Vợ, Đừng Bắt Nạt Anh!

Chương 97: Trừng phạt (H)




Mặc kệ sự phản kháng vô nghĩa của cô, Lạc Thần vùi đầu xuống giữa hai chân cô mà dùng lưỡi kích thích bên ngoài nơi đó. Đầu lưỡi của anh ẩm ướt mang theo hơi thở nóng rực phả vào vị trí nhạy cảm của cô, nghĩ tới cảnh người đàn ông địa vị cao cả này đang ở dưới thân cô làm ra chuyện hạ thấp thân phận của anh, cô không biết nên nói gì nữa rồi.
Hạ Điềm cắn chặt môi không dám phát ra âm thanh, nhưng hai đùi lại không thể kiềm chế mà kẹp chặt lấy Lạc Thần.
Một tay Lạc Thần xoa nắn bên ngoài, một tay bóp chặt mông cô, xúc cảm mềm mại khiến anh hít thở càng ngày càng gấp gáp.
Mỗi lần Lạc Thần dùng lưỡi lướt qua lướt lại trên cơ thể cô đều phát ra âm thanh kì quái, khiến tim người ta đập nhanh.
“Dừng, dừng lại đi…”
Hạ Điềm chịu không nổi cảm giác nhồn nhột kích thích dưới thân, nhưng cô bảo anh dừng lại, khác nào thúc anh làm nhanh hơn?
Lạc Thần tăng tốc độ lên, đầu lưỡi đã hoàn toàn ngập trong thân thể cô, kéo ra càng nhiều chất dịch ươn ướt.
Tiếng hít thở gấp gáp và sự run rẩy nhẹ nhàng của Hạ Điềm, bất kể là gì, đều khiến Lạc Thần cảm thấy thích thú.
Anh mặc vest gọn gàng, mà trên thân Hạ Điềm chỉ còn lại chiếc áo bị kéo cao lên, để lộ phần ngực xinh đẹp. Hình ảnh đối lập ấy quá đỗi quyến rũ, Lạc Thần không nhịn được mà đem nửa thân dưới của mình cọ xát nơi đó của cô.
Nóng rực và cứng rắn.
Hạ Điềm hoàn toàn cảm giác được.
Không hề có sự báo trước, Lạc Thần đột nhiên động thân, đem đỉnh đầu của vật cứng nóng kia chen vào trong.
Hạ Điềm co người lại, căng thẳng đến mức hai bên vách ép chặt vào.
Lạc Thần cũng không phải vui sướng gì, mà là bị siết phát đau! Anh hít một hơi thật sâu, tay không ngừng vuốt ve khắp lưng cô, muốn giúp cô thả lỏng người một chút.
Phần lưng của Hạ Điềm rất nhạy cảm, tay anh di chuyển nhè nhẹ đến đâu, cô liền cong người lên.
Bầu ngực sữa bị cô đẩy lên cao, một lần nữa được Lạc Thần ngậm lấy. Động tác của anh thô lỗ, nhưng rất có kỹ thuật, Hạ Điềm chịu không nổi trước sự mềm mại của lưỡi anh, nhắm tịt mắt lại, mồ hôi thấm ra trên trán.
Trong lòng cô không ngừng nghĩ đến những chuyện khác, nhưng bên dưới cảm giác bị thứ cứng rắn chen vào, cô làm sao phân tâm được đây chứ?
Lạc Thần kiên nhẫn giúp thân thể cô thả lỏng, bình tĩnh chờ đợi cơ hội. Ngay khoảnh khắc Hạ Điềm vừa buông lỏng một chút, anh liền nhân cơ hội thúc mạnh tới trước, một hơi chen hết vào trong.
Hai người đồng thời phát ra âm thanh, Hạ Điềm là kêu đau, mà Lạc Thần thì có chút vui sướng.
Đây không phải lần đầu tiên họ làm chuyện vợ chồng, chỉ là trước kia Lạc Thần luôn rất dịu dàng săn sóc, đột nhiên đâm sâu vào như vậy, cho dù cô đã đủ ướt vẫn đau không tả nổi.
Bên dưới Hạ Điềm bị căng, tràn đầy không có chút khe hở. Cô không khỏi mở miệng mắng:
“Ưm… Tên khốn này!”
“Em cứ mắng tiếp đi.”
Lạc Thần chậm rãi lên tiếng, sau đó kéo phân thân thô to đang nổi gân xanh của mình ra ngoài, động tác từ tốn không nhanh cũng không chậm.
Đợi cô chuẩn bị mở miệng mắng, anh lại không lưu tình chút nào vươn người tới trước, dùng lực đẩy mạnh tới.
Một phát đâm này đẩy cả người Hạ Điềm trườn lên trên, âm thanh ra tới miệng cũng biến thành tiếng rên nho nhỏ bất lực.
Thấy cô không còn ra sức phản kháng mình nữa, Lạc Thần mới dùng hai tay nắm chặt eo Hạ Điềm, mỗi khi anh kéo ra ngoài đều mang theo chút nước ẩm ướt.
Cảm giác sung sướng phát điên lên được! Một lần đẩy người tới trước là một lần đem cô kéo về phía mình, khiến cho phân thân đi vào sâu hơn!
Không đủ, như vậy vẫn chưa đủ! Lạc Thần đỏ mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Điềm, dưới thân như máy đóng cọc mà không ngừng đem cô cố định trên sàn nhà để làm.
Âm thanh thân thể va chạm đều đặn vang lên trong phòng làm việc, mùi vị tình dục tràn ngập không khí.
Không ai biết rằng vị chủ tịch đáng kính của họ đang làm chuyện đồi bại thế nào. Một thân áo vest chỉnh tề nguyên vẹn, dưới thân không ngừng di chuyển, tần suất không giống nhau, lúc nhanh lúc chậm có đủ.
Nơi nào khiến Hạ Điềm bị kích thích nhất, Lạc Thần nắm rõ như lòng bàn tay.
Hạ Điềm bị anh làm phát khóc, thật sự đã lâu rồi chưa lên giường, bây giờ Lạc Thần mãnh liệt như muốn đâm xuyên cô như vậy, cô chỉ có thể nức nở mà mắng:
“Hức… anh nhất định... sẽ hối hận!”
Lạc Thần đã không còn chút lý trí nào để nghe cô nói nữa, cảm giác ấm áp được vây quanh như có hàng trăm cái miệng nhỏ hôn lên thân anh.
Anh kéo chân Hạ Điềm đặt lên vai mình, động tác càng ngày càng mạnh, môi cũng không rảnh rỗi mà cắn gặm khắp thân thể của cô.
Hạ Điềm là của anh, chỉ thuộc về anh mà thôi!
Anh không cho phép cô rời xa anh!
Yêu nhiều, thì càng điên cuồng mất trí.
Từ lúc ban đầu còn để ý đến cảm nhận của cô, càng làm, Lạc Thần càng ra sức, như sợ sau hôm nay sẽ không được tiếp tục chạm vào cô vậy. Thật ra anh cũng biết, sau hôm nay, chỉ sợ cô sẽ hận anh đến chết. Nhưng anh lại không thể khống chế chính mình, muốn chà đạp cô, muốn yêu cô thế này.
Thêm chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, đem cô giữ chặt trong vòng tay của mình.
Hạ Điềm ngửa cổ thở hển hổn, hai chân tê rần vì bị kéo căng quá lâu, mồ hôi trên trán Lạc Thần không ngừng nhỏ giọt xuống thân thể cô.
Anh đã động thân được một lúc rồi, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ ngừng lại hay sẽ kết thúc.
Hạ Điềm chỉ hy vọng đây là một cơn ác mộng, sau ác mộng, cô tỉnh dậy liền trở về thời điểm còn chưa quen biết con người này.
Cô chịu không nổi kích thích, rốt cuộc bị đỉnh đầu cứng rắn kia cọ đến mức rụt người kêu khóc:
“Dừng lại… anh mau dừng lại đi… ư...”
Lạc Thần phát hiện ra cô có dấu hiệu cao trào, ngược lại càng tìm đúng vị trí mà đâm sâu hơn. Chỉ lùi ra một chút, sau đó lập tức ép trở về, động tác ra vào trong tích tắc kéo Hạ Điềm run rẩy mạnh hơn.
Bên trong tràn ngập ấm áp lại như tuôn ra thêm một lớp chất dịch, Hạ Điềm đã khóc đến khan cả cổ, còn Lạc Thần thì vẫn còn cứng ngắc.
Người này giống như không biết mệt là gì, hì hục ra vào suốt nửa tiếng đồng hồ.
Lạc Thần làm mỗi lúc một nhanh hơn, mạnh hơn, anh thích cảm giác chiếm hữu cô, để cô kêu khóc dưới thân mình như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.