Vợ, Đừng Bắt Nạt Anh!

Chương 73: Giải quyết xong




Vương Tuyết Tình cảm giác được ánh mắt của mọi người nhìn về phía mông mình, chưa bao giờ chịu nhục như vậy khiến nước mắt lại bắt đầu chảy ra, cô khóc kêu:
“Mật khẩu là sinh nhật anh!”
Một tiếng kêu này làm mọi người im lặng, đều cúi đầu nhìn mặt đất. Mặc dù cô nàng này điêu ngoa đáng ghét, lại không nói lý, nhưng mà bọn họ phải thừa nhận, cô rất yêu Lạc Thần.
Ngón tay của Lạc Thần trượt nhẹ trên màn hình điện thoại, vừa tìm kiếm, vừa thở dài trong lòng. Nếu Vương Tuyết Tình không làm ra chuyện khiến anh thất vọng về cô, nói không chừng bây giờ bọn họ vẫn có thể làm bạn tốt của nhau. Đáng tiếc, muộn rồi.
Lạc Thần phất tay, số 1 liền hiểu ý cởi áo ngoài ra đắp lên người Vương Tuyết Tình.
“Còn một bản sao chép trong máy tính của cô, đúng không?”
“...”
“Vẫn cứng đầu, tiếp theo không phải chỉ là góc váy đơn giản như vậy đâu.” Lạc Thần cảnh cáo.
“Tuyết Tình, máy tính của em để ở đâu? Chỉ cần nói cho bọn anh biết là được.” Sở Dương khuyên nhủ.
Không lên tiếng thì thôi, hắn vừa mở miệng, Vương Tuyết Tình lại được nước mắng lên.
“Khốn nạn! Các người đều là một lũ khốn nạn! Sở Dương, anh tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt nhà họ Vương chúng tôi, nếu không tôi sẽ cho người đánh chết anh!”
Ngoại trừ Lạc Thần ra, những kẻ đi theo đều giống nhau, bị Vương Tuyết Tình đòi đánh đòi giết. Sở Dương đen mặt đứng ở đó, chút thương tiếc trong lòng cũng bay biến. Hắn nể tình quen biết mới khuyên bảo, còn bị mắng ngược, đúng là…
“Máy tính để ở đâu? Kế tiếp nếu đáp chậm một chút, vậy thì mỗi một phút nói tạm biệt một mảnh váy, sau cùng, tôi sẽ cho người chụp ảnh cô tung lên mạng, cô nên biết điều trước khi tôi mất kiên nhẫn.” Lạc Thần nghiêm mặt nói.
Vương Tuyết Tình cắn môi, biết anh không phải đang dọa, cô ngoan ngoãn đáp:
“Nhà riêng.”
Lạc Thần lần lượt hỏi vài câu, sau khi kiểm tra những người gần đây liên lạc với Vương Tuyết Tình xong liền đưa điện thoại cho một người áo đen trong phòng, nói:
“Tiêu hủy thứ này.”
Vương Tuyết Tình đã rất mệt mỏi, không còn sức tiếp tục chống đỡ nữa, nằm dài trên sàn nhà mà hỏi:
“Bây giờ anh muốn thế nào?”
“Chờ người của tôi lấy được toàn bộ file, sẽ thả cô trở về.”
Lạc Thần đơn giản đáp, sau khi nhắn tin bảo người mang đến một bộ quần áo, anh cầm điện thoại lên gọi cho Hạ Điềm, ngay trước mặt Vương Tuyết Tình.
“Em đang làm gì?”
[Chuẩn bị đi ngủ rồi, anh bảo có việc cần làm, hiện tại đã xong chưa?]
Giọng Hạ Điềm có chút thấp do buồn ngủ, mang theo mấy phần câu dẫn, Lạc Thần nghe xong cười nói:
“Anh gọi báo em biết, chuyện giải quyết xong, em có thể ngủ ngon rồi.”
[À ~ Em biết anh sẽ xử lý tốt mà, làm xong cũng đi nghỉ đi, em ngủ trước đây, bé con cũng cần đi ngủ sớm.]
Nhắc đến cục cưng trong bụng cô, đôi mắt Lạc Thần như phát ra ánh sáng long lanh, nụ cười trên môi có bao nhiêu cưng chiều, Vương Tuyết Tình đều nhìn thấy. Không biết người bên kia nói gì lại để anh bày ra biểu cảm đó, nhưng cô hiểu, cả đời này anh sẽ không bao giờ dành sự dịu dàng đó cho cô.
Tắt điện thoại đi, tâm trạng Lạc Thần tốt hơn rất nhiều, lát sau, anh nhận được tin nhắn của cấp dưới.
[Sếp, đã lấy được máy tính xách tay của Vương tiểu thư.]
Lạc Thần đem điện thoại cất vào trong túi, Sở Dương theo sát phía sau, hai người rời đi trước, để lại bốn tên đàn ông cao to cùng Vương Tuyết Tình.
Cô cắn môi nhìn anh rời đi, cuối cùng gục đầu ở nơi đó khóc không thành tiếng.
Vương Tuyết Tình quá ngây thơ, không nên nghĩ rằng Lạc Thần là một người dễ uy hiếp. Bình thường anh không dùng mấy thủ đoạn này là vì anh không thích, chứ không phải không biết!
Bên ngoài gió lạnh thổi không ngừng, Vương Tuyết Tình bị trói nằm ở đó thêm 30 phút, cơ thể đã sắp không chịu được nữa.
Thấy cô lạnh đến run bần bật, đám người lúc này mới cởi dây trói cho cô, một bộ quần áo mới và áo khoác dày cũng được đặt bên cạnh.
Số 1 lạnh lùng nhìn cô, nói:
“Vương tiểu thư, cô thay đồ trước, lát nữa ra ngoài bắt taxi về là được, ví tiền của cô ở đây.”
Nhiệm vụ bọn họ đến đây là kết thúc, về phần Vương Tuyết Tình làm sao về nhà, ai quan tâm chứ? Xung quanh đây là vùng duy nhất không có CCTV, cho dù cô ta muốn tố cáo hay trả thù, thì cũng tìm đến Lạc Thần và Sở Dương, bọn họ không liên quan.
Vương Tuyết Tình cầm áo len dày lên, cẩn thận khóa cửa lại rồi thay ra. Nơi này không bật sưởi, cô đã sớm lạnh cóng, bên dưới lớp son môi đỏ là hai cánh môi tím tái như xác chết rồi.
Cô ngồi xổm bên cạnh cửa, ôm chân khóc nấc lên. Hôm nay là ngày cuối cùng cô cho phép bản thân nhân nhượng, sau này, cô sẽ không bỏ qua cho anh thêm lần nào nữa.
“Lạc Thần, anh sẽ hối hận! Anh nhất định sẽ hối hận!”
Vốn dĩ giờ này cô còn chưa trở về, cũng không liên lạc, bên phía quản lý của cô phải lo lắng lắm. Nhưng thật không may là, quản lý của cô, thậm chí stylist đều làm việc dưới trướng Lạc Hoa. Chỉ cần một tin nhắn của Lạc Thần, bọn họ lập tức yên tâm không quản nữa.
Về phần vệ sĩ của cô, bọn họ hôm nay được cho nghỉ, đang vi vu ở nơi nào đó ăn uống no say.
Vương Tuyết Tình quệt nước mắt, run rẩy đứng lên, cầm lấy túi xách rồi đi ngoài. Cô bắt taxi về thẳng Vương gia, mà không phải nhà riêng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.