Vô Địch Hắc Thương

Chương 256: Tân binh




Cứ hình dung thế này, Ta Là Tiểu Tam phô ra một dáng vẻ mà nói dễ nghe một chút là thướt tha mềm mại, nói khác đi thì là hai chữ “phong tao”. Tinh Tinh thấy tướng đi của cô ta thì hết sức bất mãn. Đương nhiên, đôi mắt phượng của Ta Là Tiểu Tam cũng đánh giá cao thấp toàn thân Tinh Tinh. Đây là bản tính của phụ nữ. Hai người phụ nữ gặp nhau, phản ứng đầu tiên là so sánh bề ngoài của mình cùng đối phương.
Thực sự mà nói, hai mỹ nữ này ở lẫn trong một đám đàn ông hồng danh cao lớn, thô kệch quả thực chính là hoa trong hoa. Thêm nữa, tư sắc của hai người cũng bất phân cao thấp. Làn da của Tiểu Tam có chút đen, nhưng là loại đen đồng khỏe mạnh, có lẽ là do thường xuyên phơi nắng trên biển. Mỗi khi cô giơ tay, nhấc chân đều tỏa ra một cỗ khí tức tràn đầy hoang dã mà tinh mỹ. Ngược lại, Tinh Tinh lại như một đóa mẫu đơn nở rộ trong hoa viên, tiên diễm, thuần khiết mà cao quý. Hai đóa hoa tươi triệt để kích thích hormone của tuyệt đại đa số đám đàn ông ở đây dâng trào. Không ít người khi nhìn thấy Tinh Tinh liền bắt đầu huýt sao. Tinh Tinh tuy rằng trông rất bình thản nhưng vẫn lầu bầu: “Một đám tiểu lưu manh!”
Ta Là Tiểu Tam liếc Tinh Tinh: “Mới tới? Chưa biết quy củ?”
Cô nàng vừa mới nói, toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ, mà dường như tất cả mọi người đều xông tới.
Tinh Tinh thở mạnh, nói: “Ta mới tới. Nơi này có cái quy củ gì?”
Ta Là Tiểu Tam cười lạnh, giơ tay: “Ta thu mỗi người 3 tín dụng phí miễn thi đấu. Lấy ra!”
Tinh Tinh thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên: “Đây là cái luật rừng gì vậy? Lại còn phí miễn thi đấu! Có lầm không thế? Sao cô không đổi nghề đi làm cướp đi!” – Tinh Tinh tức giận nói.
Ta Là Tiểu Tam cũng không tức giận, tiếp tục cười: “Không giao ra đúng không? Sau này kiếm được trang bị gì cũng đừng tìm ta, có bản lĩnh thì sống sót cập bến đi tìm giám định sư. Còn nữa, lúc thiếu lương thực giữa biển cũng đừng tìm ta, tự đi nghĩ cách!”
Tinh Tinh lập tức ngây ra. Diệp Sảng lủi tới: “Khửa khửa, ha ha, ngại quá. Chúng tôi là lính mới, không biết rõ luật lệ ở đây. Mong cô đừng trách tội!”
Ta Là Tiểu Tam liếc Diệp Sảng một cái: “Tên gì?”
Diệp Sảng thành thực: “Hà Kim Ngân.”
Ta Là Tiểu Tam nói: “Khu nào?”
Diệp Sảng đáp: “Tịch Tĩnh.”
Ta Là Tiểu Tam lại nói: “Tịch Tĩnh? Khó trách không phục. Người xuất thân từ quê nghèo thôn dã căn bản là chưa thấy qua sự đời!”
Người tứ phía cười ồ lên. Tinh Tinh lại muốn cãi, Diệp Sảng vội nói: “Ngại quá, ngại quá, chúng tôi vừa mới lên thuyền!”
Ta Là Tiểu Tam lại nhìn Diệp Sảng một cái. Cô nàng cảm thấy Diệp Sảng coi như cũng hiểu chuyện, vì thế khẩu khí cũng dịu đi không ít: “Ngươi phạm chuyện gì?”
Diệp Sảng xác thực là khá nổi danh. Hắn cũng không nhắc lại đại chiến Tiên Tung Lâm, cười qua quýt nói: “Giết mấy người.”
Ta Là Tiểu Tam lạnh lùng: “Giết vài người? Ta cho ngươi biết, mỗi người trên thuyền này, ngoại trừ không thuộc hệ chiến đấu thì bất kỳ người nào cũng đã giết mấy chục, mấy trăm người mới gây ra đại họa phải lên đây. Muốn giấu ta? Không có cửa đâu!”
Diệp Sảng cũng ngẩn ra. Nói như vậy, chẳng lẽ mỗi người trên này đều là sát nhân vương tử, đều là tội phạm có hệ thống ở các đại khu? Ai u má ơi, quả nhiên là tàu hải tặc a, một thuyền toàn cường đạo thổ phỉ, giết người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm a! Không hổ là tàu hải tặc U Linh!
Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Sảng chằm chằm. Diệp Sảng trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Ta giết một đám người ở Tiên Tung Lâm, bị người ta truy sát!”
Trong đám người bỗng nhiên có người kinh hô: “Ta biết rồi! Ta biết rồi! Hắn chính là người đã toàn diệt các lão đại, lão nhị của bát đại công hội ở Tịch Tĩnh, lại đoạt luôn cả Kim Nguyệt Ngân của người ta. Hai ngày nay, chủ đề này thực nổi, mọi người ai cũng náo nhiệt bàn tán!”
Một đám người liền hít một hơi khí lạnh. Hóa ra hai vị này có lai lịch cũng không đơn giản. Trên thuyền này, mỗi người đều là tội phạm cùng hung cực ác!
Ta Là Tiểu Tam nhìn Diệp Sảng chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói: “Nhìn không ra ngươi thật sự có tài. Cô ta là lão bà của ngươi à?”
Diệp Sảng nhìn Tinh Tinh, nói vô cùng chính trực: “Phải!”
Ta Là Tiểu Tam gật gật đầu: “Được, gã đàn ông nhà ngươi coi như cũng có tình có nghĩa, dám chắn đao cho lão bà của mình. Nể tình điểm này, hôm nay ta không so đo với lão bà của ngươi nữa.”
Nhưng chuyện này cũng không dễ bỏ qua như vậy. Cô ta quay đầu lại vẫy vẫy tay: “Mặc Kính, chết ở đâu rồi? Lăn ra đây cho lão nương!”
“Tới rồi tới rồi!” – Từ trong đám người, một thương thủ toàn thân mặc sáo trang không quân SAS, cười nịnh a dua: “Tam tỷ đã phân phó, ta sao dám không nghe!”
Ta Là Tiểu Tam gật gật đầu: “Luật cũ, thử xem khả năng của tiểu tử này!”
“Không thành vấn đề. Cũng đã lâu không rèn luyện, vừa dịp hoạt động gân cốt một chút!” – Mặc Kính đưa hai quyền lên ngang ngực, các khớp xương kêu rắc rắc, nhìn Diệp Sảng mỉm cười – “Tân binh, nghe kỹ đây, không cho phép sử dụng súng, có thể dùng chủy thủ. Đánh đối phương rơi khỏi thuyền là thắng. Nửa chừng chiến đấu có thể dùng thuốc bổ hoặc kỹ năng, chỉ cần ngươi có khả năng làm thế. Đương nhiên, nếu ngươi có thể giết chết ta, ta cũng sẽ phục ngươi.”
“A Ngân…” – Tinh Tinh đi lên trước khuyên can. Diệp Sảng lại khoát tay ngăn cô lại. Lúc này không thể tỏ ra yếu thế. Nếu bây giờ đứng ra chịu thua, chỉ e tương lai trên thuyền này sẽ không yên ổn. Người thiện bị người lấn, ngựa thiện bị người cưỡi. Hơn nữa, xem bộ dáng đám người kia, không thể không đánh.
“Được!” – Diệp Sảng gật gật đầu.
Ánh mắt Mặc Kính lộ ý cười, ánh mắt hoàn toàn là vẻ sói thấy mồi ngon.
Lúc này, trong đám người có một đại hán trọng giáp chiến sĩ đi ra, giơ một tấm thẻ điện tử: “Luật cũ. Mặc Kính 1, tân binh 2.”
Lần này, đám người lập tức triệt để náo nhiệt, hô to gọi nhỏ tranh nhau đặt cược. Trên thẻ điện tử không ngừng nhấp nháy con số tiền đặt cược. Cơ hồ tất cả mọi người đều đặt cho Mặc Kính. 8 tín dụng, 10 tín dụng, 20 cũng có, cao nhất là có người đặt luôn 50 tín dụng. Đại hán trọng giáp chiến sĩ tên Giáo Chủ Du Ma lập tức thu vào hơn 500 tín dụng.
Tinh Tinh khá là tức giận, xông lên khua thẻ tín dụng bằng thủy tinh một cái. Giáo Chủ Du Ma trợn tròn mắt: “100 tín dụng? Mỹ nữ, chịu chơi nha!”
Đám người bên cạnh cũng lập tức bắt đầu cười ồ lên trào phúng, rất nhiều người bày ra ánh mắt đồng tình thay vì tham lam. Cô gái này rất có tiền, tiếc là lại là kẻ ngốc.
Giáo Chủ Du Ma trịnh trọng, nghiêm túc nói: “Mỹ nữ, đừng nói ca không nhắc nhở cô, hắn mà thua rồi thì đừng oán trách ai!”
Tinh Tinh cô nương oai phong đã quen, lúc này đang khó chịu cực kỳ, căn bản là không thèm nhiều lời với hắn, cánh tay thon nhỏ dứt khoát vung. Thẻ thủy tinh lại bị rút thêm 100 “máu”. Bốn phía lập tức lặng như tờ, đều cho rằng cô nàng này cũng là loại người ngoan cường dứt khoát.
Giáo Chủ Du Ma cũng không nói lời nào, vùi đầu đặt thẻ điện tử xuống đất, hô lớn: “Đặt cược xong! Có thể bắt đầu!”
Chúng nhân lập tức tản ra tứ phía, nhường ra một khoảng trống lớn giữa boong tàu cho hai người kia quyết đấu.
“Bắt đầu!” – Ta Là Tiểu Tam ra lệnh một tiếng.
Mặc Kính ra vẻ buồn rười rượi, cười nói: “Tiểu tử, ngươi có thể nhận thua, tránh lát nữa lại tự mình táng thân xuống biển.”
Diệp Sảng gật gật đầu: “Quả nhiên đàn bà luôn thích nói nhiều.”
Nghe thấy như thế, Mặc Kính lập tức nổi giận, thân hình chợt lóe, người liền lủi tới. Tư thế của hắn rất kỳ lạ, nửa người trên nghiêng về phía trước, nắm tay đặt bên hông, tốc độ cũng tuyệt không chậm, nhìn qua giống như dùng đầu đâm vào Diệp Sảng. Vào lúc gần như sắp đụng vào Diệp Sảng, quả đấm của hắn nháy mắt móc lên.
Diệp Sảng chẳng những nhìn rất rõ mà nghe cũng rõ. Người này cũng có găng tay chiến binh, nắm tay vừa xuất ra liền có âm thanh xé gió. Cũng có nghĩa là, độ nhanh nhẹn cùng lực lượng của người này cũng không yếu. Vì thế, Diệp Sảng liền nghiêng người sang bên cạnh. Nhưng mà đột nhiên có biến.
Xu thế tấn công của Mặc Kính không có dấu hiệu ngừng, sau khi móc một quyền, chân phải liền thuận thế nâng lên đá sang bên cạnh. Một cước này là giả, chỉ là bước đà dồn lực lượng, lợi dụng quán tính ức chế thân thể dồn đi. Sau đó, chân trái mới nâng lên, sau lại duỗi chân, bày ra tư thế như lăng ba vi bộ đảo qua.
“Hô…” – Diệp Sảng lui về phía sau vài bước, trên đầu bay lên trị số thương tổn “-23”.
Đám người tứ phía tung hô. Ta Là Tiểu Tam cũng mãn ý gật gật đầu. Mặc Kính ở trên thuyền này đối phó với tân binh chức nghiệp thương thủ đã liên tiếp thắng 11 trận, vì thế mọi người mới tin tưởng hắn như vậy.
Diệp Sảng lấy tay sờ sờ má trái, có một vết máu. Hóa ra trên giày tên này có gắn mũi dao, khó trách dám hung hăng tấn công như vậy.
Thực ra rất nhiều chiến sĩ ở đây nhìn thấu điểm mấu chốt trong đó. Thương thủ không phải là đấu sĩ, khi chiến đấu tay không thường phải cần rất nhiều thời gian mới có thể dứt điểm. Lực lượng cùng tốc độ của thương thủ vốn yếu, khi chiến đấu không có khả năng nhất kích trí mạng đối phương, vì thế cuộc chiến thường rất gay cấn, đặc sắc. Tuy nhiên tên tân binh này rõ ràng thật sự có thực lực. Trên thuyền này, ai cũng biết mũi giày của Mặc Kính được gắn thêm một đôi tiểu kiếm cấp cường hóa. Một cước vừa rồi, nếu là một game thủ bình thường sẽ trực tiếp bị cắt trúng cổ, không bị đứt yết hầu thì cũng bị đâm thành một lỗ thủng trên cổ, mất máu mà nhận thua. Nhưng mà, gã tân binh này có thân pháp rất nhanh, cư nhiên chỉ cần vài bước đã thoát ra khỏi phạm vi công kích của Mặc Kính, chỉ bị một vết xước trên mặt.
Thực ra Diệp Sảng cũng vô cùng giật mình. Hắn có phòng ngự toàn thân là 85 điểm mà vẫn bị tiểu kiếm trên chân của hắn cắt mất 23HP. Nếu là người bình thường rất có thể đã rơi vào thế chờ chết.
Mặc Kính cười hắc hắc: “Tiểu tử, cũng khá đấy. Lần này cố mà đỡ.”
Nói xong hắn lại xông tới. Tên này thực sự có chút thực lực. Đôi chân tung cước như múa côn, cước pháp cũng rất thực dụng, hai chân đặt một trước một sau, tiếp đó quét chân sau lên trước, đồng thời nhanh chóng nhảy lên, hai chân quét ngang trên không, thân hình vặn một cái, một chân tung ra liên hoàn cước quét ngang. Nói thật, làm một thương thủ, kỹ xảo chiến đấu như vậy quả thực là nhiều đấu sĩ luyện tập mãi cũng không bằng.
Hắn xuất ra một loạt cước pháp như vậy khiến Diệp Sảng vừa không thể ngăn, lại không dám ngạnh kháng, thêm nữa không gian né tránh trên thuyền cũng tương đối hạn chế, Diệp Sảng chỉ có thể thoái lui. Trước ngực cùng cánh tay trái lại bị đạp hai cái, hơn 50HP chớp mắt đã mất đi.
Mặc Kính không nói một chữ nào, liên tiếp tấn công, hai chân múa may, rất có khí phách “đứa con cưng của Không Lục Căn”. Cước pháp chẳng những đẹp mắt mà còn rất có lực sát thương, không hề cho Diệp Sảng cơ hội thở dốc.
Tinh Tinh vốn đang cảm thấy Mặc Kính đang đi tìm chết, nhưng hiện tại lại không khỏi âm thầm lo lắng thay cho Diệp Sảng. Cô cũng không phải vì đau lòng cho 200 tín dụng đã cược kia. Nếu Diệp Sảng không cẩn thận để bị đánh bay khỏi thuyền, một mình cô trơ trọi trên thuyền sẽ không còn thú vị nữa.
Giáo Chủ Du Ma liếc Tinh Tinh một cái: “Mỹ nữ, bây giờ đã biết hồi nãy ca đây không hề nói đùa chưa? Đừng có coi tiền là cỏ rác thế!”
Tinh Tinh híp hai mắt, tính khí đại tiểu thư lại trỗi dậy: “Ngươi quan tâm cái bíp gì! Ta thích thế!”
Giáo Chủ Du Ma quẹt mũi một cái, xám xịt quay đầu tiếp tục xem hai người đánh nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.