Võ Động Thiên Hà

Chương 451: Trong thành Ngân Phản





Cả không gian đầy hoa tuyết hỗn loạn, giống như là cuồng triều màu trắng cuộn trào mãnh liệt, bốn phía một màu, kéo theo từng đợt tuyết trắng sương mù.
Trong bầu trời có chút âm trầm, ngẫu nhiên có thể thấy được trong màn mây đen có điện xà chớp lóe, lưu lại âm thanh đinh tai nhức óc.
Trong khí trời gió tuyết rít gào lại xuất hiện thiểm điện chớp lòe, quả thực vô cùng quỷ dị.
Một số góc cây bị sét đánh có bùng cháy, tỏa ra hoa lửa, sau khi bị sét đánh trúng, cả thân canh lớn bị cắt thành hai nửa, những cành lá khẳng khiu, theo gió thổi bay, phiêu diêu, rất nhanh đã biến thành bụi bậm nhỏ bé trong thiên địa.
Thậm chí, bên dưới một thân cảnh chọc trời, một người không may bị một gốc dây leo quỷ dị quấn quanh cổ, toàn bộ thân thể của hắn treo lơ lửng giữa không trung, sau một hồi giãy dụa điên cuồng, cuối cùng hít thở không thông mà chết, rất nhanh biến thành một khối băng đông lạnh tương liên với thân cây.
- Vận khí người này thực kém, không bị mãnh thú giết chết, lại bị cây cối siết chết!
Mộng Ly thở dài, nắm chặt mép áo choàng của chính mình, quét tầng hoa tuyết rơi trên đầu Phi Tuyết Mã, trên con đường trải dài một mầu trắng thuần khiết, chăm chú đi theo phía sau Vân Thiên Hà.
Dọc theo đường đi, những thợ săn tiến vào băng tuyết hoang nguyên đều không tránh khỏi bị mãnh thú, quái thụ tàn sát, đội ngũ cùng nhau tiến vào cánh đồng băng tuyết hoang vu này đã lưu lại cả thi thể mãnh thú lẫn thi thể con người, tình cảnh như vậy, đã nhìn thành quen mắt.
- Lộ tuyết bộ lạc Linh tộc di chuyển quả thực quá mức ác liệt, ta có chút hoài nghi tiểu Nhan Phong kia cố ý để chúng ta đi đường này!
- Trên đường từ đầu tới giờ luôn có gió tuyết thét gào, không hề dừng lại dù chỉ một chút!
Vân Thiên Hà đi phía trước, quay sang nhàn nhạt nói:
- Đối với chúng ta mà nói quả thực rất ác liệt, nhưng đối với Phong tộc mà nói, hoàn cảnh như vậy chẳng phải rất có ưu thế?
- Điều này cũng đúng!
- Thiên Hà, ta thủy chung không rõ, vì sao Nhan Phong Lục Lục lại để Linh tộc chếch sang vùng Hạ Gia Lạp Sơn, mà Cổ Vu tộc lại chếch sang vùng Hương Tuyết Cốc tại Tuyết vực?
- Trải qua nghiên cứu quen thuộc của ta đối với hoàn cảnh địa lý bắc bộ Đông vực, dụng ý của Nhan Phong Lục Lục làm như vậy rất rõ ràng, Hạ Gia Lạp Sơn và Hạ Lạp Tề Sơn đã chia đôi Đông vực, hơn nữa cũng là một giải đất giảm xóc rất tốt cho Tuyết vực, bọn họ dẫn tộc nhân di chuyển tới tận đây, nếu như gặp gỡ tai nạn, vậy thì hai ngọn núi lớn kia là lá chắn tốt nhất. Mặt khác Hoa Tố Nhan cũng có ý tưởng đưa Hoa Thần Chính Giáo tiến vào Đông vực, các nàng kỳ thực muốn liên kết lại thành một chỉnh thể thế lực đủ sức chóng đối lại cỗ thế lực cường đại kia, mà trong đó cũng có bao gồm chúng ta, trong thời gian tới, tai biến phỏng chừng rất nhanh sẽ xảy ra!
Mộng Ly và Tầm Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, thần kỳ không nói lời nào.
Đường Linh Toa hỏi.
- Tai biến sẽ là cái gì? Là thiên tai sao?
Vân Thiên Hà nói:
- Có thể là thiên tai, cũng có thể là nhân tai, tất cả đều liên quan tới tinh long thiên tàng!
Dứt lời, Vân Thiên Hà quay sang nhìn Mộng Ly hỏi:
- Còn bao nhiêu thời gian?
Mộng Ly biết Vân Thiên Hà đang hỏi cái gì, trả lời:
- Tám năm!
- Tám năm a!
Vân Thiên Hà hít vào một hơi.
- Hi vọng bi kịch giống như đại tan biến sẽ không tái diễn!
Một đường nam hạ, nhóm bốn người Vân Thiên Hà từ bắc cương tới băng tuyết hoang nguyên, thông qua hoàn cảnh ác liệt trong băng tuyết băng nguyên, sau đó vượt qua dãy núi Hạ Lạp Tề Sơn sẽ tới vùng đất bằng phẳng.
Bởi vì tốc độ ngựa cực nhanh, bọn họ chỉ dùng hai mươi lăm ngày đã tới biên cảnh Tây vực giáp ranh với một nước phụ thuộc xa xôi nhất phía Tuyết Châu Đại Đường quốc, Ngân Thản quốc.
Ngân Thản Quốc là một tiểu quốc phụ thuộc khá xa xôi, đông giáp với Tuyết Châu Đại Đường, bắc tiếp giáp Hạ Lạp Tề Sơn, nam là nơi đất hoang, phía tây tiếp giáp với biên cảnh Tây Vực, ví trí địa lý tương đối hẹp dài, tựa như trái dưa chuột, kỳ thực nơi đây nguyên bản ban đầu chỉ là một thành thị trung chuyển do các thương nhân thành lập ra để nối thông với Động vực và Tây vực, làm nơi tập kết thương phẩm mậu dịch qua lại, thuộc về quyền quản lý dưới tay Tuyết Châu Đại Đường Quốc.
Sở vĩ xưng quốc, chính là lúc đầu khi Đại Đường lập quốc, bởi vì trong thành thị này có một siêu cấp phú hào giúp đỡ Đường thị khởi binh phương bắc, đối với việc bình định Đại Ngụy vương triều lập được công lao hãn mã rất lớn, có thể nói là công lao khai quốc, vì vậy được khai quốc hoàng đế Đại Đường cho ban cho công tước vị thế tập, đồng thời để tòa thành này làm lãnh địa thế tập, phong làm nước phụ thuộc, hàng năm tiến cống.
Ngân Thản quốc chủ yếu làm một vùng đất trung chuyển tập hợp hàng hóa và phân tán thương phẩm mậu dịch đi khắp nơi, cũng có thể xưng là một tiểu công quốc thuần túy làm thương nghiệp, tuy rằng nhân khẩu rất thưa thớt, thế nhưng lại tương đối giàu có, nếu như có thể tập trung tài phú nơi này, có thể dùng bạc trắng để phủ kín chỉnh thể lãnh thổ quốc gia, giống như là một chiếc thảm màu bạc, danh hiệu Ngân Thản Quốc.
Liên tục di chuyển gần một tháng trên đường, tuy rằng tinh lực vẫn dư thừa no đủ như cũ, thế nhưng lữ đồ khô khan về mặt tinh thần chung quy cần phải nghỉ ngơi giải tỏa. Dưới lời đề nghị của Mộng Ly, lúc này đoàn người Vân Thiên Hà thông quan vào thành, dự định nghỉ ngơi hai ngày mới trở về từ Tuyết Châu.
Ngân Thản Quốc chỉ có một tòa thành thị như vậy, trong thành tương đối giàu có, phong cách kiến trúc đều dùng một loại tinh thạch rất cứng kiến tạo, so với nhà cửa Đại Đường quốc bình thường thấp hơn một chút, cho dù gặp phải gió tuyết tập kích cũng không ảnh hưởng nhiều.
Đi trên đường cái trong thành, xung quanh tương đối phồn hoa ầm ĩ, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những cửa hàng đặc sắc đến từ Tây vực, còn có rất nhiều người bán hàng rong hoặc qua lại trên đường, hoặc bày bán sạp hàng nhỏ, tiếng rao hàng rộn rã, trên đường ngựa xe như nước, cảnh tượng nhất phái phồn hoa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nữ hài tử bất luận biến hóa như thế nào, tựa hồ đối với việc đi dạo phố luôn có hứng thú vô cùng lớn. Mộng Ly và Đường Linh Toa vừa mới vào thành đã hết nhìn đông lại nhìn nhìn tây, đoàn người bọn họ còn chưa tìm được khách sạn, mà nhị nữ đã mua theo một đống thứ lớn chất lên ngựa, cả bao quần áo tràn đầy căng phồng.
- A, mọi người mau đến xem kìa!
Ngay lúc Vân Thiên Hà cưỡi Vân Bôn đi qua một con phố, đi tới trước cửa khách sạn định nghỉ tạm, lúc này trong khách sạn đột nhiên có người nhận ra chỗ bất phàm của Vân Bôn, liền thất thanh đứng lên hô to.
Tiếng hô to như vậy làm cho mọi người xung quanh đều hiếu kỳ, sau khi chạy ra khỏi khách sạn, liền vây xung quanh hai người Vân Thiên Hà và Tầm Nguyệt chật như nêm cối, đều tán thán xem Vân Bôn.
Vân Thiên Hà rất chán ghét loại tràng diện như thế này, hình ảnh như vậy làm hắn nhớ tới tình cảnh lúc đi qua Xuất Vân Quốc, những người này rốt cuộc là chưa thấy qua biểu hiện thể diện, hay là bọn hắn vừa mới vào thành đã có người chú ý tới, sau đó cố ý nhấc lên một đợt sóng dò xét nho nhỏ?
Thầm nghĩ như vậy, nhãn thần Vân Thiên Hà cấp tốc nhìn lướt qua những gian tửu lâu xa hoa xung quanh, trong lòng có định nghị.
Tầm Nguyệt nói:
- Thiên Hà, chúng ta vừa mới vào thành đã có người chú ý chúng ta, những người này tham lam hay là có mục đích riêng?
- Nếu là tham lam bọn họ còn chưa đủ tư cách, chỉ có thể là mục đích khác, ta phát hiện ra mỗi lần chúng ta tới một thành thị nào đó, hoặc là địa phương có người ở đều bị người giám thị lưu ý, nàng không cảm thấy điều này giống như ôm cây đợi thỏ hay sao?
- Nếu như đúng như vậy, mặc kệ là mục đích gì, vậy thì tổ chức này quả thực trải rất rộng, chỉ cần chúng ta tiến vào tòa thành thị nào đó đều bị người giám thị, điều này xem có vẻ rất bị động!
- Tạm thời không cần để ý tới, mặc kệ là ai, đến lúc đó sẽ hiểu được rõ ràng, là hô ly luôn luôn muốn lộ ra đuôi!
Bị người vây xem như vậy, Vân Bôn lại không có tính tình tốt cho lắm, rống lớn một tiếng, chân trước nhấc cao, một cỗ khí thế vô cùng cường hãn phát ra khiến cho đám người xung quanh cấp tốc tản ra tạo thành đường đi.
Vân Thiên Hà lạnh lùng nhìn thoáng qua một gian tửu lâu không xa, sau đó dẫn theo Tầm Nguyệt vào khách sạn.
Trong nhã gian lầu hai tửu lâu, hai nam nhân lẳng lặng nhìn một màn vừa rồi, cửa sổ rất nhanh đóng lại, trong phòng nhất thời có chút tối đen.
- Thế nào?
Một nam nhân mặt gầy ngồi trên ghê, vừa uống trà vừa hỏi.
- Điều này không rõ ràng lắm, bất quá nhìn ánh mắt tiểu tử vừa rồi, sợ là hắn đã phát hiện ra chúng ta quan sát hắn!
Nam nhân bị hỏi đang thưởng thức một thanh tiểu đao sắc bén trong tay, lại nói:
- Thực lực của tiểu tử này căn bản ta không nhìn thấu, cảm giác rất kỳ quái!
- A, có loại chuyện này, ngươi cũng không nhìn thấu thực lực của hắn?
Trong đôi mắt nam nhân gày gò thoáng hiện lên một tia hàn mang, trong gian phòng hôn ám xẹt qua thiểm điện hắc ám.
- Xem ra tiểu tử này không dễ dàng đối phó, cư nhiên ngay cả ngươi cũng không nhìn thấu được?
- Thông báo cho Mật giáo tông giả đi, nếu như ngay cả chúng ta cũng không đối phó được tiểu tử kia, như vậy hai nữ tử bên người tiểu tử kia càng vướng tay vướng chân!
Trên mặt nam nhân nghịch tiểu đao mang theo thần tình cười cợt thế gian nói.
Khuôn mặt nam nhân gầy gò trầm xuống, nhìn hắn một cái, nói:
- Không thử một lần, thế nào biết, Mông Tô, không phải là ngươi sợ?
Mông Tô vẫn biểu tình cười cợt như trước, thản nhiên nói:
- Mục đích của các ngươi là muốn đối phó tiểu tử kia, mà chúng ta cùng với hắn lại không có thù hận gì, huống hồ mục tiêu của chúng ta là hai nữ tử bên cạnh hắn, thỉnh Thân Tuần đại nhân phải rõ ràng, tuy rằng là quan hệ hợp tác, thế nhưng Tông giả sao có thể dể quyền thế và tài phù thế tục bình thường vào trong mắt, người có thể cho các ngươi vinh quang, cũng có thể hủy diệt tất cả!
Khóe miệng nam nhân gầy gò co rút, tuy rằng đối với ngôn ngữ cuồng vọng của kẻ đối diện rất bất mãn, thế nhưng trong lòng hắn lại rất rõ ràng, bọn họ cần phải dựa vào thế lực kinh khủng phía sau Mông Tô ủng hộ.
Thân Tuần là một người từng trải, trong lòng rất nhanh bình tĩnh lại, nói:
- Hiện tại tiểu tử này đã vào thành, vậy ngươi có tính toán gì hay không?
- Đương nhiên là trước tiên đi tìm hai nữ tử kia nói chuyện một chút!
Mộng Tô thưởng thức tiểu đao trong tay, lại lay động cánh tay, thanh tiểu đao trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết, lập tức đứng lên bước ra khỏi cửa.
Thân Tuần ngồi trước bàn, sắc mặt âm trầm nhấp một ngụm trà, thấp giọng nói:
- Thiết lão, Mông Tô này tựa hồ không quá nguyện ý giúp chúng ta đối phó với tiểu tử kia, Thiết lão nghĩ, Mật giáo Tông giả phía sau hắn có ý tứ gì?
Lúc này, trong góc tối, một người mặc hắc bào, thân thể hơi còm, chậm rãi bước ra, dùng thanh âm khàn khàn nói:
- Những người này không thuộc về Thiên Tháp, cũng không thuộc về Thiên U Ám Điện, lai lịch của bọn họ cực kỳ thần bí, nhưng lại chỉ có mục đích với hai nữ tử đi theo tên tiểu tử kia mà thôi, còn lại không quan tâm, vừa rồi ý tứ trong lời nói của Mông Tô đã rất rõ ràng, mục tiêu của bọn họ là hai nữ tử kia, mặc kệ bọn họ tìm hai nữ tử này làm gì đi nữa, dù sao thì cũng có bọn họ kìm chân hai nữ tử đó, chúng ta đối với với tên tiểu tử kia tự nhiên không cần phải thêm nhiều lo lắng.
Nghe vậy, trong mắt Thân Tuần hiện lên một tia tinh quang, nói:
- Đã như vậy, Thiết lão có nhìn ra thực lực của tên tiểu tử này?
- Tiểu tử này chính là một khối băng bị bao phủ trong sương mù dày đặc, lão phu cũng không thể nhìn thấu!
Bàn tay khô gầy của lão giả còng nâng chung trà lên, chỉ hơi ngửi mùi vị, sau đó lại buông xuống, nói:
- Bất quá Thân Tuần, lão phu muốn biết, Thiên Môn đã diệt vong, chiếm được báo ứng vốn có, ngươi lại hao hết tâm tư trả thù tiểu tử này, rốt cuộc vì sao?
Thân Tuần nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia thống khổ và cừu hận, nói:
- Thù giết con, không đội trời chung!
Thiết lão thở dài, cuối cùng nói:
- Mà thôi, lão phu dùng tính mệnh này báo lại ân tình của ngươi năm xưa, đêm nay, lão phu sẽ tự mình động thủ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.