Vợ, Đừng Bắt Nạt Anh!

Chương 91: Phải làm sao?




Hạ Điềm lái xe về nhà, mới bước vào cửa liền được bố mẹ nhiệt liệt chào đón. Thấy cháu gái ngủ ngon lành, bố Hạ nhanh tay nhanh chân ôm cháu lên rồi mang vào trong phòng.
Không thấy em trai ra đón mình, Hạ Điềm nhíu mày hỏi:
“Mẹ, Hạ Mạc đâu?”
“Nó bảo sợ con đói bụng nên ra siêu thị mua ít đồ rồi.”
Hạ Điềm không cho là đúng.
“Mẹ, nửa đêm rồi mà đói gì nữa, nó đi một mình ra ngoài mẹ không lo hả?”
Nghe Hạ Điềm nói, mẹ Hạ mới giật mình bảo:
“Siêu thị ở ngay cạnh nhà mà… Đúng rồi, nó đi rất lâu rồi, sao chưa về nữa? Để mẹ gọi cho nó!”
Âm thanh tít tít vang lên liên tục, lại không có người bắt máy. Mẹ Hạ sợ hãi vội gọi chồng ra, Hạ Điềm và Tô Ngữ cũng có chút hoảng.
Tô Ngữ nghĩ tới cái tính đanh đá của thằng bé kia, đau đầu hỏi:
“Có khi nào nó đi tìm Lạc Thần không vậy…”
Mới nói tới đó, cả nhà im lặng nhìn nhau.
“Có thể lắm.” Mẹ Hạ bất đắc dĩ mở miệng.
Bố Hạ cũng đỡ trán:
“Thằng ranh này!”
“Nếu thằng bé đi tìm Lạc Thần thì còn đỡ, con chỉ sợ ban đêm mà ra ngoài thì không hay lắm…”
Hạ Điềm bó tay với thằng em của mình, vội vàng cầm điện thoại gọi cho Lạc Thần. Mặc dù cô không muốn nói chuyện với anh ta chút nào, nhưng xuất phát từ việc lo lắng cho em trai, cô phải làm vậy.
[Chuyện gì?]
Âm giọng vẫn lạnh lùng như thế, Hạ Điềm cố gắng bình tĩnh hỏi:
“Tôi chỉ muốn hỏi, Hạ Mạc có ở chỗ anh không?”
Lạc Thần đưa tay sờ lên khóe môi của mình, nhìn vết máu đỏ tươi còn chưa kịp khô, nhàn nhạt đáp:
“Có, vừa đi rồi.”
[Cảm ơn.]
Hạ Điềm nói xong tắt máy, khẽ thở phào một hơi. Cả nhà nghe được thằng bé hiện tại không gặp nguy hiểm gì, chỉ là đi tìm Lạc Thần thì tâm cũng thoáng buông lỏng một chút. Cơ mà… chưa đầy một tiếng sau, bọn họ tiếp tục bị đả kích mạnh.
Không biết Hạ Mạc đi làm cái gì, lúc trở về trên trán xuất hiện một vết bầm tím, hỏi cũng chẳng chịu nói rõ, chỉ ậm ờ đáp:
“Thì con ra ngoài không cẩn thận té ngã thôi.”
Hạ Điềm đưa tay sờ tóc của thằng bé, hỏi:
“Nói thật đi, có phải em đi đánh nhau với Lạc Thần không?”
“Xì, ai lại làm trò trẻ con như thế?”
Hạ Mạc vừa nói vừa quay mặt sang một bên, ghét bỏ hất tay cô ra.
Hạ Điềm thấy thái độ né tránh của thằng bé liền bật cười:
“Em chứ ai nữa? Lại đây, chị đi luộc trứng gà lăn cho.”
Thiếu niên đưa mắt nhìn chị gái, thấy nụ cười của cô thì bĩu môi nói:
“Chị đừng có cười nữa, trông khó coi quá đi mất.”
Nụ cười trên môi Hạ Điềm cứng lại, thay vào đó là khuôn mặt không cảm xúc. Cô không nghĩ việc mình gượng cười có thể xấu xí đến mức đấy, còn bị em trai ghét bỏ.
“Chị buồn thì phải thể hiện ra chứ? Có ai bắt chị tươi cười trước mặt cả nhà đâu, ngay cả em cũng nhìn ra, thì chị nghĩ bố mẹ không biết à?”
Hạ Mạc tiếp tục thẳng thừng đánh tan sự vờ vịt của Hạ Điềm, cô miễn cưỡng gật đầu, nói:
“Chị biết rồi, thằng nhóc thối, em đánh anh ta nhiều không?”
“Đủ cho chị xả giận.”
Hạ Điềm đưa tay sờ vào vết sưng trên trán của Hạ Mạc, lo lắng hỏi:
“Anh ta cũng đánh em à? Đau không?”
“Khụ… anh ta không có đánh trả, cái này do em không cẩn thận mà đập đầu thật.”
“...” Tô Ngữ cảm thấy cạn lời, vừa rồi còn đang định khen thằng nhóc một câu.
“...” Hạ Điềm cũng chịu thua.
“Hai người đừng có khinh thường em như vậy được không? Thiệt là…”
Hạ Mạc bị hai cô gái nhìn chằm chằm nên xấu hổ, vội vàng cầm trứng gà vừa trên tay Hạ Điềm rồi chạy trở về phòng.
Đáng yêu như vậy, thật sự khiến người khác muốn hôn một cái. Nhưng mà nhóc con, trứng gà còn chưa luộc…
Hạ Mạc chính xác là kiểu người khẩu xà tâm phật, miệng cay nghiệt, tâm lại mềm yếu nhạy cảm.
Còn nhớ ngày Hạ Điềm cưới, thằng bé khóc mặt mũi nhem nhuốc, vậy mà cô vừa bị bắt nạt thì thằng bé lập tức chạy đi tìm Lạc Thần gây chuyện… Cũng may người đàn ông kia còn biết chịu đựng, không chấp trẻ con.
Lúc này, Lạc Thần đang ở trong nhà tắm cẩn thận chăm sóc vết thương trên môi. Anh vốn không muốn phản kháng, để mặc cho Hạ Mạc phát tiết, nhưng một đấm cuối cùng đấm trực diện vào mặt, khiến môi dưới của anh bị dập.
Thằng bé hẳn là rất tức giận…
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức của Hạ Mạc, lại nhớ đến Hạ Điềm, Lạc Thần cúi đầu nhìn, ánh mắt không có tiêu cự.
Sau một lúc bình tĩnh lại, Lạc Thần đã không còn ý nghĩ ly hôn nữa. Anh… không muốn rời xa Hạ Điềm.
Nhưng anh nên làm gì? Ai đó, tới nói cho anh biết. Anh không muốn dằn vặt bản thân hơn nữa. Nếu như anh không tò mò đi xét nghiệm ADN, có phải lúc này bọn họ vẫn đang nói cười hạnh phúc không?
Anh tình nguyện lúc đó không biết gì.
Khốn kiếp!
Rầm.
Lạc Thần đấm mạnh lên gương nhà tắm, không riêng môi anh, mà hiện tại trên nắm tay cũng tóe máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.