Vợ, Đừng Bắt Nạt Anh!

Chương 35: Tình huống không đúng




Trước khi Hạ Điềm đi làm, Lạc Thần đột nhiên giữ cô lại, sau đó dúi một túi quà tương đối lớn vào tay cô.
“Tặng em.”
Thiếu nữ cầm túi quà đứng bên xe, cúi đầu khó hiểu nhìn anh, nói:
“Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?”
Lạc Thần cũng nghiêng đầu đối mắt với cô, khóe môi mỏng quyến rũ khẽ cong.
“Ừm… Ngày anh đưa em đi làm?”
Hạ Điềm nghẹn lời, cái tên vô lương tâm này lại bắt đầu trêu chọc cô rồi! Chẳng lẽ ngày nào đưa cô đi làm anh cũng tặng quà sao? Đúng thật là..
Cô nói cảm ơn xong liền không thèm quan tâm tới anh nữa, vội đi vào trong trường quay. Lúc này mọi người cũng đã lục tục tập trung, mùa đông trời lạnh nên có người còn mang đồ ăn sáng đến ăn cùng bạn bè cho ấm cúng.
Thấy Hạ Điềm một mình đi tới, một nhân viên trong đoàn phim hơi ngạc nhiên:
“Hạ Điềm, cô không đi cùng quản lý à?”
Nghe nói vậy, mọi người mới để ý, bình thường diễn viên đều có quản lý đi cùng, còn Hạ Điềm luôn đi làm một mình, thỉnh thoảng mới bắt gặp quản lý của cô ấy.
Hạ Điềm mỉm cười thân thiện:
“Chào mọi người. Quản lý Tiêu khá bận nên tôi mới đề nghị đến trước.”
“Ồ, cô mang gì đến vậy? Quà của người hâm mộ sao?”
Có người lại chỉ vào túi quà trên tay Hạ Điềm, cô không khỏi buồn cười đáp:
“Ừm, là của người hâm mộ.”
Vừa nói vừa ngồi xuống chỗ trống cạnh bọn họ, sau đó dưới sự thúc giục của người xung quanh, Hạ Điềm chậm rãi mở túi quà ra.
Đập vào mắt của những cô gái nghèo khổ là vầng sáng chói mắt của son Christian Louboutin, không chỉ một thỏi, mà là mười thỏi!! Còn có năm thỏi Tom Ford và hai chai nước hoa Chanel.
Phịch.
Có người kinh ngạc làm rơi bánh bao trên tay xuống đất, hai mắt mở to, ngưỡng mộ nhìn chằm chằm Hạ Điềm.
“Không phải chứ? Cô còn chưa nổi tiếng đã có fan chịu chi như vậy rồi?”
Nhân vật chính của chúng ta cũng ngây người vì món quà bất ngờ này, sau đó cô vội vã đóng nắp hộp lại. Cô chỉ có thể cười gượng “ha ha” hai tiếng rồi chào mọi người và chạy đi trang điểm.
Lạc Thần nhất định là bị điên rồi! Đột nhiên lại mua cho cô những thứ siêu đắt đỏ này làm gì? Báo hại cô… vui muốn ngất.
Thật ra Hạ Điềm biết đối với anh những thứ này cũng không đáng bao nhiêu, cô cũng không phải vui vì giá tiền của chúng, mà là vì anh rất để tâm đến cô.
Lúc trước Sở Dương và Hạ Điềm trò chuyện, cô từng đề cập mình thích mùi nước hoa của anh ta, Sở Dương còn cười bảo Lạc Thần không thích Chanel. Sau đó bọn họ cũng bàn một ít về những thứ cô muốn mua, không hiểu sao Lạc Thần lại biết nữa…
Cô đặt túi quà xuống bên cạnh bàn trang điểm, vừa tán dóc với nhân viên trang điểm vừa cười tủm tỉm.
Thời điểm quay phim, đạo diễn dặn dò bọn họ một chút về phân cảnh Hạ Điềm bị tạt nước. Bởi vì lúc này là mùa đông nên rất lạnh, tổ biên kịch đề nghị dùng nước ấm để cô tránh bị cảm, làm cô cảm động không thôi.
Thất Thất lúc này cũng vừa trang điểm xong, đã vào vị trí chờ sẵn.
Hạ Điềm hít một hơi thật sâu, hôm nay trạng thái của cô rất tốt, mọi người cũng biết lí do, còn không quên mở miệng chọc mấy câu.
“Ai da, Hạ Điềm thật là có phúc, fan của cô ấy vừa tặng cô ấy rất nhiều son đó, vả lại toàn là màu đang hot.”
“Ghen tị quá đi, phim còn chưa quay xong đã có fan rồi!”
Mấy cô gái nào biết vài câu nói ấy lại làm Thất Thất không vui nhíu mày, mặc dù cô cũng không thiếu mấy thứ kia, nhưng ít có fan nào lại một lần chi nhiều như thế cho cô. Nhất thời, ánh mắt của cô hiện rõ một tia ghen tị.
Đạo diễn ra hiệu mọi người vào vị trí, sau đó nói:
“Được rồi, mọi người đừng ồn nữa, chuẩn bị… 3, 2, 1… Diễn!”
Thất Thất cầm xô nước trong tay, mạnh mẽ hất thẳng vào mặt Hạ Điềm. Theo bọn họ diễn tập, chỉ cần đổ nước vào nửa người dưới của Hạ Điềm là được, nhưng động tác của Thất Thất lại không đúng!
Ào.
Hạ Điềm bất ngờ không kịp né tránh, mặc dù là bị tạt mạnh đến mức lảo đảo, hai mắt hơi xót nhưng vẫn không quên lời thoại, cố cắn răng hoàn thành phần của mình.
Với kinh nghiệm phong phú, đạo diễn cũng không hô cắt trước tình huống đặc biệt này, dường như đã quen với những sự cố phát sinh trong lúc quay.
Chỉ là ngay sau đó lúc Thất Thất lên tiếng, ông nhăn mày nói:
“Cắt, dừng lại! Thất Thất, cô nhầm thoại rồi.”
Thất Thất sững người rồi cúi đầu ngượng ngùng:
“Xin lỗi đạo diễn, vừa rồi tôi bị trượt tay nên có chút luống cuống.”
Mọi người thấy cô nhận lỗi thì cũng không truy cứu, hơn nữa quay phim đâu phải luôn luôn suôn sẻ.
Nhân viên trang điểm tiến đến giúp Hạ Điềm điều chỉnh một lát, cũng hong khô những vết nước quá rõ ràng trên quần áo cô. Mặc dù nói là hong khô, nhưng bên trong vẫn ướt đẫm, gió vừa thổi nhẹ qua, cô lập tức rùng mình.
“Được rồi, vào vị trí, chúng ta làm lại. Thất Thất, chú ý một chút.”
Đạo diễn lại nói, mắt nhìn chằm chằm vào biểu cảm và động tác của cả hai người. Một lần có thể là vô ý, lần thứ hai có thể xem như ngoài ý muốn, nhưng đến lần thứ ba, thì ai cũng không chịu được mà phải suy nghĩ sâu xa.
Đúng vậy, cảnh quay này bọn họ diễn ba lần, cả ba lần Thất Thất đều sai thoại, hoặc diễn xuất không đúng, báo hại Hạ Điềm bị hất nước đến choáng váng.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên có cảm giác không lành.
Tính tình của Thất Thất cũng dễ chịu, không kiêu căng chút nào, cho nên nhân viên đoàn phim rất có thiện cảm với cô. Nhưng lúc này có người bắt đầu nghi ngờ cảm nhận của bản thân.
Thất Thất càng cuống cuồng cúi đầu với người xung quanh, run giọng nói:
“Xin lỗi mọi người, thật sự rất xin lỗi… trạng thái của tôi hôm nay không tốt, tôi sẽ không mắc lỗi nữa đâu!”
Đạo diễn mặt lạnh tanh, đột nhiên nhớ tới ngày hôm trước nhận được điện thoại của Lạc Thần, trong lòng có chút rối rắm.
Mà ở bên cạnh, Cổ Trạch đứng nhìn Hạ Điềm run rẩy vì lạnh, mày kiếm khẽ nhăn. Ai cũng biết anh là người hay cười, lúc này lại phát hiện anh giống như hơi tức giận, không vui mà nói:
“Thất Thất, người cô nên xin lỗi là Hạ Điềm mới đúng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.