Vợ, Đừng Bắt Nạt Anh!

Chương 8: Một chút biến chuyển




"Bạn của Thần ca ca? Sao tôi chưa nghe qua bao giờ?" Vương Tuyết Tình cảm thấy kì quái, khẽ nhíu mày.
Từ nhỏ đến bây giờ, cô luôn túc trực ở bên cạnh Lạc Thần, căn bản những người mà Lạc Thần tiếp xúc thì hầu như cô đều biết cả, đột nhiên toát ra một cô gái tự xưng là bạn của anh ấy, cô có chút bất ngờ.
Lúc này, Lạc Thần ở phía sau cũng chậm rãi đi đến, vừa vặn nghe được đoạn đối thoại của bọn họ. Tính tình của Vương Tuyết Tình tương đối táo bạo, để tránh cho hai bên khó xử, anh nhìn về phía Sở Dương, nói:
"Cậu cho người đưa Tiểu Tình về trước đi."
"Anh cứ như vậy đuổi em?" Vương Tuyết Tình lập tức mở to mắt đẹp, không hề chú ý đến bên cạnh còn có người, vươn tay ra ôm lấy eo Lạc Thần. "Em không đi đâu!"
Hạ Điềm nhìn thấy hành động của cô nàng, mắt chớp một cái. Trong ấn tượng của cô thì Lạc Thần cũng không phải người dễ thân cận như vậy, xem thái độ của cô nàng với Lạc Thần, chắc là quen biết từ lâu rồi?
Trong nháy mắt khi bị Vương Tuyết Tình ôm, Lạc Thần có xúc động muốn đẩy cô ra, nhưng mà ngẫm lại, có chút không đành lòng, cuối cùng đành nói:
"Tiểu Tình, hôm nay anh có khách. Em đừng bướng."
"Khách? Chính là cô gái này?"
Vương Tuyết Tình liếc mắt nhìn Hạ Điềm, càng ôm siết Lạc Thần để thị uy. Không ai được phép cướp anh ấy, cho dù hiện tại Lạc Thần chỉ xem cô như em gái thì những người khác cũng đừng tơ tưởng gì đến việc lại gần anh!
Nhìn thái độ của cô nàng, Sở Dương cũng bắt đầu khó chịu:
"Em bao nhiêu tuổi rồi hả? Còn không chịu về, muốn anh trai của em tự mình đến đón sao?"
Nhắc đến anh trai của mình, Vương Tuyết Tình hơi biến sắc, sau đó rất không cam lòng hừ một tiếng, buông Lạc Thần ra. Anh trai mà biết cô tự ý ra ngoài, chắc chắn sẽ phạt nặng cho xem, nhẹ thì bị cấm túc một vài ngày, nặng thì một tháng, muốn tham gia các sự kiện trong năm cũng không được nữa. Lúc đó, danh vọng của cô trong giới sẽ bị giảm đáng kể, cô sẽ không cho phép điều này xảy ra.
Hạ Điềm nhún nhún vai, im lặng đứng ở một bên sờ sờ đầu mình, vừa rồi bị nhổ mất một nắm tóc, cô chỉ hi vọng sẽ không bị hói!
Vương Tuyết Tình rất nhanh đã bị kéo đi, mà cô nàng vẫn còn chưa chịu yên, ánh mắt liếc nhìn Hạ Điềm mang theo ý cảnh cáo nồng đậm.
Đối với những mối quan hệ bên ngoài của Lạc Thần, Hạ Điềm tạm thời không để ý đến. Dù sao cô và anh cũng chỉ là vị hôn phu hôn thê trên danh nghĩa, chẳng mấy chốc sẽ tách ra, ai về nhà nấy.
Lạc Thần thấy cô liên tục sờ đỉnh đầu của mình, tuy trong lòng thắc mắc nhưng không hỏi, nói sang chuyện khác:
"Cô có đói không?"
Nghe anh hỏi, cô liền gật gật đầu, bụng cũng rất thức thời reo lên một tiếng.
"Vào đi, tôi cho người mang cơm đến."
Lạc Thần nhìn bụng cô một cái, xoay người đi vào trong, Hạ Điềm ho khẽ, cũng ngoan ngoãn theo sau. Phòng làm việc của anh tương đối rộng rãi, có cả bàn ghế và sofa dành riêng cho khách, thật sự là xa xỉ. Hạ Điềm ngồi xuống ghế, cảm giác dưới mông mềm mềm đàn hồi, vô cùng dễ chịu, cái này so với giường cũ của cô còn xốp và mịn hơn.
Cô len lén đưa mắt nhìn Lạc Thần, phát hiện anh đang nhắn tin, sau đó lại bắt đầu làm việc. Từ vị trí ngồi của cô có thể nhìn thấy sườn mặt của anh, xương cằm tinh tế, sóng mũi cao và thẳng hơn cả giới tính của cô! Môi lại còn hồng! Tuy không thể nói là đẹp trai nhất trong số những người cô từng nhìn thấy, nhưng tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm. Mấy ngày này cô nhìn nhiều, vốn đã tập thành thói quen, có điều lúc anh ta nghiêm túc làm việc vẫn rất thu hút...
Hạ Điềm suy nghĩ linh tinh, sau đó ngã người xuống sofa, một lát liền cuộn người lại, hai tay ôm đầu gối, nằm im lìm. Trong phòng bật điều hòa, ban đầu vừa vào thì cô còn cảm thấy mát mẻ, dần dần đã có chút lạnh.
Lạc Thần đột nhiên dừng gõ phím, quay đầu nhìn về phía Hạ Điềm. Phát hiện tư thế kia của cô, đầu tiên là buồn cười, kế tiếp nhìn về phía tủ đồ trong góc phòng. Anh lặng lẽ đi đến rồi tìm một cái áo dày, đắp lên người cô, cũng chỉnh nhiệt độ phòng tăng cao một chút.
Được một lúc, Sở Dương trở lại cùng hai phần cơm trên tay. Hắn còn chưa kịp mở miệng, Lạc Thần đã đưa một ngón tay lên môi mình, ý bảo hắn đừng làm ồn.
Sở Dương nhướng mày, nhìn về phía Hạ Điềm. Cô nàng ngủ gà ngủ gật trên sofa, tóc dài xõa tung ra, trông như một đứa nhỏ vậy.
"Lạc Thần, vừa rồi lúc đi đón Hạ Điềm, tôi phát hiện có người theo dõi cô ấy."
"Điều tra chưa?" Lạc Thần cầm lấy phần ăn đặt lên bàn, bình tĩnh hỏi.
"Rồi, không phải là đối thủ của cậu, mà là một kẻ tên Lý Gia Vinh muốn bắt cóc cô ấy."
Lý Gia Vinh? Lạc Thần cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nhưng tạm thời không nghĩ ra được là đã từng nghe thấy ở đâu. Cũng không phải trí nhớ của anh kém cỏi gì, mà do tên kia không đáng giá để anh chú ý tới.
Sở Dương đem hình chụp đưa cho anh xem, anh mới sực tỉnh, hóa ra là người yêu cũ của Hạ Điềm. Cô nàng này cũng thật khéo chọn bạn trai, ngoài diện mạo tương đối khá ra thì không có cái gì đặc biệt cả, lại còn muốn bắt cóc bạn gái cũ của mình. Chẳng lẽ muốn nhúng chàm đối phương sao?
Nghĩ đến việc kinh tởm kia, Lạc Thần vô thức nhíu mày, trong lòng hơi động:
"Cảnh cáo hắn ta trước, nếu còn tiếp tục làm chuyện vô nghĩa, thì xử lý."
Cho dù anh và Hạ Điềm chỉ là bèo nước gặp nhau, ngày sau chưa chắc có quan hệ thân thiết gì, nhưng mấy ngày nay ở chung cũng rất hòa thuận, anh liền tiện tay giúp cô ngăn chặn mối họa này.
"Được rồi, còn một chuyện nữa, hôm nay ở cổng, tôi bị bọn phóng viên chụp hình, không may là Hạ Điềm cũng lọt vào trong tầm ngắm của bọn họ."
Sở Dương day day trán, lúc đó hắn không nghĩ đến hậu quả, chẳng ngờ được hiện tại đám người kia lại đăng tin bát quái. Hắn đã rất lâu không dính vào scandal tình cảm, lúc này đột nhiên bị đẩy lên đầu trang tin tức, bảo hắn không bực bội làm sao được? Hơn nữa, cái người dính tin đồn yêu đương cùng hắn, lại còn là "bạn" của Lạc Thần, cô nàng đang ngủ ngon lành ở đằng kia.
"Có chuyện đó sao?"
Lạc Thần hỏi, sau đó ngồi xuống trước máy tính, ngón tay thon dài ở trên bàn phím gõ mấy dòng, trên màn hình liền hiện ra một loạt tin tức, có hơi... chấn động.
Sở Dương - nam thần văn phòng công khai bạn gái mới.
Thiếu nữ bí ẩn cướp được trái tim của Sở đại thần là ai?
Sở Dương nổi tiếng ôn hòa, lần đầu tiên nổi giận vì bạn gái!
Bên dưới những bài viết này, thật không khéo lại là ảnh chụp cảnh Sở Dương kéo tay Hạ Điềm, làm cho tin tức bên trên trở nên chân thật hơn. Lạc Thần liếc mắt thấy, trong lòng không hiểu vì sao có chút khó chịu.
Lạc Thần tất nhiên có thể dùng tài lực của mình dễ dàng gỡ những bài báo kia xuống, nhưng làm như vậy lại chẳng khác gì thừa nhận Sở Dương và Hạ Điềm chính là một đôi, càng giấu càng lòi đuôi.
"Thật ra tôi chỉ muốn giúp cô ấy một chút, không có ý nghĩ gì khác." Sở Dương cảm thấy cần phải giải thích cho rõ.
"Cậu biện minh với tôi làm gì?" Lạc Thần lạnh nhạt hỏi lại.
Một câu này khiến Sở Dương nhếch khóe môi, mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng hắn vẫn nghe ra được ý tứ không vui từ trong lời nói của Lạc Thần.
"Được rồi, không giải thích nữa. Tin tức này cũng là tôi chiếm tiện nghi, chẳng sao cả. Cô ấy xinh như vậy kia mà." Người nào đó thiếu đánh, mở miệng trêu chọc.
Nhưng mà để hắn thất vọng là Lạc Thần chẳng mảy may thể hiện chút cảm xúc khác thường nào, chỉ là nhìn hắn một cái:
"Nói xong rồi? Có thể ra ngoài."
"Cô ấy là gì của cậu vậy?" Sở Dương vẫn còn chưa chừa, tiếp tục hỏi.
Lạc Thần thật rất muốn đánh người: "Là bạn, sao hôm nay cậu lắm chuyện vậy?"
Sở Dương nghe xong đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt cũng thay đổi:
"Thật không? Nếu chỉ là bạn... vậy thì tôi theo đuổi cô ấy cũng không sao chứ?"
Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh lạ thường, ngay cả tiếng sột soạt khi xoay người của Hạ Điềm cũng phá lệ rõ ràng. Lạc Thần im lặng chỉ một lát, sau đó hé miệng:
"Ừ, tùy cậu."
Sở Dương vốn dĩ không cần xin phép, nhưng lại cố tình nói ra, là để thử anh? Lạc Thần tuy có chút cảm tình với Hạ Điềm, nhưng anh có thể phân biệt được, đây không phải tình cảm nam nữ.
Sở Dương không tiếp tục chuyện nhàm chán này nữa, xoay người đi ra ngoài, trước khi đi còn bỏ lại một câu:
"À, một lát nữa, cho tôi số điện thoại của cô ấy."
Lạc Thần liếc mắt nhìn lên, đang định nói là không có, lại thấy nam nhân kia đã khuất sau cánh cửa dày nặng, hoàn toàn không cho anh cơ hội để từ chối.
Anh gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn phát ra âm thanh cộc cộc, không biết là suy nghĩ cái gì.
Đến gần nửa đêm, Hạ Điềm vì đói bụng nên giật mình tỉnh giấc. Cô vươn người một cái, ánh mắt mơ mơ màng màng liếc nhìn xung quanh, phát hiện chỉ còn một mình cô trong phòng, đèn cũng đã tắt. Cô chậm chạp ngồi dậy, lúc này mới thấy trên người mình đắp một cái áo dày, có hương nước hoa nhè nhẹ rất dễ chịu. Khỏi phải nói, cái mùi quen thuộc này, ở nhà cô cũng ngửi được vài lần rồi, đây chắc chắn là áo của Lạc Thần. Không ngờ anh ta lại ga lăng như vậy, đúng là một người đàn ông đáng mơ ước.
Hạ Điềm đang dụi mắt, cửa ngoài nhẹ nhàng mở ra, tiếng bước chân khe khẽ vang lên khiến cô sợ hết hồn.
"Tỉnh rồi?"
Cô vừa mới rụt cổ lại đã nghe thấy giọng của Lạc Thần, vội vuốt ngực thở phào:
"Thì ra là anh."
"Xin lỗi, công việc mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ. Hiện tại đã là nửa đêm."
Đèn phòng được bật lên, một đầu tóc dài của Hạ Điềm rối tung, mặt lại còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thật sự chọc Lạc Thần muốn cười, chẳng qua sức chịu đựng của anh vẫn rất khá, không có làm cô mất mặt.
"A, nửa đêm rồi? Vậy bữa tối của tôi?" Hạ Điềm không chú ý chút nào đến dáng vẻ của mình khi vừa ngủ dậy, chỉ lo nghĩ về việc ăn uống.
"Sắp xếp một chút đi, tôi đưa cô ra ngoài ăn."
Lạc Thần buông một câu, sau đó tiến tới, tay chạm vào cái áo đang đắp lên người Hạ Điềm, thật tự nhiên thu nó lại. Mùi nước hoa trên người anh vẫn còn thoang thoảng quanh mũi cô, khuôn mặt đẹp trai vì động tác cúi người của anh mà gần trong gang tấc, cảm tưởng như chỉ cần cô nhích người về phía trước một chút là có thể chạm đến vậy.
Hạ Điềm kéo tóc lên, tùy tiện buộc thành một chùm ở phía sau, rồi đứng thẳng người:
"Xong rồi, chúng ta đi thôi."
Lông mi Lạc Thần hơi run lên, nhìn cô thoải mái như vậy trước mặt mình, lại nghĩ đến lúc trước có Sở Dương bên cạnh, cô luôn giữ dáng vẻ thục nữ, trong lòng bắt đầu so sánh. Chẳng lẽ anh không phải nam nhân sao? Cô thậm chí còn không thèm giữ hình tượng trước mặt anh.
Suy nghĩ của Lạc Thần bay đi càng lúc càng xa, chỉ vì lòng tự tôn của đàn ông bị đả kích. Từ trước đến nay, phụ nữ nhìn thấy anh thì đều tự động bày ra mười phần xinh đẹp của bản thân, nào có như Hạ Điềm. Đây giống như không thèm để anh vào mắt.
Bên trong rối tinh rối mù, bên ngoài lại làm như bình tĩnh, ở phía trước dẫn đường cho Hạ Điềm. Lạc Thần đưa cô đi ăn một bữa thịnh soạn, sau đó hai người mới chạy về nhà.
Ngáo ở nhà một mình cả ngày, vừa thấy bọn họ liền sủa ầm lên, đuôi ngoắc tới ngoắc lui. May mà trước khi ra khỏi nhà Hạ Điềm đã đặt rất nhiều thức ăn vào khay cho nó, nếu không, chắc nó sẽ gặm luôn căn biệt thự của Lạc Thần mất!
Hạ Điềm sờ đầu Ngáo mấy cái xong liền vội vàng đi tắm, để lại một người một chó ở trong phòng khách. Lạc Thần ngồi xuống, đưa tay chỉ vào mũi của con cún mặt ngơ kia, cười nói:
"Chúng ta bị bỏ rơi rồi."
"Gâu!"
Ngáo liếm ngón tay Lạc Thần, thân hình to như con heo nhào tới, hai chân trước không chút nể tình đạp lên áo vest trên người anh. Bình thường người khác còn không dám làm nhăn quần áo của anh, vậy mà con cún này... Thật là cậy mình thương nó liền lộng hành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.