Vợ Hắc Bang Lão Đại Phu Nhân Cảm Hoá Sói

Chương 1:




“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Sao mẹ còn chưa ngủ ạ?”
Tư Đồ Chư Nhị tay trái ôm một con gấu bông lớn bằng nửa người cô, mái tóc dài đen tuyền buông xoã gọn gàng ra sau lưng, gói gém hết những lọn tóc con be bé bằng chiếc băng đô tai mèo cô cài trên đầu.
Ngũ quan của vị tiểu thư mới vừa tròn mười ba tuổi xinh xắn và thuần khiết vô cùng dù hình dáng chỉ xuất hiện lờ mờ trong đêm đen. Thừa hưởng từ mẹ, Tư Đồ Chư Nhị có một làn da trắng hồng khoẻ khoắn, chiếc mũi cao thẳng tắp cuốn hút, đôi môi trái tim chúm chím đáng yêu và hai bên má bánh bao phúng phính.
Mộ Lam ngồi chểnh mảng dưới nền đất bên cạnh cửa sổ như đang canh chừng ai đó. Vừa thấy Tư Đồ Chư Nhị đã vội vàng quay mặt đi, đưa tay lau lau hai hốc mắt ậng nước.
Tư Đồ Chư Nhị rất nhanh nhẹn phát hiện điều kì lạ, cô lo lắng bước tới chỗ Mộ Lam, bàn tay nhỏ bé giơ ra không trung muốn chạm vào bà: “Mẹ ơi? Mẹ đang khóc ạ? Ai làm mẹ khóc thế?”
Mộ Lam liên tiếp lắc đầu, bà không để cô thấy rõ mặt mình nhờ ánh sáng lập loè bên ngoài khung cửa sổ.
Tư Đồ Chư Nhị vô cùng bối rối. Từ đó đến nay chưa bao giờ cô nhìn thấy mẹ mình rơi nước mắt, hình ảnh Mộ Lam buồn tủi gây tổn thương trái tim hiếu thảo của cô.
Mộ Lam nhịn không được, cuối cùng vẫn vươn tay đẩy tấm lưng con gái nhích sát tới bên bà, ôm chầm lấy Chư Nhị, bà khóc than.
Bên ngoài trời đang mưa giông dữ dội, tiếng sầm chớp đùng đùng hoà với tiếng rêи ɾỉ của mẹ như con dao cắt xén tấm lòng non dại của Tư Đồ Chư Nhị.
Tư Đồ Chư Nhị vòng tay ra sau ôm bà, đau đớn theo cô an ủi: “Mẹ ơi mẹ đừng khóc! Ai làm mẹ buồn? Tiểu Nhị sẽ trừng phạt người đó giúp mẹ nhé?”
Mộ Lam vừa cảm động vừa xót xa, lắc đầu liên hồi: “Tiểu Nhị, con nhất định phải sống tốt, nhất định phải trốn xa tầm tay người đàn ông đó!”
Chư Nhị không hiểu ý mẹ, cô hơi cau mày: “Mẹ? Mẹ đang nói gì thế? Tiểu Nhị không hiểu, lẽ nào mẹ sắp bỏ Tiểu Nhị đi ư?!”
Nghĩ đến đây đã khiến lòng Chư Nhị bị đè xuống một tảng đá lớn nặng.
Mộ Lam hé môi, còn chưa kịp giải thích thì từ bên ngoài đã vang lên một âm thanh ầm ĩ giữa đêm khuya thanh vắng…
RẦM!
Mộ Lam kinh hãi, bà rướn người nhìn từ cửa sổ dòm xuống. Một hình bóng cao lớn hung tợn đứng dưới sân nhà. Ông ta không mặt áo mưa, để trời giông làm ướt sũng cả thân thể mình. Trên tay còn cầm thêm một cây gậy sắt. Nhưng điều quan trọng là cánh cửa vốn được khoá chặt đã bị ông ta đạp cho mở toang, còn có dấu hiệu lệch khỏi khung thành.
Mộ Lam trợn ngược con ngươi, bà quay sang nhìn Tư Đồ Chư Nhị, ánh mắt luyến thương hơn bất kì thời khắc nào.
“Con nghe mẹ, dù có xảy ra chuyện gì cũng không được lên tiếng. Dù có kích động cỡ nào cũng không được đi ra. Phải trốn thật kĩ!”
Tư Đồ Chư Nhị ngơ ngác, vẫn chưa hiểu chuyện đã bị Mộ Lam đẩy đẩy về phía sau. Bà mở cửa chiếc tủ quần áo trống không trong phòng, đặt cô ngồi im bên trong, dặn dò đôi ba câu cuối cùng mới từ từ khép kín lại.
“Tiểu Nhị vâng lời, không được rời khỏi tủ. Con nhất định phải sống, phải trốn thoát!”
Cảm nhận rằng có điều gì nguy hiểm mà Mộ Lam đang giấu giếm mình. Nhưng ngay sau đó cái điềm nguy hiểm cô suy nghĩ đã mau chóng ập đến.
Mộ Lam ngã nhào xuống sàn đất vì hoảng sợ. Người đàn ông vốn ban nãy còn đứng dưới mưa bây giờ đã lên tới tận phòng lầu hai. Gương mặt vô cùng ghê tợn, ánh mắt như toé ra lửa trừng trừng bà, gân xanh nổi đầy lấp trán. Điểm kinh khủng nhất phải kể đến là cây gậy sắt trong tay ông ta đã có thể nhìn rõ hơn nó có hình dạng thô to như thế nào.
“Mày đúng là con đàn bà ngoan cố! Tao bảo mày đến nhà tao, sao hôm nay mày không đến?!” Ông ta hét lớn.
Cả cơ thể Mộ Lam run bần bật, lắc đầu một cách vô vọng: “Không! Tư Đồ Vực tôi xin anh! Tôi trên danh nghĩa là em dâu của anh, anh hại chồng tôi bị đuổi khỏi Tư Đồ gia rồi, bây giờ cả tôi mà anh cũng không tha!?”
Mép môi Tư Đồ Vực nhếch lên mỉa mai: “Em dâu? Ừ, là vì tao có một cô em dâu quá xinh đẹp, làm sao mà buông tha?”
Vừa dứt câu, ông ta đã nhào tới muốn bắt lấy Mộ Lam nhưng bà luồn lách hết bò qua chỗ này rồi lại bò sang chỗ khác, trốn tránh bàn tay tìm cách nắm thóp của Tư Đồ Vực.
Tư Đồ Vực tức giận, máu trồi lên não: “Con ranh!” Ông ta giơ gậy lên trời, vung xuống đánh một phát mạnh vào thân thể yếu ớt của Mộ Lam.
Chỉ với một phát đánh, làn da thịt trắng nõn của Mộ Lam đã rách ra rĩ máu.
“A!”
Tư Đồ Vực như hoá điên, đồng tử giật giật, tay thì liên tục tác dụng lực mạnh đau đến thấu xương vào người Mộ Lam, còn không ngừng trách cứ: “Tất cả những gì mày phải chịu đều là do cái tật bướng bỉnh của mày mà ra! Nếu mày ngoan ngoãn đi theo tao thì đã không bị đánh đến mức này rồi!”
Câu nói của ông ta vừa dứt, hơi thở cuối cùng của Mộ Lam cũng trút xuống.
Ông ta khẽ hừ lạnh rồi nhấc chân bỏ đi.
Tư Đồ Chư Nhị trốn trong tủ quần áo nhưng dựa vào khe hở nhỏ trên cánh cửa, cô đã chứng kiến hết tất cả cảnh tượng vừa rồi.
Cô vừa sợ vừa bật khóc, lại nhớ đến những lời mẹ dặn, cô đưa tay bịt miệng mình để không phải thốt ra mấy tiếng nấc lớn.
Cảnh tượng quá tàn nhẫn khiến Tư Đồ Chư Nhị chỉ muốn tự chọc thủng mắt cho xong.
Phải chắc chắn Tư Đồ Vực đã khuất xa và tiếng xe hơi của gã ùng ùng cất lên, cô mới cẩn thận từ cửa tủ ra ngoài.
Chạy ngay đến chỗ Mộ Lam. Đôi mắt bà đã hoàn toàn nhắm lại. Trên da thịt, máu tươi vẫn không ngừng tứa chảy.
Rung rung cánh tay Mộ Lam trong nước mắt, Tư Đồ Chư Nhị hoảng hốt nhưng không biết làm gì. Chỉ biết liên tục kêu réo: “Mẹ ơi! Mẹ! Mẹ mau tỉnh lại đi, mẹ đừng như vậy mà! Tiểu Nhị sợ lắm!”
Tư Đồ Chư Nhị khóc nức nở, lắc lắc cánh tay Mộ Lam đến khi cô rã rời, kiệt sức. Hai hàng nước mắt tuôn rơi, rớt xuống đất hoà cùng dòng máu đẫm ra sàn của Mộ Lam.
“Tư Đồ Vực, tôi sẽ ghi nhớ tên ông, ghi nhớ hành động khốn nạn của ông! Tôi sẽ khắc tên ông lên bia mộ cũ kĩ và đập nát nó như cái cách ông đánh chết mẹ tôi!” Chư Nhị nghiến răng. Tiếng gầm của cô và tiếng sấm nổi lên cùng một lúc, như muốn xé tan khoảng trời giông bão.

Tư Đồ Chư Nhị đau khổ vô cùng, cô ngồi bên xác Mộ Lam suốt một buổi tối không chớp mắt, không rục rịch thay đổi tư thế. Chỉ biết lấy tay mình đan chặt vào lòng bàn tay đã lạnh ngắt của mẹ.
Trời lờ mờ trở sáng, mặt trời nhô lên từ đỉnh núi cao xa, dùng ánh sáng ấm áp của mình đánh đi những đám mây đen hung hăng đêm qua.
Tư Đồ Chư Nhị thẫn thờ, chầm chậm đứng dậy, cô đi xuống lầu tìm kiếm chiếc điện thoại bàn duy nhất ở trong nhà. Ngón tay nhỏ bé bấm bấm một dãy số dài, từ đường dây điện thoại truyền đến một thanh âm mãi không đứt quãng.
Nước mắt đã cạn, tim đã vỡ nát, gương mặt vốn dĩ rất hồn nhiên của Tư Đồ Chư Nhị chỉ còn lại mỗi ánh mắt đục ngầu màu xám tro.
“Xin cha… làm ơn!” Giọng nói khản đặc của cô thoát ra từ cổ họng đau rát vì la hét liên tiếp mấy tiếng đồng hồ.
“Van cha! Mẹ mất rồi, cha không thể về giúp con chôn cất mẹ ư…?”
Tư Đồ Chư Nhị quỳ thụp xuống nền đất lạnh lẽo. Chiếc điện thoại vãn lại một tiếng kêu “tút… tút” khó nghe.
Đã ba tháng rồi, ba tháng cha cô không về nhà. Từ hôm ông bị chính anh trai của mình là Tư Đồ Vực đánh ngay giữa sảnh chính đông người, đánh đến hai má ông xước xẹo một đường dài đau đớn. Tư Đồ Phong với hai bàn tay trắng một đi không trở lại.
Tư Đồ Chư Nhị vốn còn nhỏ, cô không biết tại sao bác cả lại vung tay quá trán với cha mình, muốn can ngăn nhưng lại bị mẹ cản lại. Sức lực cô yếu kém, đòi bảo vệ cha mẹ chỉ sợ chưa đứng vững đã nằm im trên đất sống như người thực vật.
Mãi đến sau này cô mới hiểu, cha cô vì cuộc chiến tranh dành vị trí gia chủ Tư Đồ gia và người thừa kế tài sản nhà Tư Đồ mà ngay cả hai chữ anh em cũng không thèm nhìn mặt nhau với Tư Đồ Vực.
Tư Đồ gia là một gia tộc lớn nổi tiếng nghìn năm gia giáo, phong thái cao thượng, nho nhã. Con trai mang họ Tư Đồ phải quang minh chính đại, con gái theo họ Tư Đồ phải đầy đủ yếu tố công dung ngôn hạnh. Bất kể là con cái hay cháu chắt, những người mang dòng máu Tư Đồ đều sinh ra và lớn lên với các bài học khắt nghiệt để trở thành một công tử hào hoa, tiểu thư đài các thực thụ.
Nhìn từ vẻ bề ngoài, ai cũng nghĩ họ là những người phú quý, thông thái. Trên thực tế, qua nhiều đời, Tư Đồ gia vẫn giữ nguyên truyền thống tự lực tự trở thành kẻ đứng đầu gia môn. Những cuộc chiếc về vị thế trong nhà sớm trở thành nguyên nhân sinh ly tử biệt giữa tình anh em của người họ Tư Đồ.
Và cha cô, Tư Đồ Phong cũng không thoát. Khác với các anh chị em của mình, cha cô nhận thức rất rõ về mối quan ngại của truyền thống đấu đá lẫn nhau này, ông sớm đã tự rút khỏi cuộc chiếc khốc liệt ấy.
Nhưng cha cô là người anh minh, tư duy sáng suốt, trở thành người con tốt trong mắt ông bà Tư Đồ, chỉ cần ngồi yên là đã có thể biến thành đối tượng thích hợp cho vị trí gia chủ.
Mà bác cả Tư Đồ Vực thì ghét điều này. Ông ta tham lam, hung ác và cuồng bạo. Ông ta đánh Tư Đồ Phong em trai mình đến suýt chết đi sống lại, còn khiến cha cô bị nghi ngờ phản nghịch người nhà, bị đuổi khỏi Tư Đồ gia.
Thời gian sau, ông ta cưỡng ép Mộ Lam mẹ cô. Bà cứ một tiếng không chịu phục tùng gã là gã sẽ dùng gậy, roi may để hành hạ bà day dứt.
Đỉnh điểm là tối hôm đó, khi sức chịu đựng của Mộ Lam đã vượt tới giới hạn, bà chết dưới tay gã để lại một vũng máu không ngừng chảy xuống.
Tư Đồ Chư Nhị không liên lạc được với Tư Đồ Phong. Lòng cô đau như cắt. Cô chạy chân trần ra ngoài đường, gào thét, van xin với hàng xóm láng giếng nhờ họ giúp cô ít nhất là tìm được nơi chôn cất thi thể của mẹ.
Đa số người trong làng không ai giúp được. Họ biết cô là con cháu Tư Đồ nên không dám đụng.
Tư Đồ Chư Nhị lê thân hết chốn này sang chốn khác mong cầu sự giúp đỡ. Đi đến khi chân cô bật máu, vẫn không ngừng khiến cô quyết tâm đi tiếp.
Cô ngồi chểnh mảng giữa làn đường, chưa bao giờ cảm thấy ghét bản thân mang họ Tư Đồ như vậy.
Mãi đến khi thấy cô bị thương quá nặng, thần sắc kém đi sắp ngất xỉu, một gia đình nọ mới rũ lòng giúp đỡ.
Họ giúp cô chôn thân thể Mộ Lam tại một ngọn đồi hiu quạnh gần đó. Giúp cho đến nơi đến chốn, họ cũng giúp cô đóng một tấm bia khắc tên của Mộ Lam.
Cô cảm tạ gia đình kia hết mực còn bản thân thì ngồi lại bên cạnh mộ mẹ đến tận chạng vạng mới ló đầu về nhà.
Cốt cũng bởi giờ đây, căn nhà héo nát chỉ còn mỗi mình cô. Tư Đồ Chư Nhị đi trên hành lang gỗ, bức ảnh bốn người hạnh phúc duy nhất được treo trên tường cuối dãy cầu thang.
À, nhìn khung ảnh này rồi, cô mới chợt nhớ ra bản thân vốn còn một người chị…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.