàn, thu hoạch sẽ càng lớn.
Đương nhiên, hết thảy chuyện này đều căn cứ vào tu vi của Lâm Tiêu, nếu hắn đạt tới Quy nguyên cảnh hậu kỳ trở lên, nàng cũng không khả năng mời được.
- Có thể.
Lâm Tiêu nghĩ nghĩ, đáp ứng yêu cầu của Triệu Nguyệt Như, dù sao hiện tại hắn cũng không địa phương nào để đi.
Nơi ở của Triệu Nguyệt Như nằm tại phía tây thành trì đảo thứ ba, nơi này có một mảng kiến trúc lớn, từng phủ đệ nhỏ tiếp giáp chung một chỗ, giống như một thôn xóm nhỏ, theo sự dẫn dắt của nàng, Lâm Tiêu đi vào nơi đó.
- Đại tỷ, ngươi đã trở lại?
- Đại tỷ.
Dọc đường có không ít người qua lại nhìn thấy Triệu Nguyệt Như đều lên tiếng chào hỏi, có già có nhỏ, có nữ có nam, tu vi hóa phàm cảnh, tò mò nhìn Lâm Tiêu.
- Ở Đảo Mê Thất, vì muốn sinh tồn, phải tổ hợp thành đoàn thể, những người ngươi gặp trên thuyền đều ở nơi này, còn có những người này đều là thân nhân của họ.
Triệu Nguyệt Như giải thích cho Lâm Tiêu, không bao lâu hai người đi tới trước một phủ đệ cổ xưa.
- Phụ thân, con đã trở về.
Triệu Nguyệt Như đi vào bên trong.
Một lão giả chống quải trượng đi tới, lão già thật già nua, trên mặt đầy vết sẹo, nhìn qua thật yếu đuối bạc nhược.
Lâm Tiêu liếc mắt liền nhìn ra tu vi của lão giả ngày xưa không kém, hẳn là Quy nguyên cảnh hậu kỳ, nhưng bị người phế đi nguyên hải, thậm chí còn đánh gãy gân chân tay, đánh nát kinh mạch, hiện tại thậm chí còn không bằng một hóa phàm sơ kỳ.
- Vị này là…
Đôi mắt mờ đục của lão giả nhìn Lâm Tiêu.
- Phụ thân, hắn tên Lâm Tiêu, hôm nay vừa đi vào Đảo Mê Thất, là võ giả tới từ Đại lục Thương Khung, sau này sẽ ở chỗ chúng ta.
- Ân, Nguyệt Như ah, tuổi của con cũng không nhỏ rồi, đích xác cũng tới lúc nên tìm người gả đi, không thể mãi ở một mình.
Lão giả đột nhiên nói một câu.
Sắc mặt Triệu Nguyệt Như ửng đỏ:
- Phụ thân, không phải như cha nghĩ.
Lão giả than thở hai câu, xoay người đi vào phòng.
- Cha ta luôn như vậy, thích nói bậy bạ, để ta thu xếp phòng cho ngươi, hôm nay ngươi ở lại đây, hai ngày nữa ta sẽ tìm phủ đệ tốt một chút cho ngươi.
- Không cần, lúc ta đi vào nhìn thấy một phủ đệ bỏ trống đó thôi.
- Phủ đệ kia chỉ có hai phòng, hơn nữa còn lụn bại…
- Không sao.
Lâm Tiêu làm sao để ý những thứ này, hắn ưa thích ở một mình tự tại, hơn nữa lúc tu luyện cũng không muốn bị người khác nhìn thấy.
- Ta an bài người quét tước cho ngươi.
Triệu Nguyệt Như nghe qua một ít chuyện về Đại lục Thương Khung, nàng nghĩ hắn không thích ở nơi như vậy nên mới mời hắn ở nhà mình một đêm, chuẩn bị qua vài ngày tìm nhà tốt hơn, hiện tại nếu đối phương không để ý thì tốt hơn.
Cứ như vậy Lâm Tiêu ở lại nơi đó.
Đêm khuya, lão giả gọi Triệu Nguyệt Như vào phòng mình:
- Nguyệt Như, người hôm nay có đáng tin? Không phải là…
- Phụ thân, cha yên tâm, hắn đúng là lần đầu tiên tới Đảo Mê Thất, con tận mắt nhìn thấy hắn lấy lệnh bài thân phận trong phân điện chấp pháp điện.
- Vậy là tốt rồi, nhìn khí tức của hắn không giống hạng người gian tà, nhưng cẩn thận một chút cũng không thừa đâu.
Lão giả chuyển giọng:
- Con cũng trưởng thành, nên lo lắng đại sự cả đời đi?
- Con biết.
Triệu Nguyệt Như không muốn nhắc đề tài này.
Lão giả nói:
- Cha xem Lâm Tiêu không tệ, tuổi trẻ đạt tới Quy nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong, thiên phú trác tuyệt, tiền đồ bất khả hạn lượng, đáng quý là khí tức lớn, tuy giấu diếm phong mang nhưng theo ánh mắt của cha xem, hắn không phải là người âm tàn.
- Phụ thân…
- Được rồi, dù sao chuyện của con do con làm chủ, hôm nay người của Lệ Thiên hội lại tới nữa.
Triệu Nguyệt Như biến sắc:
- Bọn hắn đến làm gì, không gây khó dễ gì cha chứ?
- Cha đã thế này bọn hắn còn làm gì đây, cha chỉ lo lắng cho con ah.
Triệu Nguyệt Như trầm mặc.
Vài ngày kế tiếp Lâm Tiêu ở lại trong nhà mình tu luyện, thuyền của Triệu Nguyệt Như không phải thường xuyên xuất hành, căn cứ tình huống hai ba tháng mới rời bến một lần, hoặc nhiều hoặc ít đều có người bị thương, sau khi trở về cần yên tĩnh điều dưỡng, đồng thời cũng có không ít người muốn khổ tu.
Thừa cơ hội này Lâm Tiêu phải điều dưỡng lại thân thể của mình.
Nửa tháng trôi qua, thương thế trên người Lâm Tiêu dần khỏi hẳn, trong quá trình bài trừ không gian lực, Lâm Tiêu lĩnh ngộ càng sâu, bởi vì có Thiên Hư Y tương trợ, thân thể của hắn càng ngày càng tiếp cận không gian thể, một khi biến hóa, đã phù hợp thật lớn với không gian, sẽ cảm ngộ không gian áo nghĩa càng thêm nhanh chóng.
Lâm Tiêu quyết định chờ một tháng sau khi thân thể của mình khôi phục tới đỉnh phong, bắt đầu luyện hóa ba viên đạo văn chi tinh, nắm giữ một không gian đạo văn trước rồi tính sau.
Trong quá trình tu luyện, Lâm Tiêu cũng ra ngoài đi dạo, nhìn xem chung quanh, hiểu biết tình huống Đảo Mê Thất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.