Vợ Hắc Bang Lão Đại Phu Nhân Cảm Hoá Sói

Chương 47:




Mi mắt nặng trĩu của Chư Nhị khẽ động đậy, cô choàng tỉnh sau một đêm dài lắm mộng. Cảm giác bấy giờ toàn thân đều ê nhức, đặc biệt là phần hạ thân do dư chấn tối qua mà căng đau, khó chịu.
Đổi lại, cô dường như thấy bản thân tựa đang nằm trên một đám mây bồng bềnh, vừa mềm mại vừa ấm áp. Chư Nhị ngẩng khẽ đầu nhìn, gương mặt của người đàn ông có mỹ quan tuấn tú, điển trai đập thẳng vào đôi đồng tử còn chưa kịp tỉnh hẳn của cô.
Cô tròn xoe mắt, đầu óc rối như tơ chằng, não bộ bắt đầu vận hành lại về miền kí ức cũ. Những đợt ma sát giữa hạ bộ và miệng huyệt nhỏ ra ra vào vào, những cái ôm hôn, sờ soạng đầy gợϊ ȶìиɦ cùng mật độ rung lắc của ghế sô pha dữ dội… Nhớ ra rồi, mặt mũi Chư Nhị đỏ bừng bừng. Vậy là cuối cùng cô đã trao thân cho hắn, trao tấm thân ngọc ngà, thiếu nữ này cho người đàn ông mà cô yêu thương nhất.
Chư Nhị cong nhẹ môi mỉm cười. Hắn vẫn đang ngủ, hai mắt nhắm hờ, nhìn từ góc độ nào cũng đẹp không chỗ chết khiến cô hoài nghi về tính chân thực nhan sắc của “chồng mình”.
Cô khẽ khàng luồn hai cánh tay mình ôm qua eo hắn, vùi đầu vào bờ ngực lớn, rắn chắc của Hạc Lập Duân. Lười nhác cộng tham lam muốn cảm nhận từng nhịp tim, hơi thở và hương thơm xuất phát từ người đàn ông quyến rũ này.
Hình như hắn bị sự cựa quậy của Chư Nhị phá giấc, cánh tay thon dài của hắn dịch chuyển ôm chặt lưng cô.
Chư Nhị chớp chớp hai mắt, nhỏ giọng tỉ ti: “Chồng… anh dậy rồi à?”
Hạc Lập Duân bị một tiếng “chồng” của Chư Nhị làm cho toan mở mắt. Con ngươi đen láy dò xét cẩn thận cô gái nhỏ đang rúc rụi trong lòng mình, có điều hắn vẻ như cũng đang mệt mỏi, sau đó đã uể oải chợp mắt lại, bàn tay to khỏe vuốt vuốt nhẹ tóc cô: “Đừng vội, ngủ thêm chút nữa đi.”
Dẫu sao cô cũng mệt nên cứ thế nghe lời hắn mà chực khép mi, tuy nhiên chưa đầy ba giây Chư Nhị đã nhận ra điều gì không đúng lắm. Cô xoay đầu qua xoay đầu lại nhòm ngó xung quanh.
“Quái lạ? Đêm qua mình ngủ trên giường à?” Chư Nhị thẫn thờ, rõ ràng ban đầu còn tình tình ái ái trên ghế sô pha mà giờ cô và hắn thức dậy lại còn đang nằm trên giường.
Cô lay lay tay hắn, hỏi: “Anh mang em vào phòng từ khi nào thế?”
Hạc Lập Duân không mở mắt ngay, chỉ có môi mấp máy: “Ba giờ sáng, khi đấy em ngủ say rồi. Tôi nghĩ nếu để người trong nhà quay về thấy em tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy chắc em sẽ xấu hổ lắm.”
Đầu Chư Nhị trong một khắc tự bốc khói nổ “bùm”. Ngũ quan người con gái nọ lập tức nhăn nhó, biểu cảm than ôi: “Anh có thể suy nghĩ tốt giúp em như thế, thật sự anh không bỏ quên thứ gì nữa chứ?”
Hạc Lập Duân giương mắt nhìn cô, dường như hắn đang suy nghĩ lại một chút: “Có vẻ là quên thật.”
Chư Nhị trợn ngược con ngươi, giọng hơi run: “Anh quên gì?”
“Đồ của em dưới đất.” Hắn nói rất nhẹ nhàng, gương mặt lại bình thản đến lạ.
Còn Chư Nhị lúc này đã muốn khóc mà không ra nước mắt. Cô biết, không chỉ có quần áo hai người dưới sàn, cô thậm chí nhớ được chất lỏng màu đỏ chảy từ hạ thân mình xuống đệm ghế.
“Thôi tiêu rồi!” Nghĩ đến đây, Chư Nhị cắn môi dưới ngồi bật dậy. Cô đảo mắt tìm kiếm đồng hồ xem giờ, nếu bây giờ là bốn giờ thì coi như ông trời còn giữ mặt mũi cho cô.
Bỗng nhiên Chư Nhị bị một lực tác động vào cánh tay mình kéo rạp đổ xuống giường. Hạc Lập Duân ôm cô vào lòng, dỗ dành thiết tha: “Không cần tốn sức phí công, bảy giờ rồi.”
“Bảy giờ rồi?!” Chư Nhị hét lên nhắc lại câu nói của hắn. Hắn khẽ chau mày, đồng thời nhếch mép cười giễu cợt cô.
“Em là vợ tôi, sao còn sợ người giúp việc trong nhà dị nghị?”
Chư Nhị cẩn thận suy xét lại câu nói của hắn. Lại chậm chạp nhấc bàn tay phải nhỏ nhắn của mình nhìn xem, chiếc nhẫn bạc lấp lánh có viên kim cương tròn đặt ở giữa. Nghĩ đến đây khiến cô hạnh phúc, chỉ là tính tình cô từ nhỏ đã hay lo xa, tới lúc trở thành Hạc phu nhân của hắn rồi vẫn không bỏ được.
Hạc Lập Duân chằm chằm cô một hồi, cuối cùng vẫn ưỡn người trở dậy. Chư Nhị còn đang định chui vào lòng hắn làm biếng đã bị hắn thẳng thừng từ chối như kia vô cùng thất vọng.
“Đến lượt anh sợ người ta định kiến rồi à?” Cô bĩu môi, giở giọng đá xéo hắn.
Hạc Lập Duân nhướng mày, “Xưa giờ tôi có quan tâm đến người khác nghĩ gì về mình à? Hơn nữa, em mau dậy đi.”
Chư Nhị nghiêng đầu: “Sao thế? Không phải anh bảo chẳng cần vội ư?” Nói đoạn, cô chợt nhớ lại lời hắn dịu dàng đêm hôm trước khi đột ngột trở về tổ chức sinh nhật cho cô. Vốn dĩ chuyến công tác của hắn còn phải kéo dài thêm bốn ngày… Mặt Chư Nhị xịu xuống: “Anh đừng nói với em là anh lại phải đặt vé đi công tác lại nhé?”
Hắn còn đang bận rộn tìm quần áo mặc vào thì hành động bị khựng ngang: “Em muốn tôi đi công tác tiếp không?”
Chư Nhị tưởng thật, vội vội vàng vàng dọt xuống giường, quên mất việc trên người mình đang không có lấy nổi một miếng vải che thân, ôm chầm eo hắn: “Đừng đi! Anh đừng đi! Em nhất định chịu không nổi!”
Hắn xoa đầu cô, bật cười: “Không đi sẽ trễ giờ mất.”
Chư Nhị lắc đầu lia lịa. Nhớ tới cái cảnh mình chật vật vào giấc hằng đêm, hay cái cảnh mình đơn côi lẻ loi một thân trong nhà, cô sợ vô cùng. Cô tự nhận thấy mình không thể sống thiếu hắn nữa, nếu bên cạnh cô một ngày đột nhiên chẳng còn hắn ở bên, chắc cô sẽ tàn tạ hơn bao giờ hết.
“Anh đi, vậy nhất định phải đưa em đi cùng! Lần này em muốn được ích kỷ!” Cô muốn ích kỷ giữ lấy hắn cho riêng mình.
Hạc Lập Duân cong đuôi mắt, hắn đặt tay lên lưng cô, vuốt vuốt nhẹ đầy cám dỗ: “Đến cục dân chính tất nhiên phải mang em theo. Nếu không tôi kết hôn với ai đây?”
Chư Nhị sững sờ, cô mím môi, mặt mày khó coi rõ thấy: “Anh đáng ghét!” Cô đánh vào ngực hắn một cái, hắn thì được lắm, có thể mang vấn đề hệ trọng như vậy ra đùa với cô!
Chư Nhị gãi đầu, vươn tay kéo chiếc chăn trên giường quấn một vòng che thân thể nõn nà, nói với hắn: “Anh ra ngoài đi, em thay đồ!”
Hắn gật đầu, chờ tới lúc cánh cửa gỗ lim đóng sầm lại Chư Nhị mới ngã bệch lên phần đệm bông mềm mại. Thú thật, Chư Nhị còn đau lắm, khắp người đều nhức nhói. Nhưng lại tưởng tượng tới khi tên hắn và tên cô được chính thức cùng đứng bên nhau trong sổ chứng nhận kết hôn, Chư Nhị hạnh phúc ráng bò lết vào nhà tắm.
Khi Chư Nhị thay đồ xong xuôi bước xuống nhà thì liền bị những ánh mắt từ bốn bề giáng vào mình. Mọi người giúp việc, từ đầu bếp, đến quản gia đều nhìn cô với đôi đồng tử phức tạp hơn. Cô thấy được sâu trong đáy mắt họ là biển trời hoang mang, bàng hoàng mà hình như còn có phần cung kính.
Cô giơ tay lên vẫy chào, một chị người làm tức khắc cúi đầu chín mươi độ, ríu rít: “Chào buổi sáng, phu nhân!”
Hai chữ “phu nhân” lọt vào tai Chư Nhị muốn vấp té. Những con người này, tiếp thu thông tin cũng nhanh thật!
Chư Nhị gầm mặt không dám ngẩng lên, bẽn lẽn đi vô bếp. Hạc Lập Duân thấy cô bước xuống, hắn tiện tay kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra, vỗ vỗ mấy cái vào yên. Chư Nhị hiểu ý, cũng không ngại ngồi chung chỗ hắn.
Thúc thúc cùi chỏ vào cánh tay hắn, cô nghiêng người, nhỏ lời: “Anh nói cho họ à? Họ gọi em là phu nhân.”
Hạc Lập Duân bình tĩnh cầm ly sữa trắng đặt trước mặt cô: “Không. Là bọn họ tự nghĩ ra.”
Chư Nhị thầm thán phục những người làm việc cho Hạc Lập Duân, nhanh nhẹn rất đúng với tác phong thường ngày của hắn.
Cô nhấc ly sữa bò lên uống một hơi, “Vậy sô pha kia phải làm sao?” Chắc hẳn cái vũng sẫm màu đó giúp họ nhận định được vấn đề.
“Không cần lo, mua cái khác là được.” Điệu bộ của hắn rất tự nhiên như thể có vứt đi bao nhiêu cái ghế mới tinh tươm cũng không tiếc. Nhưng Chư Nhị lại tiếc đứt ruột!
“Phung phí như vậy à?” Cô hỏi lại ý hắn.
Hắn nhìn cô, nghiêm túc: “Vậy em muốn người khác giúp em lau thứ kia?”
Mặt Chư Nhị đen xì lì, cô nản quay đi: “Mua ghế mới thôi.”
Hạc Lập Duân phì cười. Ăn uống no bụng, cô cùng hắn tay trong tay rời khỏi nhà trước bao con mắt còn chưa thức tỉnh sau hồi mộng. Chư Nhị nửa buồn cười, nửa áy náy, ắt người giúp việc rất khó để thay đổi kiểu xưng hô.
Cô theo hắn bước vào cục dân chính. Bên trong đông đúc hơn cô tưởng, người thì ngồi theo dãy ghế, người thì đứng xếp hàng chờ. Chư Nhị nhìn thôi cũng tự khắc thấy thân dưới mới ê đau. Hạc Lập Duân biết cô chưa khỏi hẳn, thực chất đêm qua hắn không chỉ hành cô trên sô pha, đến ba giờ sáng mang cô về phòng còn lăn lộn thêm một chút nữa, chỉ là Chư Nhị ngủ say không hay tin.
Hắn dẫn cô tới một chiếc ghế còn trống, nén vai cô ngồi xuống, bản thân thì đứng bên cạnh cô: “Đừng đứng, không tốt.”
Chư Nhị cười cười, vòng tay qua eo hắn ôm dựa. Được tầm năm phút, cô nghe thấy loáng thoáng tứ phương có giọng bàn tán xôn xao.
“Này! Người đàn ông ở đằng kia sao trông quen thế?”
“Hả? Chính là Hạc Lập Duân không phải sao? Trước đây hắn là trùm xã hội đen, hình như mấy nay đang trên đà kinh doanh hợp pháp. Tài giỏi thật!”
“Anh ta đẹp trai hơn em tưởng đấy!”
Hàng mày mỏng của Chư Nhị bỗng chốc nhíu khẽ, cô ngẩng mặt nhìn lại chồng mình. Cô thật sự không biết hắn có thể nổi tiếng tới vậy, người ngoài nhìn còn nhận ra. Điều này làm Chư Nhị hơi đỗi lo lắng, hắn là kiểu đàn ông mà phụ nữ nào nhìn cũng mê…
Hắn thấy bàn tay túm gấu áo hắn của cô vò nhàu, “Em sao thế?”
Cô cười nhạt, “Em đang chờ tên anh và tên em mau in vào giấy chứng nhận kết hôn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.