Võ Động Thiên Hà

Chương 412: Phá Thiên Môn





Một đầu cổ hoang cự thú, trong nhận thức của một đám đệ tử chưa có tư cách hạ sơn ra bên ngoài lịch lãm, bọn họ vô cùng đắc ý, thậm chí còn coi thường cho rằng, một đầu dã thú làm sao có thể phá hỏng được hệ thống phòng vệ nghiêm mật của Thiên Môn!
Thế nhưng trong ngày hôm nay, tất cả đắc ý và kiêu ngạo của bọn họ đều bị hung hăng vô hình phá hỏng, một chút cũng không còn.
Trong nội tâm bọn họ chỉ còn nỗi sợ hãi, không còn ý chí chiến đấu, muốn tìm được một chỗ dựa để tránh gió mưa, cho dù đã lui vào trong đại điện thường ngày uy nghiêm không gì sánh được, làm bọn họ vô cùng kính nể, nhưng trái tim đang đập bình bịch sợ hãi kia lại vẫn như cũ không thể nào bình phục được, bởi vì đại điện này, trước mặt cự thú, vẫn vô cùng yêu đuối đến đáng thương.
Thẳng đến khi Chấn Thiên trưởng lão cùng với một đầu đại băng chu xuất hiện trước mặt cự thú kia, tạm thời chống đỡ bước tiến cự thú, đám đệ tử Thiên Môn trắng trẻo béo mập này mới phát ra tiếng hò hét hoan hô hưng phấn.
Nhưng đây không phải là một hồi biểu diễu hí kịch cho bọn họ xem xét.
Kế tiếp, tiếng cười lớn, tiếng hò hét hoan hô của đám đệ tử Thiên Môn này đột nhiên tắc nghẽn, bởi vì bọn họ lại chứng kiến được hình ảnh làm cho bọn họ nhanh chóng rơi vào trong tuyệt vọng mãnh liệt.
Tại thường ngày, đầu khôn sương thiên chu có thể là tồn tại làm bọn họ kính nể và sợ hãi, thậm chí trong lòng bọn họ, toàn bộ Thiên Môn, ngoại trừ lão môn chủ và vị Chấn Thiên trưởng lão luôn bên cạnh thuần dưỡng đầu đại băng chu này ra, sẽ không có bất cứ kẻ nào đối phó được với sức mạnh khủng khiếp của nó.
Nhưng mà, khôn sương thiên chu cũng chỉ là một đầu khôn phách linh thú, mà Linh Tê cự thú lại là hoang thú đến từ thời thượng cổ, giữa chúng có khoảng cách vô cùng to lớn, căn bản không thể nào so sánh được.
Trước mặt đầu cự thú cổ hoang này, đầu đại băng chu vẫn có vẻ yếu đuối không sức lực như vậy, băng ti vốn vô cùng lợi hại của đại băng chu phát ra, vậy mà hiện tại Linh Tê cự thú trực tiếp không thèm nhìn đến.
Tại lúc băng ti lăng lợi như đao mới phóng vào thân thể Linh Tê cự thú, liền bị một cỗ lực lượng khổng lồ hất văng ra, cho dù có thể bám vào thân thể Linh Tê cự thú, nhưng rất nhanh liền bị thân thể Linh Tê cự thú phóng xuất ra khí tức băng lãnh, đông lạnh thành băng cứng, hơi rung mình liền vỡ tan rơi lả tả.
Tê…
Pháp bảo đắc ý nhất của đại băng chu đã mất đi hiệu quả, nó liền nhảy lên, lấy tốc độ quỷ dị không gì sánh được, thả mình một cái lao tới bên cạnh Linh Tê cự thú, cũng đồng thời mở những cự trảo mạnh mẽ, muốn kiềm giữ cự giác hoành hàng ngang ngược, không cho tiếp tục hành hung.
Nhưng mà, Linh Tê cự thú vô cùng bình tĩnh liếc mắt nhìn đại băng chu, hiện ra một tia coi thường, tại lúc đại băng chu sắp sửa lao tới gần, nó đột nhiên quay đầu lắc mạnh cự giác, thân thể ầm ầm chuyển động, trong tiếng động đất rung núi chuyển, dùng cái đuôi thần bí phía sau vung mạnh, liền đánh bay đại băng chu văng ngược ra xa.
Đây cũng chính là một màn khiến cho đám đệ tử Thiên Môn cảm giác tuyệt vọng dâng tràn.
Ngay cả thánh thú hộ sơn Thiên Môn cũng bị đại gia hỏa kia dùng một đuôi đánh văng đi không còn nhìn thấy hình bóng, như vậy hiện giờ bọn họ có thể dùng cái gì để chống đỡ nó tiếp tục tàn phá không kiêng nể?
Tựa hồ chỉ có một biện pháp, đó chính là trốn!
Tại một bóng ma thật lớn mạnh mẽ ập vào trong lình hồn đám đệ tử Thiên Môn, làm cho phòng tuyết tâm lý của bọn họ rất nhanh bị triệt để đánh tan, bắt đầu hốt hoảng chạy trốn.
Ầm…
Lại một tiếng nổ ầm ầm, thánh điện vốn to lớn trang nghiêm, biểu tượng của Thiên Môn, trong lúc đầu đại quái thú hoành hành ngang ngược, một góc bị đánh sụp, rồi nhanh chóng bị thân thể khổng lổ kia đẩy đi, bị đạp thành đất bằng.
Chấn Thiên trưởng lão lúc này triệt để ngây dại, hắn ngẩn người đứng tại chỗ, nhãn thần thẳng tắp trừng mắt nhìn đại điện Thiên Môn bị san bằng, trong lòng hắn chân chính bi thương, hắn biết, đại điện Thiên Môn tại lúc vô tình bị húc đổ, căn cơ của Thiên Môn rốt cuộc bị hủy diệt, mà toàn bộ Thiên Môn cũng đã bắt đầu đi vào con đường suy sụp diệt vong.
Chỉ là, địch nhân ở nơi nào, còn vị phó môn chủ kia ở nơi nào, trong tình cảnh sinh tử tồn vong trước mặt này, lão môn chủ bế tử quan cũng có thể bị gián đoạn mới đúng, hắn phải bị buộc ra ngoài mới đúng!
Nhưng mà, Chấn Thiên trưởng lão bi ai phát hiện ra, tại lúc này đệ tử Thiên Môn người chạy được thì chạy, người chết cũng đã chết, toàn bộ sân rộng Thiên Môn chỉ còn duy nhất một mình hắn, làm bạn với hắn cũng chỉ là cổ hoang cự thú đang hoành hành ngang ngược, dẫm đạp phá hủy phòng ốc kiến trúc!
Chỉ là trong lòng Chấn Thiên trưởng lão bi thương, lúc này môt thân ảnh đột nhiên chậm rãi dọc theo con đường máu tanh do Linh Tê cự thú dẫm đạp xây nên, đôi con mắt đỏ bừng của Chấn Thiên trưởng lão vững vàng tập trung vào người hắn, hàm răng nghiến chặt, hầu như phát ra thanh âm âm trầm điên cuồng:
- Diệp Hành Thu, ngươi điên rồi!
Vị lão giả đang chậm rãi bước tới chính là Lão Cái, cũng chính là Diệp Hành Thu trong lời xưng hô của Chấn Thiên trưởng lão. Lúc này hắn chắp tay sau lưng, nhìn cảnh thượng Thiên Môn thê thảm giống như địa ngục nhân gian, chỉ lắc lắc đầu, nói:
- Ta đến thực hiện lời hứa năm xưa phụ thân ta lưu lại, Thiên Môn, cũng nên trả lại cho ta thứ mà ta đã mất đi!
- Ha ha, trước tiên hỏi nắm tay của lão phu rồi nói!
Chấn Thiên trưởng lão tự biết không phải đối thủ của Lão Cái, thế nhưng tâm của hắn đã chết, cho dù thân thể này tiếp tục tồn tại thì cũng không có bất cứ ý nghĩa gì nữa rồi, vì vậy điên cuồng nhảy tới. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Ầm…
Chiêu thức trong cuộc chiến đấu giữa cường giả mười phần giản đơn, Lão Cái ra chiêu cũng mười phần giản đơn, hắn chỉ là vươn tay ra, giống như là hữu hảo bắt tay cùng với đối phương, tại lúc kình khí của hai nười giao tiếp với nhau, một cỗ năng lượng vô cùng cường đại, lấy hai người làm trung tâm, nhanh chóng lan tràn ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị hất tung, đá vụn tung bay, thế nhưng hai vị lão giả vẫn lẳng lặng đứng tại sân rộng, thân thể bọn họ phảng phất như dừng lại tại hình ảnh này, thất khiếu của Chấn Thiên trưởng lão đã đồng thời chảy ra máu tươi, ánh mắt lại nhìn về phía những thân thể không còn hình dạng xung quanh, khóe miệng nhếch lên núi:
- Chết trong tay ngươi, lão phu cũng có thể nhắm mắt rồi!
Sau đó, Chấn Thiên trưởng lão liền mềm nhũn ngã xuống.
Thế nhưng cánh tay Lão Cái vẫn giữa tư thế bình thản như cũ, cũng lắc đầu nói:
- Ngươi muốn tự sát tuẫn môn, lão phu sẽ thành toàn ngươi, thế nhưng ngươi lại tự sát trong tay lão phu, lão phu làm sao muốn nhiếm máu tươi này!
Lúc này, Tân Lặc trưởng lão và Trần trưởng lão đã nhanh chóng bước lên, Tân Lặc trưởng lão nhìn cảnh tưởng Thiên Môn hiện tại thê thảm như chìm trong địa ngục, không khỏi cười ha ha:
- Đám dư nghiệt dưới chân núi kia, lão phu giết thực thống khoái, nghĩ không ra một màn trên núi này, càng làm cho lão phu khuây khỏa chưa từng có, Thiên Môn, các ngươi cũng có ngày hôm nay!
Trên mặt Trần trưởng lão mang theo vết máu, lúc này nói với Lão Cái:
- Tông chủ, đệ tử Thiên Môn lẻ tẻ trong núi đã bị chúng ta thanh lý sạch sẽ, tiếp theo có muốn tiến thành bước thứ hai hay không?
Vẻ mặt Lão Cái vô tình, chỉ là tay chắp sau lưng, nói:
- Tiến triển của hài tử kia, phỏng chừng không thuận lợi hơn so với chúng ta, hắn muốn đối mặt, chính là vị lão môn chủ phía sau Thiên Môn, cùng với người ẩn dấu thao túng sau màn Thiên Môn bao nhiêu năm nay, chúng ta trước tiên tìm Vưu Chính Trì!
Phía sau núi Thiên Trụ Sơn, đây chính là cấm địa Thiên Môn.
Trong bí thất Tàng Thiên Các tại cấm địa, lúc này đèn đuốc sáng rực, hai bóng ảnh lặng yên trong phòng theo ánh lửa bập bùng không ngừng lay động.
Vưu Chính Trì đứng trong phòng, thân thể cong oằn, vẫn cúi đầu, lẳng lặng chờ đợi cái gì đó.
Mà trước mặt hắn có chút tối đen, ánh sáng ngọn đèn không thể chiếu tới nơi, nơi đó có một hình bóng đang lặng yên ngồi xếp bằng tĩnh tọa.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cái bóng cũng nhúc nhích, phát sinh thanh âm âm trầm giống như từ cửu u địa ngục truyền đến:
- Nghĩ không ra huyết mạch Vân Ly, trên đời này còn có một, Ngả Khả Phạm Ny cũng đã bị thả ra khỏi Yên Liên Động, thuận lợi niết bàn rồi, ngươi còn có tin tức xấu nào muốn nói cho bản tọa, một lượt nói ra hết đi!
- Tôn sứ, việc tàn sát diệt tộc nhiều năm trước, bí mật đã bị tiết lộ, hiện tại căn cơ Thiên Môn bị hủy, diệt vong cũng là chuyện sớm muộn, không biết Tôn sứ có tính toán gì không, đệ tử nguyện dốc sức khuyển mã!
Lúc này, cái bóng kia lại dùng một loại ngữ khí cổ quái nói:
- Hiện tại bên ngoài có mấy vị tiểu bằng hữu tới, ngươi trước tiên giúp bản tọa bắt chuyện một chút, vị lão môn chủ của các ngươi cũng có thể bị kinh động xuất quan rồi, bản tọa còn có chút chuyện muốn nói với hắn, đợi bản tọa làm xong sự tình kia, sau đó giải trừ cái mặt nạ của ngươi!
Nói xong, cái bóng nhất thời hóa thành một đạo tàn ảnh, biến mất trong gian bí thất, mười phần quỷ dị.
Gương mặt dưới lớp mặt nạ của Vưu Chính Trì, hiện tại vặn vẹo biến ảo bất định, hắn không biết vị tôn sứ hắn đã hiệu lực hơn mười năm, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không biết vì về người ta, cuối cùng có thực hiện lời đã hứa với hắn hay không.
- Lão phu đã bán mạng làm việc như vậy, kẻ đó chắc hẳn không lừa dối ta!
Mang theo một tia hy vọng cuối cùng, Vưu Chính Trì rời khỏi bí thất, tại lúc Mộng Ly sau khi dùng hồn khí khống chế Linh Tê cự thú tàn phá bừa bãi Thiên Trụ Sơn, không kiêng nể phát huy toàn bộ thần uy của nó, nàng và Tầm Nguyệt, còn có Đường Linh Toa ôm tiểu Phạm Ny, theo Vân Thiên Hà lặng yên đi tới cấm địa hậu sơn.
Bất quá khi Vân Thiên Hà mới tiến vào hậu sơn vài bước, hắn cảm ứng được phía trước có một cỗ ý chí cường đại chăm chú tập trung, lập tức tâm thần rùng mình, giương mắt nhìn lên. Chỉ thấy trong sương mù dày đặc, một thân ảnh chậm rãi bước tới gần.
Chờ khi thân ảnh kia đến gần, hiển hiện ra một gương mặt mang mặt nạ dữ tợn, liền ngừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn quét qua Vân Thiên Hà:
- Ngươi chính là tên tiểu tử cuồng vọng kia?
- Ngươi chính là Vưu Chính Trì?
Vân Thiên Hà không đáp mà hỏi ngược lại.
- Không sai, chính là lão phu, bất quá trước ánh bình minh, ngươi vĩnh viễn không có khả năng tiếp tục nhìn thấy ánh sáng nữa rồi!
Trong lúc Vưu Chính Trì nói, không có bất cứ dự liệu nào, nhất thời phóng ra một cỗ sát khí, một cỗ ý chí Võ Thánh cường đại, hướng thẳng về phía Vân Thiên Hà ập tới.
- Ý chí thật mạnh!
Lúc Vân Thiên Hà cảm thụ được cỗ ý chí cường đại kia ập tới, sắc mặt hơi đổi, lập tức phóng ra thần hồn ý chí của bản thân ra chống đối lại cỗ ý chí cường đại không gì sánh được tập kích đến.
Chỉ là về mặt cảnh giới tồn tại chênh lệch nhất định, mặc dù thần hồn ý chí của Vân Thiên Hà có thể so sánh được với Võ Thánh sơ kỳ, thế nhưng đối với một cường giả Võ Thánh đã dừng lại tại cảnh giới này nhiều năm, cơ sở cực kỳ hùng hậu mà nói, hắn mặc dù có thể chống lại, thế nhưng khi cỗ ý chí kia tập kích đi qua, tùy theo đó chính là thế tiến công như mưa rền gió dữ ập tới.
Cỗ khí thế cuồng bạo này, mang theo tính xé rách xuyên thủng, giống như là đặc tính công phá cảm ngộ lực lượng thiên địa, dẫn động lực lượng thiên địa hình thành công kích độc đáo, trong thế tiến công của Vưu Chính Trì có đặc tính băng giá và tính phá hư cường liệt, cũng tại đại địa mênh mang, giống như một ngọn núi lớn ập tới, thẳng hướng Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà cảm giác hô hấp của chính mình có chút gấp gáp, quần áo của hắn bị Vưu Chính Trì thả ra khí thế Võ Thánh ẩn chứa kình phong ba động thổi phần phật nổ vang. Vân Thiên Hà liền nhanh chóng thôi động Viêm kình hình thành cơn lốc sóng nhiệt đối kháng lại với thế tiến công mãnh liệt này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.