Vợ, Đừng Bắt Nạt Anh!

Chương 113: Một lần nữa theo đuổi




Lạc Thần nghe cô còn sức mắng mình như thế, không hiểu sao lại thấy vui vẻ. Anh cười nói:
“Vậy em thích cái gì? Em nói đi.”
[Không thích gì cả, anh để tôi yên không được sao?]
Giọng Hạ Điềm mang theo chút bất lực, rõ ràng cô cũng nhận ra việc mình mắng anh chẳng có tác dụng gì cả.
Hơn một năm qua ở cùng nhau, Hạ Điềm thích gì, ghét gì, Lạc Thần nắm rõ như lòng bàn tay. Nhưng những thứ anh gửi tới đều bị cô đặt bên ngoài, thậm chí không thèm chạm vào. Cô giận anh, anh có thể hiểu được. Nên anh mới mặt dày như thế, nói gì cũng phải tìm cách một lần nữa kéo cô về bên mình.
“Hạ Điềm…”
[Cái gì? Muốn nói gì thì nói, đừng có kêu tên tôi mãi như thế.]
“Anh xin lỗi, em tha lỗi cho anh được không? Chuyện của Y Y… em cũng biết cả anh và em đều là người bị hại mà?”
Lạc Thần đột nhiên nhắc đến chuyện cũ, làm Hạ Điềm cứng cả miệng, không biết phải đáp như thế nào.
Một lát sau, cô mới hỏi lại:
[Anh còn nhớ ngày hôm đó ở công ty, tôi đã nói gì không?]
Lạc Thần nhắm mắt, nghĩ đến tình cảnh ngày hôm đó, ngày mà anh mất đi lý trí, mặc kệ lời van xin của cô, đem cô ra thỏa mãn dục vọng của chính mình.
Cô đã nói anh sẽ hối hận, đúng, anh hối hận rồi. Vì anh hối hận nên bây giờ mới bỏ qua tất cả liêm sỉ và mặt mũi mà theo đuổi cô thêm lần nữa.
Anh thở ra một hơi, đáp:
“Lúc ở công ty em nói gì cơ? Gần đây có nhiều chuyện xảy ra khiến tinh thần của anh bị ảnh hưởng nghiêm trọng, không nhớ rõ.”
[...]
Ngay cả lời này anh ta cũng nói được? Hạ Điềm lần đầu tiên chứng kiến mặt vô sỉ của anh, chỉ có thể cảm thán:
[Mặt dày vô địch, câu này đúng là hợp với anh.]
Nói xong, cô tắt máy, không để cho anh có cơ hội lảm nhảm thêm.
Lạc Thần cũng không nóng vội tìm tới, mà kiên nhẫn gửi quà cho cô. Những thứ cô không nhận vẫn chất đống ở trước cửa, khiến hàng xóm xung quanh phải lên tiếng nhắc nhở cô.
Rốt cuộc, Hạ Điềm phải gom hết mấy thứ linh tinh ngoài cửa đem vào nhà.
Mặc dù cô rất muốn quăng hết những vật này vào thùng rác, nhưng ngẫm đi ngẫm lại, làm vậy thì cô cảm thấy quá phung phí.
Hạ Điềm gọi điện thoại cho Linh Linh, làm cô nàng bị dọa sợ, run rẩy hỏi:
[Tôi đã làm như lời cô nói rồi, cô không thể tha cho tôi sao? Tôi biết việc tôi làm rất đáng chết, nhưng mà...]
“Bảo chị dâu của cô lát nữa ra cửa nhận quà, giờ tôi sẽ bảo người mang qua.”
[A, hả? Tôi biết rồi, không phải cô gọi để...]
“Cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô?” Hạ Điềm bái phục trí tưởng tượng của người này, chẳng lẽ cô là loại người thích giận cá chém thớ sao?
Chuyện Vương Tuyết Tình làm thì một mình cô ta trả giá là đủ rồi.
[Không có, cảm ơn cô...]
Thông báo cho bên kia một tiếng xong, Hạ Điềm gom lại tất cả những thứ có thể dùng được toàn bộ đưa người gửi đến nhà Linh Linh, thật là một công đôi chuyện. Vừa xử lý được mớ đồ linh tinh trước cửa nhà, vừa không lãng phí.
Bên này vừa có người mang đồ đi ra ngoài, bên kia Lạc Thần đã nhận được tin.
[Lạc tổng, vợ của ngài đem quà mang đi hết rồi.]
“Mặc kệ cô ấy, cô ấy thích làm gì thì làm, cậu canh chừng xung quanh giúp tôi, chú ý một chút đừng để ai phát hiện.”
[Vâng.]
Trong hành trình chinh phục lại vợ cũ này, định trước không dễ dàng, thậm chí còn khó khăn hơn lần đầu.
Lạc Thần rất muốn đến thăm con gái của mình, nhưng hiện tại nhiều việc quấn thân, anh không thể phân tâm được.
Vả lại, anh phát hiện Hạ Điềm vẫn còn đeo nhẫn cưới, chứng tỏ anh còn có hy vọng.
Mấy ngày trôi qua, sự kiện ở lễ trao giải vẫn rầm rộ trên mạng xã hội, nhiệt độ không giảm chút nào. Có thể nói, việc Vương Tuyết Tình làm đã rúng động toàn bộ giới giải trí.
Vương gia tìm đủ mọi cách để giảm nhẹ tội cho cô ta, thuê luật sư giỏi nhất, nhưng cuối cùng vì sức ép của dư luận, không cách nào tránh khỏi việc đi tù.
Hành vi của Vương Tuyết Tình là mưu sát nhưng không thành, hình phạt được quyết định tùy theo tính chất, mức độ nguy hiểm cho xã hội, mức độ thực hiện ý định phạm tội và những tình tiết khác. Ngoài ra cô nàng còn có nhiều hành động uy hiếp, xâm phạm danh dự nhân phẩm của nhiều người… Tội lỗi chồng chất như vậy, cuối cùng chỉ bị phạt năm năm tù.
Đối với nhiều người, hình phạt này quá nhẹ! Bởi vì cô ta đã phá hỏng tam quan của nhân dân, ra tay với một đứa trẻ sơ sinh là hành động độc ác cỡ nào chứ?
Trên mạng xã hội không ngừng có bài viết yêu cầu xử phạt nặng hơn, thậm chí có người còn rủa cô chết đi cho thế giới yên bình.
Lạc Thần nghĩ về cô gái nhỏ từng lẽo đẽo theo mình, trong lòng xuất hiện chút cảm giác tội lỗi. Nếu lúc trước anh dứt khoát hơn, kiên quyết hơn trong chuyện này, không để Vương Tuyết Tình chìm đắm trong mối tình không có kết quả của bọn họ, bây giờ cô ấy hẳn đã sống một cuộc sống hạnh phúc.
Là một người vừa có tiền, vừa có nhan sắc, nhưng số phận lại trêu đùa với cô.
Vương Tuyết Tình ngồi trong phòng tạm giam, đờ đẫn nhìn song cửa sắt trước mắt. Mặc dù không mắc bệnh về đầu óc, nhưng hiện tại cô trông cũng không khác gì lắm so với những người có bệnh.
Cảnh sát viên nhìn cô như vậy, thật lòng tương tiếc cho một đóa hoa xinh đẹp, cuối cùng vì có độc mà bị người giẫm nát.
Trước đây hắn cũng từng rất hâm mộ Vương Tuyết Tình, may mắn tỉnh ngộ kịp thời, không trở thành fan não tàn của cô.
Đúng giờ, hắn đi lấy cơm cho cô, cần cái gì hắn sẽ đưa cái đó, canh chừng vô cùng cẩn thận, sợ cô làm ra chuyện rồ dại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.