Vợ, Đừng Bắt Nạt Anh!

Chương 121: Ngoại truyện 1 - Cậu tên gì thế?




Toàn bộ quá trình ra mắt đều rất thuận lợi, lần đó Sở Dương vốn dĩ cũng chỉ muốn tìm cớ để kéo Tô Ngữ lại gần mình một chút, thử tìm hiểu xem sao, nào ngờ… càng ngày càng không dứt ra được.
Anh không giống Lạc Thần, trong chuyện tình cảm, Sở Dương gặp rất nhiều rắc rối và trở ngại.
Anh từng có bạn gái, là Lạc Hy, cô em gái nhỏ của Lạc Thần.
Số lượng người theo đuổi Lạc Thần và anh, dùng cả ngón chân và ngón tay đều đếm không hết, sơ sơ cũng hơn ba mươi người. Đấy là anh khiếm tốn rồi, thật ra số thư tình nhận được từ cấp hai đến khi tốt nghiệp đại học có thể đủ để anh đốt cả một ngày trời.
Anh không có ý định yêu đương gì, nhưng Lạc Hy thật sự quá bám người, lại cố chấp hơn ai hết.
“Em mua bánh ngọt cho anh, anh không nhận, em sẽ mách anh trai đấy!”
“Sở Dương, sao anh lạnh lùng với em quá vậy?”
“Từ khi biết em thích anh, anh cứ tránh né hoài!”
“Hôm nay chơi bóng có mệt không? Em không đến xem được nhưng đã gửi anh trai mang nước ép tự tay làm cho anh đó.”
“Sở Dương, hôm nay em vì anh mà học nấu ăn, sau này em sẽ làm một cô vợ đảm đang. Không phải anh nói thích những cô gái giỏi nấu ăn sao?”
“Sở Dương, anh nhất định phải làm bạn trai em!”
“Em sẽ không bỏ cuộc đâu.”
“Tốt quá, anh đồng ý rồi.”
“Sở Dương…”
“Sở Dương…”
“Em… phải đi du học rồi.”
Lúc Lạc Hy nói câu này, trong lòng Sở Dương đột nhiên có cảm giác hơi mất mát. Mặc dù con bé luôn chua ngoa gắt gỏng với người ngoài, nhưng trước mặt anh thì luôn thể hiện mặt ngọt ngào nhất của bản thân. Anh biết từ lâu, rằng con bé sẽ phải đi du học, bởi vì chính anh là người đề nghị chú Lạc đưa em ấy đi xa.
Anh… không thể yêu đương với con bé được.
Giống như mối quan hệ của Lạc Thần và Vương Tuyết Tình, anh cũng chỉ xem Lạc Hy như em gái. Khoảng thời gian qua con bé kiên trì theo đuổi anh, bám dính lấy anh, anh nghĩ có thể thử một chút, nhưng cuối cùng lại không được.
“Em đi du học là tốt cho tương lai của em, có gì không tốt đâu?”
Lạc Hy xị mặt nhìn anh:
“Có phải anh rất vui không?”
“...”
“Anh rốt cuộc có thích em chút nào không vậy?” Thiếu nữ nước mắt lưng tròng nhìn anh.
Sở Dương ngây người rất lâu, lại không thể đáp lời cô bé.
Lạc Hy rốt cuộc không chịu nổi nữa, tâm của cô bị anh câu đi, cô cố gắng suốt nhiều năm liền, ở bên cạnh chăm sóc cho anh vô cùng tỉ mỉ.
Anh bị bệnh, cô sẽ là người đầu tiên xông tới đưa thuốc cho anh.
Anh ở sân bóng rổ, cô sẽ là người ngồi chờ đợi, đợi anh chơi xong thì đưa nước cho anh.
Anh nói anh thích những cô gái hiền dịu một chút, đảm đang một chút, cô liền học nấu ăn. Mặc dù học không ra gì, nhưng cô cũng đã rất cố gắng kia mà?
Lạc Hy cố chấp nghĩ anh thích mình, thấm đẫm ngày đi du học của mình bằng nước mắt.
Những ngày học ở nước ngoài, cô luôn chờ đợi tin nhắn từ anh, nhưng rất ít, rất rất ít. Nếu cô không chủ động hỏi thăm, Sở Dương sẽ không trả lời. Anh làm vậy, hoàn toàn không nghĩ đến cảm giác của cô.
Lạc Hy vì anh mà khóc quá nhiều.
Mẹ mất khi sinh cô, cả nhà chỉ có duy nhất một người con gái là cô, nên cô được ông, bố và anh trai cưng chiều che chở mà lớn lên. Cô… chưa từng khóc vì ai.
Anh là người đầu tiên khiến cô đau khổ, khiến cô nhớ nhung như thế.
Cô vốn định học xong rồi, trưởng thành hơn rồi sẽ trở về tìm anh, nào ngờ giữa chừng nhận được tin anh có bạn gái.
Mặc kệ là ai, cũng không được cướp mất anh.
Lúc đó Lạc Hy bồng bột bỏ học giữa chừng, mua vé máy bay trở lại quê nhà. Cô sợ. Sợ anh yêu người khác.
Nghĩ lại, lúc ấy cô hành xử chẳng khác gì một đứa trẻ, cố chấp, ngang bướng, tự mình quyết định thôi học mà trở về.
Bởi vì ghen tỵ, nên cô mới đồng ý với Vương Tuyết Tình, ra tay hãm hại người con gái kia.
Lần đầu tiên trong đời làm loại chuyện xấu xa đó, Lạc Hy đã dằn vặt rất lâu. Cuối cùng, cô bị anh trai phát hiện, bị bố tạm giam hơn một năm trời.
Một năm này, Lạc Hy không được dùng điện thoại để liên lạc với bất kỳ ai, ngoài đọc sách, học tập các loại kiến thức và cách hành xử, thì là ăn và ngủ.
Cô rất buồn chán, phẫn nộ, uất ức… mọi cảm xúc tiêu cực đều như nhấn chìm cô.
Nhưng mà, cô vượt qua được, và trưởng thành hơn.
Cô không hiểu tại sao mình phải buồn bực và đắm chìm trong đau khổ như vậy? Có lẽ từ khi còn bé, cô muốn cái gì thì được cái đó, nên đã tạo thành thói quen chăng?
Kết thúc hơn một năm như địa ngục, Lạc Hy cuối cùng cũng thay đổi. Tất nhiên, không thể nào thay đổi hoàn toàn bản chất của mình được, cô chỉ học cách có cái nhìn khách quan hơn về mọi việc và học cách kiểm soát hành vi của mình mà thôi.
Chuyện của anh trai và chị dâu, cô vốn dĩ không muốn xen vào, nhưng anh của cô bị giận dữ che mờ lí trí, lại không nhận ra chuyện của Y Y có rất nhiều điểm đáng ngờ…
Cô hy vọng mình có thể chuộc lại lỗi lầm, hy vọng anh mình hạnh phúc, nên đã rất nỗ lực để giúp Hạ Điềm tìm Y Y.
Sau này, cô cũng nhiều lần khuyên nhủ và giúp anh trai cầu tình, không biết có tác dụng hay không, nhưng vẫn phải ra chút sức giúp anh ấy.
Đợi cho mọi chuyện lắng xuống, Lạc Hy một lần nữa muốn ra nước ngoài du học. Nơi này có quá nhiều ký ức không tốt đẹp, cô muốn sống thêm lần nữa, làm lại cuộc đời mình.
Ngày cô rời đi, cả gia đình đều đến đưa cô, thậm chí có cả… Sở Dương.
Lúc này nhìn anh, cô đã không còn cảm giác quyến luyến như trước nữa.
“Em lại đi du học rồi, giữ gìn sức khỏe nhé.”
Sở Dương chỉ đơn giản nói vậy, còn đưa tay xoa xoa đầu cô. Người này vẫn như thế, đối xử với cô như em gái của anh…
“Ầy, em đã từng là người yêu cũ của anh đó, anh làm vậy không sợ có người ghen à?”
Lạc Hy liếc mắt nhìn anh.
Sở Dương cười đáp:
“Không sao, cô ấy sẽ không ghen.”
Miệng thì nói vậy, nhưng Sở Dương có chút chột dạ, cho nên không tự chủ được mà lùi về sau, kéo giãn khoảng cách với Lạc Hy. Ha ha, để Tô Ngữ biết thì anh không chết cũng sẽ bị vặt lông.
Lạc Hy kéo va li rời đi, vẫy tay với họ:
“Mọi người cũng giữ gìn sức khỏe, con đi đây!”
Lúc đó, cô hoàn toàn không nghĩ đến, tương lai của mình lại gặp phải nhiều rắc rối còn hơn trước.
Cô chuyển đến Mỹ học, ngày đầu tiên đi học đã bị lạc, điện thoại bị rơi vỡ, không liên lạc được với ai, không tìm được ký túc xá…
May mắn một năm bị tạm giam cô đã học được cách bình tĩnh trong mọi tình huống. Lạc Hy ngó đông ngó tây, tìm đại một người gần mình để hỏi đường, cuối cùng được bạn cùng trường tốt bụng đưa đến tận nơi.
Người nọ là một chàng trai tóc đen, cũng giống như cô, du học sinh, trông cậu ấy không có gì đặc biệt cả.
Sau đó Lạc Hy mới biết, cậu trai ấy là sinh viên năm nhất giống cô, nhưng tính ra thì nhỏ hơn cô hai tuổi, là một người rất giỏi giang, giành được học bổng toàn phần của trường.
Mấy lần gặp nhau trên trường, cậu ta đều vui vẻ chào cô, sau đó vội vàng rời đi.
Lạc Hy có chút quan tâm đến cậu ta, muốn trả ơn cậu ta, nên đã đi theo, rồi phát hiện… cậu ấy đi làm thêm.
Cuộc sống rất bận rộn, không hiểu động lực gì giúp cậu ấy kiên trì như vậy, sáng học, trưa học, tối đi làm thêm, còn hoạt động ở câu lạc bộ nữa.
Lạc Hy đi vào trong cửa hàng McDonald's mà cậu ấy làm thêm, gọi một suất ăn bình thường. Thấy cô, cậu ấy hơi ngạc nhiên rồi cười hỏi:
“Chị thích ăn hamburger à? Chị muốn uống nước gì?”
“Tùy cậu. À, cảm ơn cậu về vụ hôm trước, cậu tên gì thế?”
“Câu hỏi này không trả lời được, chị hỏi câu khác được không?”
Chàng trai nọ chớp mắt nhìn cô, thấy cô cũng trừng mắt nhìn mình, cậu mới tiếp:
“Đùa chị thôi, em tên Quân Tu Kiệt.”
Lạc Hy nhận ra mình bị cậu chàng trêu, tính tình tiểu thư lại bạo phát:
“Cậu muốn chết à?”
“Ấy, em chỉ đùa chút thôi mà, của chị đây.”
Quân Tu Kiệt mang set thức ăn mà cô đã đặt đưa ra, sau đó lại quay sang nói chuyện với khách hàng.
Lạc Hy hậm hực mang đồ ăn ra bàn ngồi, nhưng ánh mắt không tránh khỏi cứ phải liếc nhìn. Tu Kiệt sao? Người cũng như tên, vừa cao ráo vừa có năng lực xuất chúng.
Trong lúc cô ngẩn người ngồi suy nghĩ ở bên đó, Quân Tu Kiệt cũng đang nhìn cô.
Vừa nhìn đống hàng hiệu trên người cô gái này, Quân Tu Kiệt đã biết mình không nên dây vào, nhưng mà trông chị gái cứ ngốc ngốc kiểu gì, khiến cậu muốn trêu chọc.
Có lẽ bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau thế thôi.
Cậu nghĩ thế, nhưng đến tối, chị gái lại trực tiếp tìm đến dưới ký túc xá của cậu. Đột nhiên có một cô gái vừa xinh đẹp vừa trông có vẻ giàu sụ đến tìm cậu, đám bạn cùng phòng đều nháo nhào cả lên.
“Ôi trời, Quân thiếu gia của tôi ơi, vừa nhập học không lâu đã cưa cẩm được một chị gái cực phẩm thế này sao?”
“Đừng nói bậy, chỉ là người quen bình thường thôi.”
“Ồ? Phải không? Người ta đang đứng chờ bên dưới kìa, cậu không định…”
Bạn cùng phòng còn chưa nói hết câu, Quân Tu Kiệt đã chạy như bay xuống dưới, vừa thở hồng hộc vừa nói:
“Chị… sao chị lại đến đây?”
“Quên hỏi phương thức liên lạc của cậu, lần trước cậu giúp tôi, tôi còn chưa trả ơn mà?”
Quân Tu Kiệt lắc đầu nói:
“Trả ơn thì không cần đâu, chị mau về đi.”
Lạc Hy nhướng mày nhìn cậu ta:
“Sao vậy? Cậu sợ tôi làm phiền cậu à?”
“Không phải…”
“Vậy thì đưa số điện thoại cho tôi.” Lạc Hy nghiêm túc nhìn cậu.
“A… vâng…”
Quân Tu Kiệt khó hiểu giao ra số điện thoại, thành công biến cuộc sống của bản thân đang từ rất bận rộn thành vô cùng vô cùng vô cùng bận rộn…
Đúng vậy, sáng học, trưa học, chiều hoạt động ở câu lạc bộ, tối đi làm thêm, sau đó thay vì về khuya có thể ngủ ngon, thì bị Lạc tiểu thư dính chặt lấy.
Sau này, trải qua vô số khó khăn gian khổ, Quân Tu Kiệt rốt cuộc nhận ra mình sai lầm rồi, vốn dĩ không nên trêu chọc Lạc tiểu thư, quá đáng sợ!
Quân Tu Kiệt nhìn bạn bè, lại nhìn hoàn cảnh của bản thân, không hiểu bọn họ hâm mộ cậu ở chỗ nào?
Cậu rất muốn gào to:
“Chị gái, rốt cuộc sao chị lại như kéo dán chó vậy? Chẳng phải chỉ trêu chị có một chút xíu thôi sao? Làm ơn tha cho tôi đi!”
Mới nửa tháng, Quân Tu Kiệt đã gầy đi trông thấy, làm Lạc Hy không nỡ tiếp tục để cậu ấy như vậy, chỉ có thể nói:
“Tu Kiệt, xin lỗi cậu, tôi sẽ không nhắn tin tìm cậu vào nửa đêm nữa đâu.”
Quân Tu Kiệt cứ ngỡ cô chơi chán rồi, mình sắp thoát được kiếp nạn rồi, thì một buổi chiều tà, cậu vừa đặt chân vào câu lạc bộ âm nhạc của trường, liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều của ai kia.
Quân Tu Kiệt hiểu, sau này không cần lo bị cô ấy làm phiền vào nửa đêm nữa, bởi vì chiều nào cô ấy cũng ở câu lạc bộ chờ cậu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.