Vợ, Đừng Bắt Nạt Anh!

Chương 28: Anh chết chắc rồi!




Sở Dương suy nghĩ một lúc, phát hiện bản thân thật tồi tệ, chính hắn cũng lôi kéo Hạ Điềm vào mớ rắc rối của riêng mình, vậy lấy tư cách gì chất vấn Lạc Thần đây?
Một tháng này, hắn cố gắng giúp đỡ Hạ Điềm, trở thành thầy của cô, từ mỗi động tác cử chỉ, lời ăn tiếng nói cần có khi trở thành một minh tinh, đều là tự thân hắn dạy bảo, chỉnh sửa giúp cô. Mỗi ngày tiếp xúc nhiều như vậy, nói không có gì kì lạ phát sinh thì ai tin? Chính hắn cũng không tin.
Hắn vốn nghĩ Lạc Thần sẽ không nghiêm túc, sẽ không động lòng với Hạ Điềm, vì phía sau cậu ta là cả một Lạc gia to lớn đầy nguyên tắc, ràng buộc. Nhưng vừa rồi khi thấy thái độ khác thường của hai người, hắn mới biết bản thân nghĩ quá đơn giản.
Sở Dương thở ra một hơi mệt mỏi:
“Lạc Thần, nói cho tôi biết, cậu có thật lòng với Hạ Điềm không?”
Người sau chậm rãi gật đầu:
“Là thật lòng. Tôi muốn bảo vệ cô ấy."
Sở Dương nghe vậy nới lỏng tay, buông cổ áo Lạc Thần ra, quay đầu nhìn về phía cửa phòng Hạ Điềm, đột nhiên nói:
“Lạc Thần, chắc cậu đã biết, tôi cũng giống cậu. Tôi cảm thấy Hạ Điềm là một cô gái tốt, cô ấy biết nỗ lực, biết phấn đấu, lúc cần dịu dàng sẽ dịu dàng, lúc cần mạnh mẽ thì mạnh mẽ, ân cần, chu đáo, hơn nữa cũng rất hiểu chuyện. Cho nên… tôi rất thích cô ấy.”
Lạc Thần đứng ở bên cạnh im lặng lắng nghe, mặc dù trên khuôn mặt tuấn mỹ không thể hiện chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng cũng không yên bình như bề ngoài. Bọn họ là bạn tốt nhiều năm rồi, có thể gọi là tri kỉ của nhau, thậm chí công ty cũng do cả hai chia nhau điều hành, chưa từng xảy ra tranh chấp. Không ngờ lần đầu tiên đối nghịch với nhau, lại là vì một cô gái.
Lúc này, Sở Dương đột nhiên vò tóc, có chút cười khổ nói:
“Dù là bạn gái của cậu hay bạn gái của tôi thì Hạ Điềm đều gặp nguy hiểm, chi bằng để cô ấy ở lại bên cạnh cậu đi. Dù sao tôi cũng là người đến sau, tôi bỏ cuộc là được.”
Hắn cười, vờ như việc buông tay này rất dễ dàng, vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng ánh mắt lại không cam lòng, rõ ràng chỉ đang miễn cưỡng bản thân.
Lạc Thần đưa tay vỗ vai bạn tốt, thấp giọng an ủi:
“Phải, cậu bỏ cuộc đi, dù sao cô ấy cũng không thích cậu.”
Nghe xong, Sở Dương dơ mặt ra, đây rốt cuộc là đang an ủi hay đang xát muối vào trái tim bị tổn thương của hắn vậy? Tình bạn của chúng ta cũng chỉ đến đây thôi sao? Thật muốn đạp vào bản mặt đẹp trai của Lạc Thần một cái, giẫm chết cậu ta, chỉ là hắn cố gắng kiềm chế sự xúc động, nghiêm túc hỏi:
"Chắc cậu đã tỏ tình rồi? Hạ Điềm nói thế nào? Cô ấy đồng ý sao?"
Người nào đó che miệng ho khẽ:
“Khụ, tỏ tình rồi, nhưng chưa có câu trả lời…”
Nếu Hạ Điềm có ở đây, cô chắc chắn sẽ nói: "Người ta chưa kịp hé miệng anh đã hôn tới tấp, chẳng khác gì chim sẻ mổ sâu, còn trả lời thế nào?"
Sở Dương thì hơi ngạc nhiên, chưa có câu trả lời? Vậy vết tích trên môi của Hạ Điềm là chuyện gì? Chẳng lẽ tên này tự biên tự diễn, dùng vũ lực cưỡng hôn cô ấy? Sở Dương đột nhiên sực tỉnh, nói:
“Tôi rút lại lời vừa rồi, bỏ cuộc cái gì, Lạc Thần, chúng ta cạnh tranh công bằng đi.”
Trình độ lật mặt này đúng là quỷ thần cũng theo không kịp, Lạc Thần nhếch lông mày nhìn cậu bạn của mình:
“Được, cạnh tranh công bằng. Trước hết, đây là nhà tôi, ngày mai cậu có thể cuốn gói cút đi rồi.”
Muốn đuổi hắn để thực hiện âm mưu xấu xa gì khác? Dễ vậy sao? Sở Dương cười ha ha xoay người, phất tay:
“Đánh chết cũng không đi!”
Lạc Thần vẻ mặt khinh bỉ:
“Cậu nên đổi tên thành Sở mặt dày mới đúng!”
Một câu, thành công khiến ai kia đứng lại, kế tiếp là một màn đấu đá vô cùng ấu trĩ của hai nam nhân.
“Cậu bảo ai mặt dày?” Sở Dương nhướng mày.
“Còn ai vào đây?" Lạc Thần nhếch môi.
“Lạc Thần, cậu muốn đánh nhau phải không, hả?”
“Sở mặt dày! Chán sống thì lại đây!”
Trong khi hai tên nam nhân đang ở bên ngoài phòng khách ngươi một câu ta một câu mắng nhau thì Hạ Điềm đang cuộn mình làm tổ trong chăn, bận rộn suy nghĩ về nhân sinh.
Lạc Thần hôm nay vừa tỏ tình với cô, chuyện này đến quá bất ngờ và đột ngột, cô phải suy xét thật kĩ mới được.
Ban đầu bọn họ chỉ muốn sống tạm với nhau cho qua hết năm tháng, sau đó đường ai nấy đi, nhưng mà sau một loạt chuyện xảy ra thì hiện tại… cả hai phải lòng nhau rồi.
Đúng vậy, Hạ Điềm cũng rất thích Lạc Thần… Anh đối xử với cô khá tốt, tài sắc vẹn toàn, lại là người đầu tiên cùng cô “cái kia cái kia”, cho nên chuyện cô dành tình cảm đặc biệt cho anh là rất bình thường. Chỉ là cô ngại bốn từ “môn đăng hộ đối” nên vẫn luôn đè nén phần cảm xúc này, hôm nay không ngờ triệt để bị anh phá hỏng rồi.
Người không tiền, không địa vị như cô liệu có cơ hội trở thành con dâu của một gia đình danh giá như Lạc gia không đây? Hạ Điềm vùi đầu vào trong gối, thật chẳng muốn biết đáp án chút nào.
Sâu hóa bướm là cỡ nào khó khăn và gian khổ chứ?
Ngoại trừ ông nội của Lạc Thần thì bố và em gái anh đều không hoan nghênh cô chút nào, nhìn tình hình bữa tối hôm nay cũng đoán được rồi.
Hạ Điềm ngước mắt nhìn trần nhà, nằm chán nản một lúc lâu mới rề rà lê bước vào nhà vệ sinh. Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ thiếu sức sống của mình trong gương, nhìn qua nhìn lại trong chốc lát thì hơi sững sờ.
“Đây… đây là…”
Vết sưng? Kia là vết sưng phải không? Môi cô sao lại sưng chứ? Hạ Điềm đưa tay sờ lên môi mình, lập tức cảm thấy hơi nhói…
Không xong rồi! Ngày mai cô có cảnh quay quan trọng, thế này thì biết ăn nói làm sao với đạo diễn và đồng nghiệp đây? Cô nhớ lại lúc tối bị hôn đến choáng váng, nắm tay từ từ siết chặt, hai mắt như muốn bốc hỏa.
“Lạc Thần! Tên khốn nhà anh! Anh chết chắc rồi!!!!”
Âm thanh kêu gào này vừa vang lên đã dọa cho hai nam nhân sợ hết hồn, đặc biệt là Lạc Thần, anh đột nhiên có dự cảm chẳng lành…
Mặc dù Sở Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng lần đầu tiên anh thấy Hạ Điềm có vẻ tức giận như thế, vội cười trên nỗi đau của người khác:
“Lạc thiếu gia, tự cầu nhiều phúc cho bản thân đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.