Võ Động Thiên Hà

Chương 55: Núi hoang chi ước





Ba tháng mùa xuân, băng sương tan dần, cây cỏ nảy mầm.
Ngày đầu tiên xuân tới, trời cao xanh, vạn dặm không mây, tuy rằng sáng sớm sương mù nồng đậm, còn có chút lão lẽo thổi qua, nhưng vẫn như cũ có người tinh thần phấn chấn cưỡi ngựa phi hành trong sơn dã vắng lặng.
Vân Bôn cũng có vẻ rất hưng phấn, bốn vó phi nhanh, phát ra tiếng hí vui sướng nhẹ nhàng, mang theo chủ nhân, giống như một mũi tên nhọn bắn khỏi cung, theo phương hướng ngọn núi hoang lao đi cực nhanh.
Ngày hôm nay là Vân Thiên Hà một mình một ngựa ra khỏi phủ đến phó ước tại đỉnh núi hoang với lão khất cái đêm Trung thu năm ngoái.
Đối với lão khất cái thần bí này, trong lòng Vân Thiên Hà thủy trung tràn ngập hiếu kỳ, không chỉ là bởi cuộc nói chuyện đáp lại giữa hắn và lão khất cái ẩn chứa lời tiên đoán có chút hoang đường.
Mà là hắn nghĩ, vị khất cái này chủ động đưa ra lời hẹn ước đỉnh núi hoang lần này, không phải là hướng về mỹ vị "muộn nê hoàn" mà hầu như chỉ một mình hắn có thể làm được, trong đó nhất định còn có một hàm nghĩa khác. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tựa như Tôn Ngộ Không đi Linh Đài Phương Thốn Sơn cầu đạo, Bồ Đề Tổ Sư gõ lên đầu hắn ba cái hạ dụ ý, tuy rằng lão khất cái kia không cao minh như vậy, thế nhưng ám chỉ trong đó, Vân Thiên Hà vẫn có hiểu hiểu được.
Vì vậy trong lòng Vân Thiên Hà đối với lần hành trình tới núi hoang này rất chờ mong.
Trong chốn hoang dã không người, tốc độ Vân Bôn càng lúc càng nhanh hơn.
Hiện tại đã tới gần ngọn núi hoang trước kia, vân Thiên Hà có thể nhìn thấy gian nhà tranh trên sườn núi năm ngoái dựng lên để bắt chim ưng, hiện hôm nay đã trở nên vô cùng rách nát.
Vân Bôn chạy tới dưới chân ngọn núi hoang, tuy rằng sườn núi bao trùm tuyết đọng, nhưng không hề ảnh hưởng tới tốc độ của Vân Bôn, dưới bốn vó tung hoàng, thuận lợi chạy tới gian nhà tranh giản dị đã rách nát bên sườn núi rồi ngừng lại.
Tiếp tục lên trên phải tự mình leo núi rồi, Vân Thiên Hà nhảy xuống ngựa, lấy xuống tất cả vật phẩm đã chuẩn bị tốt cạnh yên cương đeo vào lưng, trấn an Vân Bôn một chút, để nó một mình chơi đùa xung quanh, rồi tìm một vị trí vách núi tương đối bằng phăng, một mình leo lên.
Trên vách núi đá có tuyết đọng, vẫn chưa hoàn toàn tan hết, có chút trơn trượt, muốn leo lên phải giảm tốc độ, bất quá đối với Vân Thiên Hà mà nói không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng.
Ước chừng sau thời gian một nén hương, Vân Thiên Hà thuận lợi leo lên đỉnh núi, nhưng không hề nhìn thấy thân ảnh lão khất cái.
Đưa mắt nhìn xa bốn phía, trong lòng hắn có cảm giác trời xanh bao la, đứng trên đỉnh cao, tâm tình nhất thời biến thành hơi trống trải, quả thực muốn buông bỏ tất cả gánh nặng trên người, tiêu sái hát vang một khúc.
Lấy bình rượu đeo bên hông, mạnh mẽ uống một ngụm, tâm tình mênh mang vui sướng, liền cao giọng ngâm nga.
- Bắc quốc phong quang, thiên lý băng phong, vạn lý tuyết phiêu, vọng trường...
Ba!
Khi Vân Thiên Hà mới ngâm nga được mấy câu, đột nhiên sau gáy bị người vỗ mạnh một cái, làm cho thư hứng lập tức tan đi.
Quay đầu lại, chỉ thấy lão khất cái đứng đằng sau bình tĩnh nhìn hắn:
- Tiểu tử, rống cái chim a, con mồi của lão phu bị tiếng rống của ngươi dọa chạy hết rồi!
- Ách…
Trong lòng Vân Thiên Hà kinh ngạc, lão khất cái này rốt cuộc đến bên người hắn từ lúc nào, hắn cư nhiên không hề phát hiện ra ra, bất quá ngẫm lại liền thoải mái, xấu hổ cười nói:
- Tiền bối, vãn bối đến đây phó ước, đứng trên đỉnh núi cao, có cảm giác hào hùng trong lồng ngực, vì vậy rống lên cài câu, tiền bối thứ lỗi, hắc hắc!
Lão khất cái liền cầm lấy bình rượu trong tay Vân Thiên Hà, uống một ngụm dài, sau khi uống xong, nhất thời hai mắt tỏa sáng, liền ôm lấy bầu rượu liên tục thưởng thức.
Vân Thiên Hà thấy lão khất cái hình như không có ý muốn trả lại bình rượu, nhất thời giật lấy, cầm trong tay nói:
- Lão đầu, ngươi không thể uống ít một chút sao? Nếu mỹ vị mà không có rượu, chẳng phải là mất hứng, ngươi nhanh nhanh đi kiếm con mồi đi!
Lão khất cái chưa hết tửu ý, bĩu môi nói:
- Rượu ngon, tiểu tử, đây là rượu gì vậy? Thế nào mà trước đây lão phu chưa từng uống qua?
Vân Thiên Hà thầm nghĩ, đây là do lão tử dùng men rượu của Vĩnh An Phường, lại phối hợp với phương pháp pha chế rượu hiện đại mới ra được, độ cồn tuyệt đối cao hơn bất kỳ loại rượu nào tồn tại trên thế giới này, tuy rằng kém vẻ thanh đạm tinh tế, thế nhưng khi uống vào lại có cảm giác hỏa lạt sảng khoát, ngày hôm nay nếu không phải đang mong đợi công pháp bí tịch của lão đầu ngươi, hắn sẽ không mang bầu rượu này tới.
Thấy đã thành công câu dẫn tửu ý của lão đầu này, Vân Thiên Hà nói:
- Đây chính là rượu ngon tuyệt thế, nếu không phải nhìn vào ngươi và ta có duyên, vậy thì rượu này ngươi đừng mơ tưởng được uống!
Lão khất cái vừa nghe, nghĩ đến mỹ vị, còn có rượu ngon, thực sự có chút khẩn cấp, lúc này mở miệng nói:
- Tiểu tử, chờ trong chốc lát, lão phu đi một chút sẽ trở lại, ha ha…
Nói xong, lão khất cái liền động thân lao xuống dưới chân núi, chỉ chớp mắt đã không còn thấy thân ảnh, Vân Thiên Hà trừng mắt há mồm, lão nhân này là thần tiên hay là yêu quái?
Sau khi ngẩn ngơ, công tác chuẩn bị vẫn phải làm đầy đủ, trước tiên đi tìm một ít củi mang về, lại thanh lý một chỗ bằng phẳng làm bếp, đào hai hố sâu chôn hai cọc gỗ, bên trên đặt ngang một cây thiết côn.
Chỉ là bùn sét thì hơi chút khó khăn, đành phải dùng tuyết bên cạnh để vào trong một cái hố, thu thập xung quanh một ít bùn đất cứng rắn mang về, bên cạnh châm một đống lửa nhỏ, sau khi tuyết trong hố tan đi liền thả bùn đất vào trong, lấy gậy gỗ quấy đều, lại đi tìm một ít lá cây về, công tác chuẩn bị coi như đã hoàn thành cơ bản, chỉ còn chờ lão đầu mang con mồi trở về mà thôi.
Hiệu suất làm việc của lão đầu làm cho Vân Thiên Hà có chút nghẹn họng nhìn trân trối, công tác chuẩn bị của hắn mới làm xong, còn chưa kịp nghỉ ngơi chờ đợi, đã thấy lão đầu mang theo hai con thỏ rừng béo mập dị thường, lại vô cùng tinh tráng từ bên dưới chạy lên.
- Đây là thỏ tinh thú?
Vân Thiên Hà nhìn vào hai con thỏ rừng có phần ngốc nghếch nói, hắn thực sự không thể nào tin được lão nhân này trong thời gian ngắn như vậy mà bắt được tới hai con, phải biết rằng đây chính là thỏ tinh thú a, tuy rằng không tấn công người, thế nhưng tốc độ chạy bình thường tuyệt đối không thể đơn giản săn bắt được.
- Đương nhiên!
Lão khất cái kia đã đi tới, dẫn theo hai con thỏ tinh thú nói:
- Lão phu đuổi bỏ qua cho mấy con thỏ con, mà hai thỏ tinh thú này đủ giảo hoạt, vừa vặn một con là đực, một con là cái!
Vân Thiên Hà chảy mồ hôi, lão nhân này cư nhiên ngay cả đực cái đều có thể phân rõ ràng như vậy, sẽ không phải là hắn xoay tròn hai con thỏ này tỉ mỉ nghiên cứu một lần rồi đấy chứ?
Lắc đầu, vứt hết những suy nghĩ luận thất bát tao này ra khỏi đầu, nhìn hai con thỏ đang giãy giụa không ngừng, nhưng không thể nào thoát được hai bàn tay của lão khất cái, Vân Thiên Hà đối với lão đầu này triệt để không còn lời nào để nói nữa, thực sự là cao thủ trong các cao thủ a, hy vọng lão đầu này ăn xong bữa ăn ngon có thể tuân thủ hứa hẹn, đưa cho chính mình một quyển võ công bí tịch tuyệt thế, vậy thì lời to rồi.
Da của thỏ tinh thú rất dày, giống như là đã từng tu luyện qua, rất khó làm sạch, lần trước chính là nhờ vào Tuyết Ông Tiên Sinh mới thuận lợi hoàn thành, vì vậy nhiệm vụ gian khổ này, Vân Thiên Hà liền giao cho lão đầu đi lột da moi nội tạng thỏ tinh thú.
Lão khất cái thực ra rất bình thường, quen tay hay làm, rất nhanh đã lột xong da của một con thủ tinh thú, mà con thỏ không hề chảy tới một tơ máu, khi lấy nội tạng ra, lão đầu càng trực tiếp thẳng thắn, chỉ lấy ra một ít ruột già khí quản, còn những thứ cơ quan nội tạng khác đều giao hết cho Vân Thiên Hà, căn bản không cần mang đi rửa sạch sẽ, con thỏ tinh thú này vẫn rất sạch sẽ, cư nhiên không hề có một giọt máu tràn ra ngoài.
Nhìn thấy thủ đoạn này, Vân Thiên Hà không phục không được, chỉ là không lấy đi những cơ quan nội tạng khác.
Lão đầu thấy thần sắc Vân Thiên Hà do dự, một mặt lột da con thỏ tinh thú còn lại, một mặt nói:
- Tiểu tử, đây chính là thỏ tinh thú, toàn thân đều vô cùng bổ dưỡng, ngay cả xương cốt cũng là như vậy, nhanh nhanh đi nấu nướng, đừng do dự!
Nghe nói như vậy, Vân Thiên Hà ngẫm lại cũng đúng, không còn tiếp tục do dự nhiều, lập tức tẩm ướp gia vị vào thịt thỏ, bao vào trong lá cây, sau đó dùng bùn bọc thêm một lớp bên ngoài, sau đó để vào giữa đống củi, châm lửa lên.
Sau khi chuẩn bị tốt, lúc này lão đầu liền đưa tới con thỏ còn lại, Vân Thiên Hà tiếp nhận, dùng cây thiết cốt gác trên đống lửa xuyên qua, bắt đầu quay tròn.
Tiếp theo, chính là kiên trì chờ đợi rồi.
Khi Vân Thiên Hà cho thêm củi vào đống lửa, lúc này lão đầu cũng ngồi xuống bên cạnh, Vân Thiên Hà hỏi:
- Tiền bối, xin thứ cho vãn bối cả gan hỏi một câu, quý danh của người?
- Thực lâu không ai hỏi qua vấn đề này rồi, lão phu cũng không biết họ của chính mình là gì, uhm…
Lão khất cái trầm tư trong chốc lát, liền lắc đầu nói:
- Không đề cập tới cũng được, lão người vô danh vô tính, chẳng phải tự nhiên, ngươi gọi Lão Cái là được!
Thấy Lão Cái không muốn nói, Vân Thiên Hà tự nhiên thức thời không truy hỏi thêm, chỉ là có chút chần chờ nói:
- Lão tiền bối, cái đó, ách…
Lão khất cái nhìn thấy bộ dáng nhăn nhó của Vân Thiên Hà, cũng cười nói:
- Việc lão phu đã đồng ý, sao lại quên, cho ngươi…
Nói xong, lão khất cái lấy từ trong lòng ra môt quyển bí tịch màu sắc ố vàng, phong cách cổ xưa, nhưng giống như đồ bỏ ném đi.
Vân Thiên Hà mừng rỡ không ngớt tiếp nhận, chỉ thấy bên ngoài bìa bí tịch viết: "Thiên Băng Ngọc Cốt Thuật!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.