Mỗi người đều tìm được con đường riêng cho mình, còn Trình Tiêu, sau khi tách ra khỏi Hạ ĐIềm thì lại không biết nên làm gì đầu tiên...
Từ lúc còn bé xíu, cô đã là một cô gái bất hạnh, bởi vì cô bị chính cha mẹ ruột của mình chối bỏ, đem cô vứt ở bên vệ đường. Nửa đời người sắp trôi qua, cô vẫn luôn sống trong cô độc.
Viện trưởng cô nhi viện họ Trình, vậy nên khi ông đưa cô về cô nhi viện đã đặt tên cho cô là Trình Tiêu.
Ông ấy không có con cháu gì, cả đời làm từ thiện, dùng tiền của mình cống hiến cho những người cơ nhỡ và những đứa trẻ không có nhà để về.
Cho đến năm sáu tuổi, Trình Tiêu vẫn luôn ở bên cạnh ông, xem ông như người thân ruột thịt trong nhà, nhưng rồi… cô bị bán đi.
Cô nhận ra thế giới này không có nhiều người tốt như cô nghĩ, kẻ mà cô luôn xem như ông của mình, lại chính tay bán cô cho người khác.
Tổ chức mà cô tham gia sống ẩn dưới danh công ty đào tạo vệ sĩ, đem toàn bộ những đứa trẻ có tiềm năng ở các cô nhi viện và nhặt những đứa nhóc vô gia cư về, để chúng mỗi ngày mỗi ngày sống trong đau đớn mà trưởng thành.
Chế độ huấn luyện nghiêm khắc của họ khiến không ít đứa trẻ bệnh nặng, tệ hơn là mệt đến chết. Trình Tiêu là một cô bé bình thường, không mạnh mẽ hơn ai cả, cô cảm thấy mình cũng sẽ ngã xuống vào một ngày không xa...
Ở trại tập huấn riêng, Trình Tiêu quen được một bạn nhỏ, đến mãi sau này cô vẫn không biết được tên của người ấy là gì, chỉ biết số hiệu của cô gái đó là số 6, còn Trình Tiêu, được đánh dấu là số 7.
Số 6 khá nhỏ con, nhưng lại rất linh hoạt, mỗi lần tập luyện đều chăm chỉ nhất, cố gắng nhất. Trình Tiêu lúc ấy không hiểu được, sao cô bạn này vẫn còn rất lạc quan.
“Cậu nghĩ tớ không sợ chết à? Càng sợ chết thì càng phải cố gắng. Nghe nói chỉ cần vượt qua được các bài tập huấn, thì chúng ta sẽ trở thành một vệ sĩ siêu giỏi đó, tớ muốn làm vệ sĩ số một thế giới!”
Trình Tiêu nghe số 6 nói, trong lòng tự hỏi, phải chăng vì có ước mơ trở thành vệ sĩ, nên số 6 mới không sợ hãi, không buông bỏ mà luôn có thể đứng lên sau mỗi lần ngã xuống?
Cô… cũng muốn có một ước mơ.
Và rồi, ước mơ của cô xuất hiện.
Trình Tiêu muốn được tự do.
Để đổi lấy tự do, đổi lấy cuộc sống mà một người bình thường nên có, Trình Tiêu vô cùng nỗ lực. Cô cùng số 6 đều quyết tâm thực hiện ước mơ của mình, hẹn ước với nhau rất nhiều điều.
Mấy năm ở trại tập huấn sống không bằng chết, những đứa trẻ được đưa đến đưa đi thay đổi liên tục. Có những đứa nhỏ vì không theo kịp khóa tập huấn đáng sợ kia mà bị chấn thương, cuối cùng bị trả lại cô nhi viện. Sau khi bị trả về, cuộc sống của những đứa trẻ này định sẵn sẽ không mấy vui vẻ…
Ngày này qua tháng nọ, trong số mười đứa trẻ đầu tiên chỉ còn sót lại số 1, số 6 và số 7 còn tiếp tục ở lại trại tập huấn. Trình Tiêu là bạn thân của số 6, họ đã hứa với nhau sẽ cùng vượt qua mọi thử thách, nhưng một ngày, số 6 bị ngã trong lúc luyện tập đu dây, từ tầng hai ngã mạnh xuống.
Nếu là bình thường, số 6 sẽ đáp đất bằng một cú nhào lộn để giảm bớt chấn thương, nhưng hôm ấy, số 6 không làm được.
Nghe nói, số 6 bị sốt từ hôm trước, nhưng lại không chịu nghỉ buổi huấn luyện quan trọng này.
Phía dưới khu luyện tập lót đệm dày để bảo hộ bọn họ, bất kỳ ai ngã cũng sẽ không chết được, nhưng số 6… cô ấy đi rồi.
Đột ngột ra đi trước mặt những đứa trẻ khác như vậy.
Đối với Trình Tiêu, cô ấy là thiên thần được phái xuống để cứu rỗi cô. Nhưng ngày hôm ấy, cô nhìn thấy cánh của thiên thần đã gãy.
Sự mất mát lúc ấy còn to lớn hơn khi cô bị ông bán vào nơi này. Người bạn tốt nhất của cô đã rời bỏ cô mãi mãi.
Cô ấy nói dối, cô ấy không hề muốn trở thành vệ sĩ giỏi, mà chỉ đang lừa dối bản thân cùng mọi người thôi.
Trình Tiêu tìm thấy một quyển nhật ký dưới gối của số 6, trong đó viết, số 6 cũng muốn tự do, muốn trở thành một cô gái bình thường, mở một tiệm hoa sống qua ngày.
Người mà cô cho rằng rất kiên cường mạnh mẽ, người mà cô luôn âm thầm ngưỡng mộ, hóa ra lại là người yếu đuối cần sự bảo bọc nhất. Đoạn thời gian ấy là ác mộng với Trình Tiêu, không có bạn bè bên cạnh, dần dần trở nên tuyệt vọng...
Có những lúc, cô muốn nhắm mắt lại, ngủ một giấc ngủ ngàn thu. Nhưng mỗi lần như thế, nhìn quyển sổ nhỏ có những nét chữ nguệch ngoạc của số 6, cô lại không thể bỏ cuộc được.
Sau khi số 6 rời bỏ thế giới này, phía trên nhận ra khóa huấn luyện quá sức với bọn họ, đã đề nghị sửa đổi lại lịch tập luyện, chăm sóc kỹ càng hơn cho bọn họ. Nhờ vậy, số người sống sót trong trại tập huấn dần dần tăng lên.
“Nếu cậu có thể chờ thêm một chút nữa thì tốt biết mấy…”
Trình Tiêu ôm quyển sổ nhỏ, khóc không thành tiếng. Chỉ cần cố gắng thêm một chút thôi, ước mơ của cả hai sẽ thành hiện thực mà? Sao cậu ấy lại không giữ lời, sao lại bỏ cô một mình...
Rốt cuộc, hơn mười năm sống trong địa ngục, Trình Tiêu cũng trở thành một trong những vệ sĩ tốt nghiệp khỏi trại huấn luyện đó. Trước khi ra khỏi trại huấn luyện để bắt đầu nhận việc, Trình Tiêu đốt quyển sổ của số 6 đi, trang giấy ố vàng, bìa cũng rất cũ, là thứ cô cẩn thận giữ suốt nhiều năm liền.
Khói nồng làm khóe mắt cô cay xè, cô đưa tay hứng tro bụi từ quyển nhật ký, nhẹ nhàng nắm lấy.
“Thiên thần của tớ… Tạm biệt.”
Tớ sẽ thay cậu sống tốt, thay cậu thực hiện ước mơ còn dang dở của chúng ta, tìm kiếm tự do, sau này trở thành một cô gái bình thường, sống thật hạnh phúc.
Trình Tiêu cứ nghĩ, ít nhất cho đến năm 35 tuổi thì cuộc sống của cô sẽ chỉ xoay quanh việc làm vệ sĩ, làm bia đỡ đạn cho người khác, nhưng cô may mắn được người khác dùng tiền mua lại.
Thuê cô làm vệ sĩ riêng, chỉ một năm, cô sẽ được tự do.
Người đó họ Lạc, là thiếu gia của một công ty giải trí nổi tiếng. Và người mà cô phải bảo vệ là Hạ Điềm, vợ của anh ta.
Hạ Điềm đối xử với cô vô cùng tốt, không khinh rẻ, không mắng chửi cô như những người chủ trước, hoàn toàn xem cô như một người bạn.
Kể từ giây phút đó, Trình Tiêu nghĩ, cô phải bảo vệ tốt người con gái này.
Mặc dù hợp đồng với Lạc gia ghi rõ, trong vòng một năm phải đảm bảo an toàn cho Hạ Điềm, sau đó mới được tự do, nhưng cô thấy hiện tại bản thân đã tự do rồi. Ít nhất, là về mặt tinh thần.
Trình Tiêu theo Hạ Điềm suốt một quãng thời gian dài, nhìn cô từ một cô gái hiền lành đáng yêu lột xác, trở nên mạnh mẽ, không khỏi vui vẻ trong lòng.
Nên thế, không nên dựa dẫm vào ai cả, phải tự cố gắng trưởng thành và bảo vệ tốt cho chính mình.
Đến thời điểm đã hoàn toàn tự do, Trình Tiêu mới suy nghĩ đến ước mơ nhỏ nhoi mà số 6 từng nói, mở một tiệm hoa tươi sống qua ngày?
Tiền cô nhận được từ Lạc Thần đủ để cô làm vốn kinh doanh, nhưng cô không biết phải bắt đầu từ đâu cả.
Tô Ngữ bảo, trước tiên nên tìm một nơi thích hợp với bản thân. Vậy nên, Trình tiêu mua một căn nhà cũ ở ngoại ô để tránh ồn ào, sau đó tân trang lại căn nhà ấy.
Trình Tiêu báo vớimọi người một tiếng là mình sẽ chuyển nhà, rồi mang toàn bộ đồ đạc vốn có ở nhà trọ đưa về đó.
Cuối cùng cô đã có nhà riêng rồi, không phải vất vả thêm nhiều năm nữa, ngay độ tuổi đang còn đẹp nhất, cô tự do rồi.
Trình Tiêu nhìn căn nhà nhỏ sắp biến thành tiệm hoa tươi như trong ước nguyện của số 6, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.
Thấy cô đứng trước cửa nhà lau nước mắt, anh hàng xóm của cô lo lắng hỏi:
“Sao thế Trình Tiêu? Có cần giúp gì không?”
Trình Tiêu nghiêng đầu nhìn anh chàng thư sinh ở nhà bên, không khỏi nhíu mày:
“Không đâu, anh thì giúp gì được chứ?”
Ngày đầu cô chuyển đến đây cũng xung phong muốn giúp đỡ, kết quả bê có chút gạch đã than lên than xuống.
Anh hàng xóm trắng trẻo đang đứng trước cổng nhà nhìn cô này, là con trai của một bác sĩ nha khoa, hiện tại anh ta cũng đang làm bác sĩ khoa ngoại ở bệnh viện.
Mặc dù anh ta cũng thuộc diện sáng sủa đẹp trai, nhưng không phải loại hình Trình Tiêu thích, có chút yếu đuối khiến cô cảm thấy phiền.
Chỉ là anh ta thật sự rất tốt bụng, chỉ cho cô chỗ mua dụng cụ sửa nhà, còn nhiệt tình giúp cô đặt làm bảng hiệu cho tiệm hoa.
Thấy cô có vẻ lạnh nhạt với mình, anh chàng cười gượng nói:
“Mấy ngày nữa cô khai trương, tôi sẽ qua mua ủng hộ.”
“Tôi làm cho vui thôi, không cần ủng hộ, không có khách cũng chẳng vấn đề gì.”
Trình Tiêu nói xong đi vào nhà, tiện tay đóng cửa lại.
Trong trại tập huấn không có điều kiện để cô học cắm hay gói hoa, nhưng từ khi ra khỏi trại, cô dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu về vấn đề này, hiện tại cũng đã học được ít nhiều.
Điều khiến Trình Tiêu không ngờ tới là, tiệm hoa của cô kinh doanh rất tốt.
Có lẽ bởi vì cô vốn dĩ xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, lại còn sống một mình, nhiều người dần dần chú ý tới.
Mỹ nữ bên hoa tươi, ai mà không mê chứ?
Cô hoàn toàn không biết, việc cô trở nên nổi tiếng một phần là do anh hàng xóm quay vlog về cô.
Vlog theo đuổi cô bán hoa. Cái tên thật là củ chuối, nhưng vì vẻ ngoài của anh chàng rất ưa nhìn, lại trắng trẻo hợp gu nhiều em gái, nên số lượng người xem không ít.
Ban đầu anh chỉ quay lén từ xa, mọi người không rõ mặt Trình Tiêu, thắc mắc chẳng biết là ai mà may mắn như thế. Đến vlog thứ hai, anh trực tiếp qua mua hoa, bị ánh nhìn lạnh lùng của cô lướt qua, vô số người đều gục ngã rồi.
Ai nấy đều tỏ ra rất thích thú trước cảnh một anh bác sĩ thư sinh đi tán tỉnh một cô gái bán hoa băng lãnh.
Trình Tiêu khá là không thích anh hàng xóm nên chẳng thèm để tâm, đó cũng là lý do cô bị quay lén mà không phát hiện.
Vlog thứ tư quay lén Trình Tiêu, bị cô phát hiện rồi, anh hàng xóm còn bị đánh gãy hai đốt ngón tay.
Thật ra Trình Tiêu chỉ muốn dạy cho anh ta một bài học, ai ngờ anh ta yếu đuối như thế, cô vừa nắm tay anh ta bẻ một cái, người nọ đã lăn đùng ra ăn vạ.
Đi bệnh viện xem thử, kết quả là, thật sự gãy xương.
Trình Tiêu ngượng đỏ mặt, có chút cứng ngắc nói:
“Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Anh chàng kia cũng xấu hổ đáp:
“Không, tôi xin lỗi mới đúng, là do tôi quay cô mà chưa có sự cho phép.”
“Xem như anh còn biết mình làm sai. Lần sau đừng làm vậy nữa, tôi không thích.”
“Nếu cô không thích thì tôi sẽ không quay nữa, thành thật xin lỗi.”
Hai người nói qua nói lại một lúc, Trình Tiêu chào tạm biệt anh ta, trở lại tiệm hoa của mình. Tiền hoa cô bán được hôm nay đều bù vào tiện phí của tên ngu ngốc này cả rồi, thật là…
Sau ngày đó bị cô đánh, anh hàng xóm thành thật hơn rất nhiều, lúc qua mua hoa không còn cầm điện thoại quay chụp cô nữa.
“Cô gói bó này lại cho tôi, cẩn thận chút đừng làm gãy nha.”
Trình Tiêu vẫn còn áy náy về việc lần trước, nên hiếm khi mở miệng hỏi:. Truyện Xuyên Nhanh
“Anh thích màu nào?”
Cô đưa ba sợi dây gói hoa màu vàng, xanh, và hồng ra trước mặt anh ta.
“Chọn màu cô thích đi, tôi không rõ lắm.”
Anh chàng đứng nhìn cô gói hoa, cứ cười ngốc nghếch mãi.
Trình Tiêu cẩn thận làm xong, đem bó hoa trên tay đưa cho anh, nói:
“Xong rồi.”
Anh hàng xóm vui vẻ ôm vào lòng, rồi chưa được năm giây đã đưa cho cô.
“Làm gì? Anh không hài lòng chỗ nào à?” Trình Tiêu chớp mắt.
“Không có. Tặng cho cô này.” Anh chàng lắc đầu.
Trình Tiêu nghẹn lời, khuôn mặt xinh đẹp hơi nghệch ra giống như là nhìn thấy thứ gì ghê rợn lắm. Cô rùng mình một cái rồi nói:
“Anh có thể dùng phương thức khác để theo đuổi tôi không? Đừng làm mấy hành động sến sẩm này nữa, tôi đột nhiên buồn nôn rồi…”
“...”
Anh gãi gãi đầu, có chút ngượng vì bị cô nói huỵch toẹt ra. Nhưng ít nhất cô không ghét bỏ việc anh theo đuổi cô, anh vẫn còn cơ hội. Nếu cô không thích ngôn tình ngọt ngào, vậy anh cứ như bình thường, qua qua lại lại bồi đắp tình cảm với cô là được.