Võ Động Thiên Hà

Chương 223: Liệt diễm đốt thành





Đêm đen giơ tay không thấy ngón. Đối với những người thích hoạt động về đêm thì đây chính là thời điểm tốt nhất mà chúng đến để cướp đi nhân mạng, giết người không để lại dấu vết.
Phụ cận Giang phủ đám thủ vệ tuần tra căn bản không biết rằng tử thần đang lặng im giương hai tay về phía bọn chúng. Chỉ trong một thời gian ngắn đám thủ vệ tuần tra của Giang phủ ngã xuống không một tiếng động.
Trong gió lạnh truyền đến thanh âm châm lửa. Ngay sau đó một mùi khác lạ xộc thẳng vào mũi mang đến hơi rượu nồng nặc xen lẫn mùi màu, lan tỏa trong đêm đen giống như đang tấu lên một khúc nhạc tử vong.
Giang Nam quận chính là nơi tổ tiên Giang gia sinh sống, nơi này còn lưu lại một nhánh của Giang gia trông giữ tổ trạch. Cũng giống như Đồ gia ở đây cũng có một vị trưởng bối định cư, không đem toàn bộ người đến Dư Châu thành.
Bối phận của Giang Thủ Thành trong gia tộc so với tộc trưởng Giang Thụ Hùng còn muốn cao hơn. Hắn là trưởng bối nhiều tuổi nhất trong tộc vẫn luôn sống ở Giang Nam quận. Con cháu của hắn ngoại trừ một vài người có thiên tư tốt được đưa đến Dư Châu tiếp nhận huấn luyện còn lại đều ở lại đây làm ăn, trở thành người thủ hộ tổ trạch Giang gia. Mà con trai của Giang Thủ Thành cũng mới chỉ là một võ sư bình thường, ngoài ra nơi này còn mấy tên hắc sát chiến sĩ chuyên môn bảo vệ.
Lúc này Giang Thủ Thành đang thương nghị với con trai lão là Giang Thụ Đức về vấn đề vận chuyển lương thực, vũ khí. Bởi vì tuổi lão đã cao nhưng cũng vì thế mà kinh nghiệm phong phú, lão nhắc nhở con trai sáng mai lúc khởi hành trên đường cần chú ý đến cả những chi tiết nhỏ nhất. Ngoài ra lão còn truyền cho con trai một ít kinh nghiệm khác nữa.
Nhưng mà đột nhiên bên ngoài sinh ra dị động làm cho lão trở nên cảnh giác. Giang Thủ Thành sợ rằng có tiểu thâu đến ăn trộm vũ khí và lương thực nhưng cũng không quá lo lắng vì mấy tên hộ vệ bên ngoài đều là ngũ cấp, lục cấp võ sư đủ để ứng phó rồi.
Nhưng một hồi lâu sau cũng không thấy có hồi âm, bên ngoài cũng không truyền đến âm thanh cảnh báo nên lão liền ý thức được không ổn, Giang Thủ Thành đứng dậy nói:
- Thụ Đức, ra ngoài xem thế nào, chớ để tiểu thâu thừa cơ trộm đi vật tư bên ngoài. Đây chính là toàn bộ của cải ở Giang Nam quận của chúng ta. Lần này mặc kệ Thụ Hùng hay Ngọc Tề có thành công hay không thì chúng ta cũng đã dồn toàn lực.
- Phụ thân không cần lo ngại, đám mao tặc ở Giang Nam quận này không có đảm lượng đến trộm đồ ở Giang gia ta đâu. Thị vệ bên ngoài ít nhất cũng đã đạt đến ngũ cấp, lục cấp võ sư, đối phó với mấy tên mao tặc cũng thừa đủ rồi.
Giang Thụ Đức tự tin nói.
Trong lòng Giang Thủ Thành có chút bất an nói:
- Thụ Đức, để mấy tên hắc sát chiến sĩ ra ngoài trông chừng vật tư, không thể khinh suất được. Mặc dù ta chỉ là một lão già đã không còn linh hoạt nữa nhưng đối phó với người bình thường cũng không vấn đề, cũng không cần các ngươi bảo vệ.
Giang Thụ Đức nghe phụ thân nói như vậy liền gật đầu quay sang nói với mấy tên hắc sát chiến sĩ:
- Các ngươi ra đổi cho mấy tên thủ vệ, trông chừng vật tư tuyệt đối không thể để mất.
- Vâng.
Mấy tên hắc sát chiến sĩ liền tuân mệnh, đang định ra ngoài thì đúng lúc này Giang Thủ Thành ngửi thấy một mùi khác thường không khỏi nhíu mày hỏi:
- Đây là mùi gì? Là mùi rượu, còn có …
Không đợi hắn nói hết câu đột nhiên bên ngoài lửa bốc lên khắp nơi, ánh lửa chiếu rọi xung quanh làm cho sắc mặt Giang Thủ Thành và Giang Thụ Đức đại biến nói:
- Mùi rượu, không tốt, có người phóng hỏa, nhanh chóng ra lệnh cho tất cả người trong nhà toàn bộ đều cứu hỏa, nhanh.
Lúc này trong lòng Giang Thụ Đức cực kỳ phẫn nộ làm cho sắc mặt của hắn trở nên vặn vẹo. Lại có người đủ can đảm dám phóng hỏa đốt vật tư mà bọn họ vất vả chuẩn bị, lúc này hắn hét lên với đám hắc sát chiến sĩ:
- Theo ta, tìm bằng được hung thủ phóng hỏa, giết ngay tại chỗ.
Nói xong, Giang Thụ Đức liền mang theo hắc sát chiến sĩ vội vàng chạy ra cửa.
Bên ngoài Giang phủ gió lạnh từng cơn, sau khi những xe vật tư bị bốn người Tinh Mông tưới đầy rượu mà Vân Thiên Hà đã chuẩn bị lúc chiều sau đó hắn từ một nơi bí mật gần đó đi ra, tay cầm ngọn đuốc ném lên xe chở vật tư. Ngay lập tức lửa bùng lên như gặp hỏa hoạn.
Vân Thiên Hà vừa mới phóng hỏa bốn người Tinh Mông lại nhanh chóng tiếp tục đổ rượu lên những nơi khác, đám cháy gặp gió bốc lên cộng thêm rượu dễ bén lửa nên tất cả xe vật tư đều đã bốc cháy.
Ngay khi xe cuối cùng bắt lửa Vân Thiên Hà thấy từ trong phủ có người đi ra liền quát khẽ:
- Toàn bộ vò rượu còn lại ném hết vào trong nhà, dẫn lửa vào trong đó thiêu rụi cả tòa nhà luôn.
Bốn người Tinh Mông gật đầu, nhấc từng vò rượu lướt nhanh đến cỗ xe đang cháy gần đó, châm lửa, toàn bộ vò rượu liền biến thành hỏa cầu. Tinh Mông giống như không sợ sức nóng của ngọn lửa, cầm lấy vò rượu chạy nhanh đến bên ngoài bờ tường dùng kình lực ném thẳng về phía khu nhà gỗ.
Chỉ thấy vò rượu sau khi bay đến mái hiên một tòa nhà liền vỡ vụn, rượu, dầu trơn bên trong bắn ra xung quanh bén lửa, bắt đầu thiêu đốt, rất nhanh đã biến mái hiên gỗ thành một vùng lửa.
Từng âm thanh hỗn loạn vang lên: tiếng bước chân dồn dập, tiếng la sợ hãi, tiếng hò hét cứu hỏa …
Vân Thiên Hà cùng với Tinh Diệu, Thu Liên, Thu Phi, mấy người cũng đồng thời mượn cơ hội này chiếu theo hướng gió ném mấy vò rượu còn lại vào bên trong.
Sau khi phóng hỏa Vân Thiên Hà cảm ứng được xung quanh có dân chúng đang lao về phía này trong đó còn có vài tên hắc sát chiến sĩ liền huýt vang một tiếng báo hiệu rồi hét lên:
- Rút lui.
Năm người nhanh chóng lao về phía thành bắc.
Lúc này toàn bộ phòng ốc Giang gia đã bị bén lửa triệt để, sức lửa lan tràn rất nhanh mang theo hơi nóng hừng hực, ánh lửa bốc lên tận trời.
Cổng lớn Giang gia bây giờ đã trở thành một biển lửa ngăn cản người vào cứu hỏa.
Mấy chục cỗ xe đều bắt lửa cháy hừng hực không còn khả năng dập tắt, ánh lửa chiếu sáng toàn bộ Giang Nam quận.
Tất cả bách tính trong thành đều nhìn thấy ánh lửa, cũng không dám chậm trễ sợ lửa liên lụy đến gia đình mình vội vàng cầm lấy xô, chậu, xong nồi … tất cả những thứ nào có khả năng đựng được nước chạy đến cứu hỏa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhóm đầu tiên lao đến dập lửa chính là hạ nhân trong Giang phủ, bọn họ dội nước lên đám cháy thì thấy không những không dập được lửa mà còn làm lửa bốc lên, thế lửa theo dòng nước cũng lan tràn ra khắp xung quanh, càng cố gắng dội nước thì thế lửa lại càng to càng mãnh liệt.
Thấy tình cảnh này, đại đa số người bắt đầu sợ loạn cả lên.
Giang Thụ Đức mang theo vài tên Hắc Sát chiến sĩ đuổi tới cửa phủ thì thấy đám cháy đã bốc hừng hực thiêu đốt mấy chục xe không còn có khả năng dập lửa. Hắn sợ hãi đến mức hồn siêu phách lạc, sau đó tức giận đến hộc máu, ánh mắt đã toàn là tia máu đỏ tươi, con mắt muốn nứt ra hét lớn:
- Chạy nhanh đi cứu hỏa, bằng mọi cách phải đưa toàn bộ dân chúng trong thành đến cứu hỏa, cố gắng hết sức cứu lấy vật tư, sau này đều có thưởng.
Hắn mừa mới rống lên thì có một tên người hầu từ trong nhà lao ra, chạy đến trước mặt hắn, thanh âm run rẩy, cả người run cầm cập sợ hãi lắp bắp nói:
- Lão … lão … gia … gia … cả … tòa … tòa … nhà … nhà … nhà … cũng … đã …đã … bốc cháy … thế lửa rất … lớn … lớn … làm sao … bây giờ …giờ?
- Ngươi nói cái gì?
Giang Thụ Đức vừa nghe, lúc này lại còn thêm cả phủ trạch cũng đều bị thiêu đốt liền nộ hỏa công tâm phun ra mộ búng máu quát lên:
- Tại sao lại có thể như vậy, rốt cuộc là kẻ nào muốn hãm hại Giang gia ta. Phủ đệ này chính là cơ nghiệp tổ tiên Giang gia lưu lại còn có bài vị của tổ tiên, nếu tất cả bị thiêu hủy ta làm sao còn mặt mũi gặp lại liệt tổ liệt tông Giang gia? Làm sao có thể? Làm sao?
Đúng lúc này, một vị hắc sát chiến sĩ vội vàng báo cáo:
- Lão gia, phát hiện có vài bóng người khả nghi đang chạy trốn về phía thành Bắc, thuộc hạ hoài nghi mấy kẻ đó chính là thủ phạm phóng hỏa.
- Lập tức đuổi theo cho ta, bất kể trả giá thế nào cũng phải giết sạch toàn bộ.
Giang Thụ Đức điên cuồng hét lên một tiếng sau đó liền dẫn người chạy như điên về phía thành Bắc.
Vân Thiên Hà và bốn người Tinh Mông sau khi phóng hỏa liền nhanh chóng chạy trốn. Trên đường thỉnh thoảng hắn lại ngoái đầu nhìn lại biển lửa đang ngày càng lan ra phía sau, nhìn thấy cả Giang gia bị vây trong lửa đỏ hắn có một cảm giác sảng khoái trước nay chưa từng có.
Đốt, đốt mạnh nữa lên cho ta, đốt sạch tất cả mọi thứ, đốt không để lại thứ gì.
Tinh Mông chạy phía trước tốc độ giống như quỷ mị. Ngay lúc đặt chân lên một nóc nhà, Thu Phi đi phía sau đột nhiên hét lên:
- Nơi này có động mọi người cẩn thận.
- Chuyển hướng.
Vân Thiên Hà cũng cảm ứng được từ trong trạch viện có người đang lao đến, vội vàng quát lên vòng qua tòa nhà kia lao nhanh về phía trước.
Nhưng đúng lúc này từ trong trạch viện đột nhiên truyền đến một tiếng quát:
- Tiểu tặc chạy đâu.
Ngay sau đó chỉ thấy cửa chính trạch phủ bị phá vỡ, một trung niên nhân dẫn theo hai người một hán tử và một phụ nhân lao đến, ngoài ra còn có hai gã thiếu niên cũng từ phía sau vọt ra chặn ngay trước đầu mấy người Vân Thiên Hà.
- Là các ngươi phóng hỏa đúng không, các ngươi là ai?
Sắc mặt vị trung niên nhân âm trầm gắt gao trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà.
Lúc trước khi bên ngoài truyền đến động tĩnh thì hắn lập tức lao ra ngoài, nhìn thấy Giang gia gặp hỏa hoạn liền định chạy đi cứu hỏa nhưng nghĩ lại thế lửa lớn như vậy lại thêm gió to dù có đi cứu hỏa cũng không làm nên trò trống gì, còn không bằng ẩn náu chỗ này truy bắt hung thủ phóng hỏa. Mặc dù hắn chỉ là con rể Giang gia nhưng vẫn ý thức tận lực.
Vân Thiên Hà thấy mấy tên lao đến chặn trước mặt là người trong Giang gia thì cười lạnh một tiếng nói:
- Là chúng ta thì sao? Các ngươi dám chặn chúng ta thì chỉ có một con đường chết.
Nói xong Vân Thiên Hà lạnh giọng ra lệnh:
- Nhanh chóng rút lui, kẻ nào cản đường giết không tha.
Đám người Tinh Mông đứng phía sau nghe vậy liền tiếp tục lao nhanh về phía thành bắc.
- Chạy đâu, xem quyền.
Đúng lúc này vị trung y nhân kia vọt lên một bước tung ra một chiêu thái sơn áp đỉnh oanh kích về phía Vân Thiên Hà, muốn bức hắn phải hạ xuống.
Vân Thiên Hà đảo mắt liếc nhìn thế công của trung niên nhân, thấy kình khí hắn tỏa ra liền nở nụ cười lạnh, tay nắm chặt nhất thời xương cốt toàn thân vang lên tiếng lách cách. Một cỗ tinh viêm kình khí liền bộc phát mang theo tính hủy diệt cùng với khí thế mạnh mẽ điên cuồng tràn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.