Vợ, Đừng Bắt Nạt Anh!

Chương 118: Tin xấu




“Cô nói xem tôi muốn làm gì?” Sở Dương đưa tay sờ lên khuôn mặt của cô.
Cảm giác Tô Ngữ không quá xinh đẹp, chỉ là dễ nhìn, nhưng trong đám đông, cô lại có thể dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác. Bởi vì cô rất lanh lợi, hoạt bát, đôi mắt của cô mỗi khi cười đều cong lên.
Tô Ngữ cứ nằm bên dưới người anh như vậy, hoàn toàn không cảnh giác chút nào, ngược lại còn thờ ơ hỏi lại:
“Anh đừng giỡn nữa, định nói là muốn ăn tôi hay sao? Tôi không ngon đâu, ăn xong anh còn phải chịu trách nhiệm đấy.”
Cô nói, xoay người muốn bò đi. Vừa mới cong người bò được chút xíu, eo đã bị Sở Dương chụp được, sau đó kéo ngược trở về.
Tô Ngữ bị anh giữ lại, không khỏi thở dài một hơi:
“Tôi nói này Sở đại thần, anh giả say để lừa đảo một cô gái ngây thơ như tôi lên giường, có cảm thấy mất mặt không hả?”
“Cô biết tôi giả say, còn theo tôi về nhà, trèo lên giường, cô nói xem…”
Sở Dương chỉ là cười nhìn cô, không có ý định thả cô đi. Anh nhích chân, đem đùi của Tô Ngữ vặn bung ra một góc hơn 160 độ, thật sự… có chút kích thích.
Chẳng biết là anh đang đùa hay thật, Tô Ngữ rốt cuộc nghiêm túc nhìn anh.
Sở Dương thấy cô như vậy, thú tính trong người cũng bay biến, làm sao mà ra tay được đây chứ? Anh nhìn cô một lúc, chợt nói:
“Tô Ngữ, tôi thích em, làm bạn gái của tôi được không?”
“Anh chắc chắn?”
“Chắc chắn.”
“Không phải do bố mẹ ép anh kết hôn nên anh chọn bừa đó chứ?” Tô Ngữ vẫn chưa tin.
“Không phải. Tôi bắt đầu để ý em từ lần Lạc Thần để tôi đến đón em qua công ty, em còn nhớ không?”
“À, nhớ…”
“Em luôn miệng gọi tôi là Sở đại thần, có vẻ rất thích tôi, nhưng khi tôi tỏ tình thì em chẳng có phản ứng gì… Tôi mới phải hoài nghi em có thích tôi không đây.”
Thiếu nữ cong môi cười, không biết nên giải thích thế nào cho phải.
“Em sợ tôi sẽ phụ em? Hay là, nghĩ tôi không thật lòng…”
“Anh thông minh và hiểu chuyện thật đó.”
Tô Ngữ không tiếc lời khen anh, hai người nhìn nhau một lúc, sau đó đều ngồi bên mép giường, ở là ngồi cạnh bên tâm sự đủ thứ chuyện.
Sau đó, không biết bằng cách nào, Tô Ngữ nằm trong lòng Sở Dương ngủ ngon lành.
Anh nhìn cô không chút đề phòng ôm lấy tay mình, đành nhịn xuống cảm giác nóng rực trong lòng. Tô Ngữ nói cũng đúng, anh hơi vội vàng, cô ấy cảm thấy không yên tâm là phải.
Hai người cuối cùng ôm nhau ngủ ngon lành, đến sáng thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của Hạ Điềm.
[Tô Ngữ… cậu đi đâu cả đêm mà gọi không được thế hả? Bố mẹ cậu gọi tới, tớ phải nói dối là cậu ngủ ở chỗ tớ, nhưng hiện giờ cậu đang ở đâu?]
“Tớ…”
Tô Ngữ còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cô hoang mang ngồi trên giường, bên eo vẫn còn nguyên cánh tay của một người đàn ông, là Sở Dương.
“Tớ có chút chuyện nên ra ngoài, không sao đâu.”
[Được rồi, cậu không sao là tốt, có gì phải báo trước với tớ một tiếng chứ.] Hạ Điềm lo lắng nói.
“Xin lỗi, lần sau nhất định sẽ nói trước với cậu. Cúp máy nhé.”
[Ừ, được rồi. Tớ cũng có chút việc cần làm, bye nhé.]
Tô Ngữ vội vàng tắt máy, nhăn mặt nhăn mày gõ vào đầu chính mình mấy cái cho tỉnh táo lại. Cô bị điên rồi sao? Dám ôm một người đàn ông ngủ chảy cả nước miếng thế này…
Thiếu nữ rón rén cầm lấy cái tay trên eo mình đặt sang một bên, nhẹ nhàng bò ra mép giường, nào ngờ phía sau vang lên âm giọng từ tính của Sở Dương.
“Đi đâu vậy?”
“T-tôi về nhà…”
“Ăn sáng rồi về.”
“Dạ…”
Tô Ngữ nghe âm thanh khi buồn ngủ của Sở Dương, tim điên cuồng hoạt động, hai gò má của cô nóng bừng bừng.
Cô… chỉ mê trai hết hôm nay thôi.
Tự dặn lòng mình xong, Tô Ngữ và Sở Dương dậy vệ sinh cá nhân, cùng nhau chuẩn bị bữa sáng trong không khí ngượng ngùng kỳ cục.
Trong lúc đó, Lạc Thần cũng đang rất khổ sở ở trong bếp nhặt rau giúp mẹ Hạ. Sáng sớm anh đa đến nhà muốn đưa mẹ con Hạ Điềm ra ngoài chơi, nhưng Y Y còn quá nhỏ, không thích hợp hoạt động nhiều, nên là anh đành ở lại nhà cô.
“Anh nhặt sai rồi, cuốn rau vẫn ăn được, đừng bỏ hết đi như vậy chứ.”
“Ừm.”
Lạc Thần hôm nay hiếm hoi mặc quần áo ở nhà, trông có vẻ hiền lành hơn rất nhiều, Hạ Điềm cũng không quá gay gắt với anh nữa.
Cố gắng hơn một tháng qua của anh không phải vô ích! Có chuyển biến tốt đẹp! Trong lòng Lạc Thần không ngừng cổ vũ bản thân.
Đến giữa trưa, Lạc Thần đột nhiên nhận được tin từ nhà, nói là… ông nội của anh qua đời rồi.
Anh sững sờ hỏi lại:
“Ông nói gì?”
[Cậu chủ… đừng quá đau lòng.]
Anh đang ở bên cạnh con gái, lúc này đột nhiên đứng bật dậy khiến con bé giật mình nhìn anh.
Lạc Thần thở gấp mấy hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, nhưng xung quanh liên tục có âm thanh ong ong vang lên. Trước mắt anh như biến thành một bảng màu đa sắc, vặn vẹo.
“Lạc Thần! Anh làm sao thế! Lạc Thần!” Hạ Điềm thấy anh đứng không vững vội chụp lấy tay anh.
Mặc dù anh biết ông của mình đã lớn tuổi rồi, nhưng đột ngột như vậy, không có bất kỳ dấu hiệu nào…
Anh lắc nhẹ đầu, xua đi cảm giác chóng mặt đang vây lấy mình, nhẹ nhàng nói:
“Không sao… chỉ là, ông mất rồi. Anh phải trở về.”
Bàn tay đang đỡ anh cũng cứng lại, Hạ Điềm mím môi nhìn anh.
“Em đi cùng anh.”
Lúc này không phải là lúc nghĩ về chuyện giận dỗi, ông của Lạc Thần đối xử với cô rất tốt, mặc dù bọn họ tiếp xúc không nhiều lắm.
“Em ở lại chăm con, anh đi là được.” Lạc Thần từ chối, sau đó đi vội ra ngoài.
Hạ Điềm nắm tay anh kéo lại, nói:
“Anh làm sao thế? Có phải không khỏe không? Để em lái xe. Y Y có mẹ chăm là được.”
Cô không đợi anh phản kháng đã gọi mẹ xuống, giải thích sơ qua mọi việc rồi cùng Lạc Thần trở về Lạc gia.
Lạc Chi Quang đang thất thần ngồi bên giường bệnh nhìn bố của mình, ông ấy đầu tóc bạc trắng, da thịt đã hoàn toàn lão hóa. Thật ra, ở độ tuổi này đã tính là sống rất thọ rồi.
Bên cạnh, Lạc Hy ôm giường bệnh khóc nức nở, một chút hình tượng tiểu thư con nhà giàu cũng chẳng còn, nước mắt nước mũi đều chảy ra.
Từ nhỏ đến lớn, ở nhà này chỉ có một cô con gái duy nhất là Lạc Hy, người thương con bé nhất, chiều chuộng con bé nhất là ông nội. Bây giờ ông đi rồi, con bé bị đả kích nặng nhất.
“Cô chủ…” Quản gia nhìn cô, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Lạc Hy như biến thành đứa trẻ mấy tuổi, khóc ngất lên ngất xuống.
“Oaaaa, con không muốn, con không muốn, ông đừng bỏ con mà.”
Lúc Lạc Thần và Hạ Điềm đi tới, nhìn thấy Lạc Hy quỳ bên giường nức nở như vậy, cũng có chút kiềm lòng không được.
Hạ Điềm bước đến nhỏ giọng an ủi cô em chồng này, con bé vừa thấy cô lại càng khóc to hơn, chuyển sang ôm chặt lấy cô.
Mọi người cũng đã đoán được sẽ có ngày hôm nay, nhưng không nghĩ tới khi thật sự xảy ra, ai nấy đều khó lòng chấp nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.