Vợ, Đừng Bắt Nạt Anh!

Chương 102: Bước đầu thâm nhập




Ông trời không phụ lòng người, phía Hạ Điềm theo dõi sát sao căn nhà nhỏ ở ngoại ô đó, cuối cùng mất khoảng ba ngày để xác định rằng, nơi này có vấn đề!
Mặc dù bác trai bác gái sinh hoạt rất bình thường, ra ra vào vào như bao hộ gia đình khác, nhưng tuyệt nhiên cô con gái trong nhà không hề bước ra cửa khỏi nửa bước. Có một lần duy nhất cô ta ra ngoài là vào nửa đêm, lúc ấy, vệ sĩ của Lạc Hy nhìn thấy được và gọi điện thoại về thông báo cho Lạc Hy biết.
Nếu không có gì mờ ám, sao lại trốn tránh như vậy chứ?
Hạ Điềm không thể chờ thêm nữa. Tự nhận mình là Đường Lục, mạo danh bạn học cũ của vị y tá tên Linh Linh kia, Hạ Điềm một lần nữa rời nhà tìm đến chỗ bọn họ.
Lúc cô đến đây không hề trang điểm, thậm chí còn dùng phấn nền tối màu bôi lên mặt, quần áo cũng chọn loại cũ kỹ và không hợp thời, hoàn toàn che giấu thân phận diễn viên của mình.
Thực chất, danh tiếng của cô còn chưa nổi đến mức ai cũng đều nhận ra, huống chi bác trai bác gái nhà này đã lớn tuổi, chắc chắn sẽ rất ít xem tin tức.
Lúc thấy Hạ Điềm tới, bác gái lần nữa ra đón, cô niềm nở chào hỏi.
“Cháu chào bác gái, lúc trước cháu có hứa với Linh Linh một chuyện, không biết bác có thời gian không ạ?”
Mặc dù Hạ Điềm trông rất ngoan ngoãn xinh đẹp, nhưng bọn họ cũng biết đạo lý không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, sau khi nghe cô đề nghị thì nhẹ nhàng từ chối:
“Cháu hứa chuyện gì với con bé? Hay là đợi con bé về lại nói được không?”
Hạ Điềm nở nụ cười tươi, bày ra dáng vẻ hiền lành vô hại.
“A? Cũng không có gì đâu ạ, chỉ là Linh Linh từng giúp đỡ cháu nên cháu muốn trả ơn, mà bây giờ số điện thoại của cô ấy không thể liên lạc được nữa, cháu nghĩ hay là làm gì đó cho gia đình bác. Nghe nói chị trong nhà có con nhỏ, cháu đã đặc biệt lên chùa xin ít bùa bình an, còn mang rất nhiều quần áo cho trẻ đến đây ạ.”
Nói xong, cô xòe tay ra, trên tay là tấm bùa màu vàng nhạt có chữ viết nguệch ngoạc, trông không có gì đặc biệt.
Nếu đã điều tra thì cô cũng phải tìm hiểu kỹ về gia đình này mới dám xuất trận, nghe nói hai người trước mắt thường xuyên lên chùa cầu phúc, cũng thích cúng bái vào các ngày lễ. Vậy nên thứ trên tay cô là hàng thật giá thật, phải chạy lên chùa thắp hương để xin về.
Người thường xuyên đi chùa như bác gái, nhìn một cái là nhận ra ngay, nghĩ cô có lòng, cũng không nỡ làm khó cô mà nói:
“Vậy cháu vào chơi, uống chút nước, bác sẽ thử liên lạc với Linh Linh.”
“Cảm ơn bác.”
Hạ Điềm bước đầu tiến nhập thành công vào căn nhà nhỏ này, nói thật, cô có hơi hồi hộp. Hiện tại chỉ có thể đi tới đâu tính tới đó.
Trong nhà có chút mùi ẩm mốc, hẳn là do thời gian xây dựng đã rất lâu rồi, nên hiện tại mới xuống cấp.
Hạ Điềm vừa vào không lâu, bên trong phòng bếp liền có âm thanh không vui của phụ nữ vang lên:
“Mẹ, sao mẹ lại để người lạ vào nhà?”
“Con bé là bạn của Linh Linh, con đừng như vậy, nhỏ tiếng một chút.”
“Con không thích ai vào nhà mình cả, mẹ mau đuổi cô ta đi!”
“Sao con lại như vậy chứ? Người đến là khách kia mà? Lần nào con cùng thái độ với khách của mẹ, rốt cuộc con là chủ nhà hay mẹ là chủ nhà đây!”
Giọng của bác gái trở nên nghiêm nghị, Hạ Điềm vừa nghe vừa suy đoán, hẳn là bác gái đã nhịn cô con dâu này rất nhiều lần rồi, hiện tại vừa đúng lúc vượt ngưỡng chịu đựng nên mới thành ra như vậy.
“Con… con xin lỗi.”
Cô con dâu ngượng ngùng đáp, sau đó mới nhỏ giọng nói:
“Nhưng mà con thật sự rất sợ, thầy bói nói khoảng thời gian này sẽ có chuyện không hay xảy ra với con gái con, mẹ cũng biết mà, con cả tháng nay không dám ra ngoài, sao mẹ nỡ để người lạ đến chứ?”
“Mặc dù mẹ tin vào trời phật, nhưng cũng không phải mê tín dị đoan đến mức này. Con thử nhìn người ta đi, trông hiền lành ngoan ngoãn vậy, chỉ là một cô bạn cũ của Linh Linh thôi, có thể làm gì được gia đình chúng ta chứ? Không nói nữa. Con gọt trái cây mang lên cho khách đi.”
Tiếng cãi vã ngưng bặt ngay sau đó, Hạ Điềm thẳng lưng mỉm cười ngồi ở trong phòng khách, không hề có thái độ bất thường gì.
Lúc bác gái ngồi xuống đối diện với cô, để khiến bà tăng lòng tin với mình, cô đem điện thoại ra rồi lẳng lặng mở phần ảnh chụp lên.
Cô không ngừng bịa đặt kỷ niệm cũ giữa mình và Linh Linh kia, nào là thân thiết như chị em, sau đó vì học đại học mà tách ra, từng cùng nhau làm cái này cái kia, vân vân mây mây… Dù sao bác gái cũng không thể điều tra hết được con gái mình có bao nhiêu bạn bè, cô cứ nói bừa là được.
Nhưng để người nọ thật sự buông xuống sự đề phòng với mình, Hạ Điềm vừa kể về chuyện cũ vừa đem ảnh trong điện thoại ra khoe, sau đó chỉ vào tấm ảnh của mình và Linh Linh, nói:
“Đây là lúc hai đứa đi du lịch chung với nhau, cũng lâu rồi cháu không liên lạc với cậu ấy, chắc là từ lúc này ạ.”
Ảnh trong điện thoại đúng là cô và Linh Linh, hai cô gái nhỏ đều ở độ tuổi mười bảy xinh đẹp. Tất nhiên, thứ trong tay cô là hàng dỏm đã pha photoshop, được chuẩn bị sẵn trước khi đến đây.
Trái tim nhỏ của Hạ Điềm vốn dĩ đập rất vội, rất nhanh, nhưng dần dần, cô như hòa vào trong nhân vật bạn thân của Linh Linh, nói chuyện ngọt ngào dỗ dành cho bác gái cười đến tít cả mắt.
Diễn viên mà, sống không diễn một chút thì thật có lỗi với ngành nghề cô muốn theo đuổi.
Thấy cô có cả ảnh chụp trong điện thoại với Linh Linh, bác gái cuối cùng cũng tin cô là bạn tốt của con gái mình, không ngừng cảm thán các kiểu.
Hạ Điềm kiên nhẫn ngồi nghe, đợi chị gái trong nhà bưng trái cây ra thì ngồi ăn, vẫn chưa có động tác gì khác người.
Đến đoạn gần về, cô mới đem quần áo trẻ em trong túi ra khoe:
“Đây là đồ cháu tự tay may, tuy không được đẹp lắm nhưng vải cũng khá tốt, bác thấy sao?”
Thật ra là hàng Tô Ngữ vội vàng may để ứng phó với tình huống này.
“Xinh quá đi mất, cảm ơn Tiểu Lục nhiều.”
Ban đầu kêu cô là Đường Lục, bây giờ đổi sang Tiểu Lục luôn rồi. Hạ Điềm hài lòng cười nịnh nọt, sau đó mới nói:
“Không biết có vừa với bé không? Dù sao cháu cũng không biết con bé nặng bao nhiêu, đã lớn thế nào rồi.”
“Để bác thay thử cho con bé.”
Bác gái nhiệt tình ngoài ý muốn, vội vàng vào trong bế cháu gái ra. Lúc này cô con dâu của bà đang định phản đối, nhưng lại bị bà trừng mắt mà im lặng đứng sang một bên.
Hạ Điềm nhìn đứa trẻ trắng trẻo đáng yêu trong tay bà, trái tim đột nhiên gia tốc, đập nhanh bất thường.
Đây… có lẽ mới chính là con gái của cô?
Cô cố gắng bình tĩnh lại, thấy bác gái thay đồ giúp con bé thì cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ đầu con bé.
Đứa nhỏ này mắt rất to, lông mi vừa dài vừa dày, lúc chớp mắt nhìn cô thì cười ngọt ngào một cái, khiến bản năng làm mẹ của cô trỗi dậy, nụ cười trên môi càng thêm dịu dàng.
Hạ Điềm vuốt ve nhẹ phần đầu của con bé, cười bảo:
“Con bé đáng yêu thật đó, cảm ơn bác gái đã nhận quà của cháu.”
“Ôi, có gì đâu, đã lâu rồi không có khách đến thăm, bác còn đang vui đây. Sau này có thời gian, cháu lại tới chơi, bác sẽ liên lạc với Linh Linh liền, vừa rồi có gọi thử nhưng không được, dạo này con bé lại bận rồi.”
“Vâng ạ.”
Hạ Điềm vừa nói vừa động tay, kín đáo bứt lấy một sợi tóc của đứa trẻ trên tay bà.
Vừa làm xong, đứa nhỏ hơi giật mình một cái rồi quẫy đạp chân nhìn cô, giống như đang tự hỏi cô vừa làm gì với nó vậy.
Hạ Điềm bình tĩnh giấu sợi tóc vào trong túi áo, thản nhiên nhìn con bé rồi nói:
“Bé ngoan, con thật đáng yêu.”
Chỉ cần xác định đứa nhỏ này thật sự là con của cô, vậy thì… trực tiếp đến làm rõ mọi chuyện! Không cần phải giả vờ giả vịt nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.