Võ Động Thiên Hà

Chương 362: Án móc tim tại Yên Vân





Bên trong xanh um tùm tươi tốt, sinh cơ dào dạt, mà tới ngoài núi, vẫn như cũ là một mảnh gió tuyết vờn quanh, một màu trắng tinh khôi.
Cách thời gian một năm trước đây, khi Vân Thiên Hà đến Nguyệt Miểu Sơn, lần thứ hai bước trên con đường gió tuyết, lại có một phen thể hội hoàn toàn khác.
Tuy rằng núi vẫn là núi, tuyết vẫn là tuyết.
Mà người, cũng đã khác nhau.
Trong gió tuyết, nhóm người rời khỏi địa giới Nguyệt Miểu Sơn, rất nhanh đã bị phiến thiên địa màu trắng bạc hoàn toàn thôn phệ, biến thành những điểm đen thật nhỏ.
Trong đội ngũ, Vân Thiên Hà cưỡi Vân Bôn, nguyệt sam trên người đã bị hắn thay ra, thay vào đó là một bộ thanh sam, Vân Tru thắt ngang eo, trên lưng là kiện áo choàng long lân, càng tạo cho hắn một cỗ khí chất đặc biệt, trên tuyết địa màu trắng, phảng phất như bản thân hắn đã dung hòa hợp nhất với thiên địa.
Mà đi song song với hắn còn có một nam tử, cũng mặc thanh y, tỏa ra khí chất ôn hòa thanh nhã, phong độ phiêu phiêu, chính là Vũ Phương Khinh Thần.
Phía sau bọn họ là Đường Linh Toa và Tầm Nguyệt, các nàng đều mang sa che mặt, đều mặc bạch y thịnh tuyết, khoác một chiếc áo tuyết nhung tiểu giáp, Đường Linh Toa mặc bộ áo choàng long lân Vân Thiên Hà tặng nàng, Tầm Nguyeejtthif mặc bộ áo choàng tuyết hồ, đi trên tuyết địa mang mang, nhị nữ cưỡi ngựa trắng như tuyết, càng làm nổi bật quang mang, tỏa khắp bốn phía. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Và đi phía trước có bốn kỵ sĩ, còn có hai chiếc xe ngựa, hai chiếc xe ngựa này chính là để Nam Minh Khai và Thần Hoa Diệu ngồi, bởi vì bọn họ không quen với giá lạnh thấu xương nơi này, vì vậy luôn ngồi trong xe ngựa.
Duy nhất Thần Hoa Đóa Đóa ngồi trong xe ngựa cảm thấy cực kỳ hối hận, nàng vốn định cưỡi ngựa bên ngoài, thế nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng thực sự không được tốt lắm, hơn nữa mỗi lúc nàng nhìn thấy Vân Thiên Hà liền nghĩ muốn nhảy tới cắn chết hắn, tức giận nghiến răng ngứa ngáy, vì vậy thẳng thắn nhắm mắt làm ngơ, ngồi trong xe ngựa đờ ra.
Lúc này Vân Thiên Hà đi Hương Tuyết Cốc, vốn không định dẫn theo nhiều người như vậy, thế nhưng Đường Linh Toa vô luận hắn khuyên nhủ như thế nào nàng cũng thủy chung không chịu ở lại trong Nguyệt Miểu Sơn, cố ý muốn đi theo hắn, bất đắc dĩ, Vân Thiên Hà không thể làm gì khác hơn là cùng mang theo nàng lên đường.
Kỳ thực Vân Thiên Hà đáp ứng dẫn theo Đường Linh Toa cùng đi, nguyên nhân chính là bởi vì Tầm Nguyệt.
Mấy ngày gần đây, biến hóa trên người Tầm Nguyệt rất lớn, tính cách cũng đã xảy ra một ít chuyển biến, rất nhiều người không rõ rốt cuộc là nguyên nhân gì, có thê nói Tầm Nguyệt tựa như thay đổi con người mới. Ngoại trừ Đường Linh Toa và Đường bà bà ra, những người khác rất khó tiếp cận, mà Vân Thiên Hà lại là nguyên nhân lớn nhất dẫn phát những chuyển biến của nàng.
Nhưng mà mọi người đều biểu được, những biến hóa của Tầm Nguyệt hiện tại đều có liên quan tới lai lịch thần bí của nàng, trong lòng Vân Thiên Hà cũng rất muốn vạch trần mê đề này, càng muốn biết, tiểu cầu thần bí cất giấu trong huyết phách thanh long ngọc kia rốt cuộc là cái gì.
Vị trí của Vu Linh Sơn tại phía đông Xuất Vân Quốc, giải đất giao giới với Tuyết Vực, Tầm Nguyệt đã từng đi qua nơi này tìm dược liệu, vì vậy có nàng làm người dẫn đường, hành trình của đoàn người Vân Thiên Hà rất nhanh.
Một đường đi vội, tại thời gian chạng vàng ngày thứ ba, liền tiến vào một tòa thành trì phải qua trong hành trình lần này.
Thành Yên Vân.
Bởi vì mấy ngày liên tục chạy đi, ngựa đã có chút uể oải, lúc đoàn người đến thành Yên Vân, liền chuẩn bị tìm một khách san dừng chân nghỉ tạm.
Quy mô của thành Yên Vân cũng không lớn, nhân khẩu tựa hồ không nhiều, bởi vì nguyên nhân có gió tuyết, trên đường cái có vẻ tương đối quạnh quẽ, cũng có rất ít mấy người đếm được đang bận rộn bôn ba qua lại.
Tìm khách sạn nghỉ tạm cũng tương đối dễ dàng, khi đoàn người tiến vào thành, liếc mắt nhìn đường phố là có thể thấy.
Chỉ là khi đi tới phụ cận khách sạn dừng chân, lúc này Nam Minh Khai trong xe ngựa đột nhiên nói:
- Tòa khách sạn này lạnh lẽo vắng người, hình như không có người nào vào ở, nưng lão bản khách sạn lại muốn đóng cửa, cũng không giống như bình thường nguyện làm sinh ý với chúng ta, xem ra chúng ta đến nơi này, sẽ có phiền phức tìm tới!
Vân Thiên Hà ngừng lại, quay đầu nhìn về phía khách sạn, chỉ thấy quả nhiên có một vị trung niên nhân râu quai nói quan sát bọn họ và người đi đường vài lần, rồi vội vã bắt đầu đóng cửa, vì vậy ngạc nhiên nói:
- Tiền bối, ý của người là, nơi đây đã phát sinh chuyện gì đó?
Chỉ là Vân Thiên Hà đang nói, lúc này đột nhiên trên đường cái truyền tới thanh âm ầm ĩ, sau đó tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng hướng về phía bọn họ tiến tới.
Đợi khi đến gần, chỉ thấy một đội binh sĩ quan viên cấp tốc tản ra, ngay lúc mọi người xung quanh cảm thấy vô cùng lẫn lộn, đội quan binh này đã vây bọn họ vào trong.
- Các ngươi đang làm cái gì?
Lúc đội quan binh này vây xung quanh bọn họ, một vị giáo quan mặc Xuất Vân quan phục đi tới truy hỏi, mà nhãn thần lại không nhìn người hỏi, mà đánh giá Tầm Nguyệt và Đường Linh Toa phía sau Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà cũng cười lạnh một tiếng:
- Lẽ nào vị thượng quan này không nhìn thấy chúng ta đường xa tới đây, đang tìm phòng trọ hay sao?
Vị giáo quan kia quay sang, giương mắt quan sát Vân Thiên Hà vài lần, khi đối diện nhìn vào mắt Vân Thiên Hà, biểu tình thản nhiên, nói:
- Trong những ngày gần đây tại thành liên tiếp xuất hiện huyết án, thủ đoạn của hung thủ vô cùng tàn nhẫn, rất nhiều thiếu niên bị móc tim, thậm chí ngay cả con trai độc nhất của thành chủ cũng không thoát khỏi độc thủ, thành thủ đã hạ nghiêm lệnh, bản thành bất luận người nào từ bên ngoài vào đều phải trải qua kiểm tra, để phòng ngừa hung thủ một lần nữa lẻn vào trong thành gây án!
- Thiếu niên bị móc tim?
Vân Thiên Hà nghe xong lời này, không khỏi có chút động dung, người nào lại có thể làm ra chuyện tình tàn nhẫn tới như vậy, chỉ là những người này không tra ra được, nhiều ít làm cho trong lòng hắn có điểm không hài lòng, trầm giọng nói:
- Vị thượng quan này chặn lại khách nhân bên đường kiểm tra, lẽ nào ngươi cho rằng hung thủ hạ huyết án sẽ quang minh chính đại, nghênh ngang đi dạo trên đường sao?
Nói xong, nhãn thần Vân Thiên Hà lạnh lùng:
- Vị thượng quan này không phải là muốn tùy tiện bắt mấy người bên ngoài vào để ứng phó đấy chứ?
- Ngươi…
Vị giáo quan kia nhất thời cứng miệng, cấp bách quát:
- Tiểu tử, nói nhiều lời vô ích, chặn xe lại, những người trong xe lập tức ra ngoài tiếp nhận kiểm tra!
- Cút!
Gặp gỡ loại quan binh càn quấy như thế này, sắc mặt Vân Thiên Hà không tốt đẹp gì, trầm giọng quát lớn. Khí thế Tông Sư liền phóng ra ngoài, nhất thời một cỗ uy áp phô thiên cái địa áp tới, nhất thời hoa tuyết xung quanh giống như bị một con cuồng phong gào thét thổi qua. Theo khí thế ẩn chứa khôn tức của Vân Thiên Hà phát ra ngưng kết thành băng rồi lộp bộp rơi xuống.
Phịch…
Chính diện chịu uy áp mạnh mẽ này, thân thể vị giáo quan kia lập tức lảo đảo, liên lục lùi lại phía sau mấy bước, cuối cùng không đứng vững được, huyết khí toàn thân bốc lên, nhưng trong lòng hắn lại nổi lên sóng gió ngập trời, mềm nhũn té ngã trên mặt đất, không dám đứng dậy.
Ngay cả đám binh lính vây bắt xung quanh, lúc này cũng vì tiếng quát lớn này, đều lảo đảo ngã xuống đất. Có ngươi thậm chí miệng phun máu tươi, tất cả mọi người hiện tại đều kinh hãi gần chết.
Cao thủ tuổi còn trẻ như vậy, khí thế này ít nhất cũng phải trên Tiên Thiên!
Vài tên binh sĩ thấy tình huống không đúng, mà người đi đường không có người nào mạnh hơn Võ Sư cấp chín, vèo một tiếng bỏ trốn mất dạng, những người khác thấy thế, cũng đều bộp một tiếng bỏ chạy.
Lúc này chỉ còn lại vị giáo quan kia mềm nhũn nằm trên mặt tuyết trắng, biểu tình có vẻ mười phần sợ hãi.
Luc này, Nam Minh Khai nói:
- Thiên Hà, vị giáo quan này là bị người sai phái, cố ý đến thử chúng ta, xem ra chúng ta vừa mới vào thành thì đã có người đánh chủ ý rồi. Mục đích rốt cuộc là cái gì, ngươi hẳn là cũng suy đoán ra được.
Vân Thiên Hà gật đầu, cũng không thèm để ý tới vi giáo quan kia, tiếp tục giục ngựa đi trước, truyền âm nói với Nam Minh Khai:
- Lúc ban đầu ta tiến vào Xuất Vân Quốc thì đã có người đánh chủ ý vào tiểu bạch viên rồi, thậm chí còn có người muốn giết ta. Tuy rằng hiện tại đã qua hơn một năm, thế nhưng những người đó chưa hẳn đã chết tâm, lần này chúng ta có nhiều người đi cùng như vậy, Vu Thần Miếu kia lại người đông thế mạnh, chúng ta tự nhiên không thể giấu diếm hành tung!
Thần Hoa Diệu nói:
- Hy vọng hành trình Hương Tuyết Cốc lần này, chớ để làm áo mới cho người.
Trong lòng Vân Thiên Hà suy nghĩ, hàn quang trong mắt chợt lóe, thấp giọng nói:
- Như vậy nơi đó sẽ là phần mộ cho những kẻ tham lam!
Kháng sạn ven đường lúc này đều đã đóng cửa, không có chỗ để ở, mấy người Vân Thiên Hà vốn định tìm một khách sạn nào đó trong thành ở tạm.
Chỉ là đoàn người đi qua một khu nhà dân, trong khu nhà dân đột nhiên có một vị phụ nhân trung niên chạy ra, ngăn cản lối đi của mọi người, lập tức đi tới trước mặt Tầm Nguyệt, tựa hồ nhận rõ cái gì, vì vậy liền phịch một tiếng quỳ xuống trước ngựa Tầm Nguyệt hô to:
- Nữ thần y a, rốt cuộc người cũng đã đến rồi. Xin hãy cứu phụ thân ta đi, phụ thân ta bị bệnh rất nặng!
Mọi người cảm thấy kinh ngạc, không khỏi nhìn Tầm Nguyệt.
Chỉ thấy thần sắc Tầm Nguyệt không hề bận tâm, đối với lời cẩu khẩn của vị dân phụ này có vẻ rất lạnh nhạt. Vân Thiên Hà nhìn nàng vài lần, trong lòng không khỏi thở dài, cũng không biết những biến hóa này của Tầm Nguyệt, rốt cuộc là tốt hay xấu. Nếu là trước đây chưa gặp phải hắn mà nói, sợ là lúc này Tầm Nguyệt đã không chút do dự nhảy xuống ngựa đi chữa trị cho phụ thân dân phụ kia, thế nhưng hiện tại…
- Tỷ tỷ, không bằng trợ giúp phụ nhân nàng chứa trị một chút đi!
Đường Linh Toa đối với biến hóa của Tầm Nguyệt có cảm xúc sâu nhất, từ lúc tâm tính của Tầm Nguyệt biến hóa, tựa hồ luôn một mực trốn tránh cái gì đó, chung quy tạo cảm giác áp lực cho người khác, không giống như cảm giác áp lực và ám áp như trước đây.
Tầm Nguyệt hơi chút do dự, liền gật đầu đáp ứng, vị dân phụ kia liền lập tức gật đầu, cảm động tới rơi nước mắt, lập tức nghênh đón đoàn người tiến vào trong nhà.
Trượng phu của vị dân phụ này tên là Chu Tử Ngang, là một thương nhân, hay làm việc thiện, trong thành này cũng coi như có chút danh vọng, tại lúc Tầm Nguyệt trị liệu cho phụ thân hắn, hắn đã vì mấy người Vân Thiên Hà tìm được chỗ ở.
Bóng đêm tới gần, thẳng tới lúc bóng đèn bật lên, trải qua Tầm Nguyệt cứu trị, bệnh tình của Chu phụ đã dần dần chuyển biến tốt đẹp, một nhà Chu gia vô cùng vui vẻ, vì vậy Chu Tử Ngang ngay tại nhà tổ chức yến tiệc, chiêu đãi mọi người.
Bởi vì tâm tình tốt, Chu Tử Ngang uống nhiều hơn mấy chén, chỉ là trong lúc uống rượu, Chu Tử Ngang trong lúc vô tình nhắc tới chuyện thiếu niên trong thành bị móc tim, nhất thời khiến cho Vân Thiên Hà chú ý, Vân Thiên Hà liền dần dần từng bước hỏi sâu về chuyện này.
Không hỏi không biết, đợi khi Chu Tử Ngang gián tiếp nói ra chuyện tình thiếu niên bị móc tim, tất cả mọi người ở đây đều động dung, mặt của Đường Linh Toa và Thần Hoa Diệu đã sớm tái rồi, thứ vừa mới ăn suýt chút nữa bị phun ra, hai mắt phun hỏa hung hăng nhìn hắn vài lần, liền trở về phòng.
Trái tim của thiếu niên rõ ràng bị móc đi dùng để luyện công, loại chuyện này quả thực vô cùng tàn ác, cũng là phương pháp cực kỳ bi thảm. Mà tu luyện giả, mục đích chủ yếu chính là vì muốn đột phá vách chắn cảnh giới Tiên Thiên. Phương diện này, Chu Tử Ngang đã nhắc tới một loại vu thuật tà ác, gọi là Tác Hoán Tâm Thuật!
Việc này đã từng phát sinh vài lần tại thành Yên Vân, cứ cách mỗi ngày đều sẽ phát sinh một lần, nhưng hung thủ đến vô ảnh, đi vô tung, nhiều năm qua vẫn không bắt được, khiến cho nhân tâm bách tính nơi này bị khủng hoảng nghiêm trọng.
Bất quá về sau Chu Tử Ngang uống rượu mơ hồ, buồn ngủ, lúc nói chuyện này, Vân Thiên Hà lưu ý tới một việc, đó chính là Chu Tử Ngang nhiều lần nhắc tới một ân nhân cứu mạng hắn khi còn trẻ, mà lúc đó người này có liên quan tới vụ án móc tim, người này chính là người duy nhất nhìn thấy hung thủ gây ra vụ án móc tim.
Vân Thiên Hà vừa nghe liền nảy sinh ý định, vì vậy hỏi tính danh người nọ, mà lúc Chu Tử Ngang say sưa mơ hồ, chỉ nói ba chữ: Vân Tùy Y!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.