Chư Nhị ngồi trong vườn, lặng lẽ ngắm nhìn Hạc Lập Duân say sưa giảng dạy cho con trai Hạc Cảnh Thần học võ. Nửa thân trên hắn không mặc áo, để lộ từng cơ bụng và bắp tay cứng rắn. Mồ hôi ướt sũng cả lưng hắn, chảy nhẹ theo các đường cơ quyến rũ.
Năm nay Chư Nhị đã ba mươi, hắn cũng đã bốn mươi rồi nhưng cả hai đều không có dấu hiệu của sự lão hoá dần. Cô vẫn xinh đẹp, nước da vẫn trắng hồng, khỏe khoắn, chỉ có tính cách và dáng vẻ là ngày càng thanh nhã và điềm đạm theo tuổi tác. Còn Hạc Lập Duân, chắc chắn không cần nói nhiều cũng biết sức hút của hắn vẫn khiến phụ nữ theo hắn xếp thành hàng dài, chưa có động thái thưa thớt đi.
Chỉ là đa số thời gian hắn xuất hiện tại chốn đông người, trừ lúc làm việc ở công ty đều sẽ có bóng dáng của Chư Nhị với cậu con trai giống hắn như đúc và chiếc bụng bầu năm tháng của cô.
Chính xác mà nói, Chư Nhị đã mang thai nhóc tỳ thứ hai, nhóc này khi siêu âm được kết quả là một bé gái khỏe mạnh! Chư Nhị rất thích có con gái, mặc dù chưa sinh nhưng mỗi ngày tự nhìn bụng của mình, cô lại mường tượng đến lúc có thể mua thật nhiều đồ đẹp cho con, làm tóc và biến con gái trông như một cô búp bê xinh xắn thật sự.
Hạc Lập Duân chậm rãi đi về phía cô, hắn kéo ghế ngồi ngay bên cạnh Chư Nhị, cô lại thản nhiên lấy chiếc khăn nhỏ lau sơ mồ hôi cho hắn.
Hắn khẽ khàng đặt tay lên bụng cô, xoa nhẹ, còn đáp lên môi cô một nụ hôn trìu mến, ánh mắt dịu dàng như đang âu yếm Chư Nhị.
“Anh vất vả rồi, sau này chắc còn phải nhờ anh dạy các con học nhiều hơn nữa.” Cô vuốt ve từng sợi tóc ngắn của hắn, nói.
“So với việc em bụng mang dạ chửa chẳng cực nhọc gì đâu.” Hắn tựa cằm vào vai cô, ôm gọn cô vào lòng, hai mắt nhắm nghiền muốn nghỉ ngơi.
Hạc Lập Duân xem vậy nhưng thật ra hắn dành rất nhiều thời gian để chăm sóc Chư Nhị và dạy bảo Hạc Cảnh Thần. Từ việc học các môn làm tiền đề cho sau này Hạc Cảnh Thần có thể thay cha điều hành tập đoàn Hạc Thị, đến các môn nâng cao thể lực.
Chư Nhị thì lại muốn tăng thêm các lớp học về tâm lý xã hội, cả cô và hắn đều không hy vọng Hạc Cảnh Thần sẽ trở thành một người bị xã hội đen lựa chọn. Tất nhiên về lâu về dài, tính cách của Cảnh Thần cũng có nửa phần giống bố, mạnh mẽ và ngang tàng.
…
Thời gian thấm thoát thoi đưa, khi Chư Nhị bốn mươi, cô lại tiếp tục mang thai! Lần này trong bụng cô là một cặp song sinh nam khác trứng. Cũng bởi vậy mà Chư Nhị thường xuyên phải được bác sĩ theo dõi và kiểm định thai để tránh những vấn đề không may phát sinh.
Song thai khiến Chư Nhị mệt hơn bình thường, cô ngồi trên băng ghế sô pha, nhìn cô nhóc mười tuổi đang cặm cuội vẽ những nét màu nguệch ngoạc mà hai mắt cứ lim dim.
Cô nhóc đi thêm vài đường chì, cuối cùng hoàn thành bức tranh một cách mỹ mãn, nhảy xổ đến bên cạnh Chư Nhị, hai mắt sáng như sao, cười khoe: “Mẹ ơi, mẹ xem Vãn Vãn vẽ có đẹp không?”
Chư Nhị xoa đầu con gái, đặt lên trán con một cái hôn yêu thương, cười khen: “Tiểu Vãn giỏi quá, đẹp lắm!”. Bạn đang đọc 𝑡гuyện 𝑡ại ﹢ T𝐑𝐔𝘔T𝐑𝐔 𝒀ỆN.Vn ﹢
Cô bé được khen thì cười rất tươi, đến mức hai mắt híp cả lại. Bức tranh Hạc Tịch Vãn vẽ có một ngôi nhà, đứng trước ngôi nhà là một đại gia đình sáu người, hai người lớn, một chàng trai đôi mươi, một cô bé tầm chín mười tuổi và hai đứa bé đứng ngang nhau. Không khó để nhận ra Tịch Vãn đang khắc họa bức tranh gia đình mình lên trang giấy trắng này.
Nét vẽ trẻ con, làm sao có thể đẹp như họa sĩ chân chính. Nhưng đối với Chư Nhị, đây có thể là bức tranh đẹp và ý nghĩa nhất trong cuộc đời cô.
Hai mẹ con cười nói rôm rả, vừa hay từ ngoài cửa tiến vào bóng dáng của hai người đàn ông cao lớn. Hạc Lập Duân từ công ty trở về, trên người hắn còn ninh ninh bộ vest đen chỉnh tề. Cạnh hắn là Hạc Cảnh Thần, nay cậu là sinh viên năm nhất đại học, Cảnh Thần không ở trong kí túc xá của trường nhưng tối nào cũng về khá muộn vì cậu thường nán lại các hiệu sách để tìm tòi kiến thức.
“Anh hai! Cha!” Tịch Vãn thấy cha và anh trai liền chạy tới chào đón.
Hạc Lập Duân bế con gái lên, hỏi han: “Con ở nhà có ngoan không đấy?”
Hạc Tịch Vãn gật đầu lia lịa: “Tất nhiên rồi ạ! Con vẽ tranh, mẹ bảo con vẽ rất đẹp đó cha!”
Hạc Lập Duân di mắt nhìn cô, Chư Nhị đang cười hiền hậu, hắn mới quay lại dặn dò Tịch Vãn: “Khuya rồi, anh hai ru con ngủ nhé? Cha đưa mẹ lên phòng.”
Tịch Vãn lập tức vâng lời, các con nhà hắn và cô chính là luôn ngoan ngoãn như vậy. Đợi cho hai đứa đi khuất, hắn ôn tồn ngồi xuống sô pha, giọng nói trầm ấm cất lên: “Em mệt không?”
Chư Nhị dựa mình vào người hắn, yếu ớt trả lời: “Hôm nay nghén nhiều hơn bình thường. Với cả giờ em rất buồn ngủ.”
Hắn cẩn thận vòng tay ra sau lưng cô, điều chỉnh tư thế một chút rồi ôm cô đứng dậy, Chư Nhị nằm gọn trên tay hắn. Cô úp mặt vào lòng ngực Hạc Lập Duân, nhớ nhung hít ngửi mùi hương quen thuộc của hắn.
Bế cô lên lầu, nhẹ nhàng đặt mẹ bầu nằm xuống giường, vuốt tóc cô, hắn thủ thỉ: “Em ngủ trước, anh đi tắm đã nhé?”
Chư Nhị gật đầu, mi mắt nặng trịch cứ thế khép hờ. Đến khi Hạc Lập Duân trở lại phòng ngủ, trên người là chiếc áo choàng xám thoải mái, hắn cầm khăn lau khô những sợi tóc ướt rũ rượi của mình.
Hắn tưởng cô hẳn đã say giấc nồng rồi, nào ngờ loay hoay hồi lâu lúc hắn chuẩn bị lên giường lại thấy Chư Nhị hai mắt mở trưng trưng. Trong bóng tối mờ mờ ảo ảo chỉ có mỗi ánh trăng sáng chiếu qua từ khung cửa sổ giúp hắn thấy được giọt nước long lanh chực rơi xuống gò má cô.
Hạc Lập Duân giật mình, cuống cuồng lên vì lo lắng: “Vợ, em đừng khóc, anh đây, anh ở đây!” Hắn lau nhẹ nước mắt cho cô, ôm chầm cô thật chặt.
Chư Nhị đáp lại cái ôm của hắn, nhưng cô vội lắc đầu: “Em không sao.”
Hạc Lập Duân bấy giờ mới nhớ ra, phụ nữ mang thai tâm trạng cứ hay thất thường như vậy, triệu chứng này cũng không bỏ qua Chư Nhị. Hắn thở phào nhẹ nhõm, thấy cô khóc thì điều đầu tiên hắn làm là chạy tới lo âu cho cô, mấy năm rồi vẫn giữ thói quen đó. Không bao giờ để bản thân suy nghĩ lý do cô khóc trước, đối với hắn nếu cô buồn thì cô cần nhất là vòng tay của hắn.
“Mang thai rất cực phải không?” Hắn nhỏ lời bắt chuyện. Giữa bầu không gian tịch mịch, giọng nói của hai người vang lên dìu dịu.
“Cũng không dễ chịu… nhưng mà thật may em có một ông chồng tuyệt vời.” Chư Nhị dõng dạc, trong câu nói chứa đầy sự tự hào.
Hắn vuốt nhẹ mũi cô, cười bảo: “Ngủ đi.”
Chư Nhị khúc khích, tâm trạng dằn co ban nãy cũng hạ giảm rất nhiều.
…
Sân bay rộng lớn, người qua kẻ lại tấp nập. Một mình Hạc Cảnh Thần đứng giữa làng đường đông đúc. Cứ lâu lâu là anh lại cúi mặt ngó chiếc đồng hồ nhỏ nơi cổ tay, hàng mày rậm khẽ chau, ánh mắt chờ đợi một thời gian dài.
“Anh hai!” Từ đằng xa xa, giọng gọi thánh thót, trong trẻo vọng tới.
Hạc Cảnh Thần ngước đầu nhìn, Hạc Tịch Vãn một tay xách va li, hai chân co chạy thật nhanh, môi cười toe toét. Cô nàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với quần thể thao đen, tóc dài buông xoã tự do, trông vô cùng năng động mà cũng thoáng nét đáng yêu.
Cảnh Thần cảnh giác, anh né người sang một bên. Quả nhiên sau đó Tịch Vãn phanh chân không kịp, cô chạy một đường thẳng về phía trước, lướt ngang qua cả anh trai, mang theo một làn gió mạnh thổi vút những sợi tóc con rơi nhẹ xuống trán anh.
Hạc Cảnh Thần lắc đầu ngán ngẩm, đợi đến khi Tịch Vãn dừng lại, chống tay lên đùi, cô thở hổn hển, anh mới thẳng thừng đi tới.
“Không thể từ tốn một chút sao? Ở nước ngoài em tham gia thi chạy cự ly ngắn à?” Anh lên tiếng, mắng nhiếc cô em gái tài lanh tài lịa.
Tịch Vãn liếc anh, bực bội nhưng cô vẫn co nắm tay lại, cụng tay với anh trai như một phong cách thân mật. “Nếu em có cơ hội làm vận động viên thì tốt, giúp sổ sách nước nhà thêm rạng danh!”
Hạc Cảnh Thần nhếch môi, anh bắt lấy va li của Tịch Vãn kéo rê đi trước để cô em gái lẽo đẽo theo sau, “Thôi khỏi. Nước nhà không thiếu vận động viên. Ai mà không biết mấy năm em ra nước ngoài học cái gì chứ? Thể lực yếu như em cứ cầm sách đọc đi.”
Hạc Tịch Vãn méo miệng, cô đưa mắt dò xét anh trai từ đầu đến cuối, tỏ vẻ trầm trồ: “Aiyo! Năm năm em ra nước ngoài du học, bây giờ ông anh đã qua ba mươi của em cũng ra dáng tổng giám đốc phết rồi đấy.” Nói đoạn, cô ngừng lại giây lát: “Có điều… cha đẹp trai hơn anh!”
Hạc Cảnh Thần phì cười, anh có bao giờ quan tâm phong thái giữa cha và mình ai hơn ai? Nhưng cha là thần tượng của anh, nếu anh có kém hơn ở mặt nào anh đều cho là hiển nhiên.
“Chiêu khích tướng này của em dở quá, trẻ con!”
Tịch Vãn cứng đờ người, nghiến răng ghi hận: “Không nói chuyện này nữa. Nghe bảo chị dâu của em vừa hạ sinh, cuối tuần này anh nhớ đến đón em đấy, em phải gặp hai đứa cháu của mình mới được!”
Ra đến xe, Hạc Cảnh Thần mở cốp bỏ va li của Tịch Vãn vào, sẵn tiện đáp: “Không vấn đề, giờ em cứ lo về nhà sum họp gia đình trước đã. Mẹ rất nhớ em đấy.”
Tịch Vãn cười cười, “Tất nhiên, em cũng nhớ mẹ sắp phát khóc rồi. Mà tiếc nhỉ? Đáng lẽ nhân cơ hội này em phải kiếm một anh bạn trai ra mắt gia đình chứ!”
Hạc Cảnh Thần liếc xéo cô: “Thôi khỏi, cha chắc chắn sẽ cạo đầu tên gian manh nào đã lừa con gái ông.”
Tịch Vãn nhún vai, ôm bụng lăn lộn: “Calm down! I’m just kidding!” (Bình tĩnh nào! Em chỉ đùa thôi!)
…
Biệt thự Hạc gia, Chư Nhị và Hạc Lập Duân ngồi trong sân, an tịnh uống trà, ngắm cảnh. Ngồi đối diện họ là hai cậu con trai nhỏ đang mải mê luyện tập cờ vua.
Mười ngón tay thon thả của hai người đan vào nhau. Chư Nhị ngã đầu lên vai ông, đuôi mắt cong lại ngập tràn ý cười của bà vô cùng đôn hậu.
Bà khều khều đầu ngón tay của ông, đợi Hạc Lập Duân đưa mắt nhìn mình, bà vui vẻ kêu: “Chú!”
Hạc Lập Duân nhếch môi, hôn lên mu bàn tay xinh đẹp của bà, thầm thì: “Ta yêu em…”
Tịch Vãn và Cảnh Thần vừa về tới nơi, cô nàng nhỏ đã vội vàng chạy lẹ vào vườn. Thấy cha mẹ và hai đứa em đã ngồi sẵn ở đó đợi, cô ríu rít: “Cha, mẹ!”
Cô dọt tới ôm bà, lúc đi ngang qua xoa trộm đầu hai nhóc kia.
Chư Nhị mỉm cười, con gái bao ngày không gặp, nhớ thương đổi thành những cái ôm hôn trìu mến, “Vãn Vãn, mấy năm qua con sống tốt không đấy?”
Tịch Vãn gật đầu tới tắp: “Con bình thường mà.”
Cô nhìn mẹ mình chằm chằm, đồng tử dãn nở kinh ngạc. Bà năm nay đã năm mươi rồi, nhưng gương mặt xinh đẹp, mịn màng không một chút nếp nhăn, chỉ khi bà cười người ta mới lờ mờ thấy được vết chân chim ở hai bên đuôi mắt.
Chư Nhị vận sườn xám, tóc búi buông lơi, trông bà vô cùng cao sang, quyền quý. Hệt cái cách người đời gọi bà là Hạc lão phu nhân.
“Chậc! Cha cao tay thật đấy!” Cô lầm bầm, ý chỉ cha sao có thể rước được một người vợ đẹp như vậy. Hay mà Hạc Lập Duân nghe được, ông đưa tay lên miệng ho khan.
“Mấy đứa đã về đây đoàn tụ rồi thì chuẩn bị vào nhà ăn tiệc đi.”
Cả nhà đồng giọng tán thành. Trước khi vào trong, Tịch Vãn ghé qua hai cậu em trai đáng yêu đáo để, ôm chặt hai nhóc nghe đồn rất lanh lợi: “Ôi trời hai đứa, chị nhớ hai đứa lắm!”
“Ấy, chị ba đợi đã, rung bàn cờ của tụi em mất!” Một nhóc hoang mang thốt lên. Nhóc còn lại cố gắng giữ bàn cờ không bị rơi rãi: “Chị ba, chị mạnh bạo quá!”
Tiếng cười đùa vang vọng khắp nơi. Giá như thời gian lúc này có thể trôi chậm lại để từng giây phút không sớm trở thành quá khứ…
Thật ra cả sáu người đều không hề biết, trong lúc họ đang đắm chìm vào dư vị hạnh phúc, quản gia biệt thự đã âm thầm gọi tới một vị họa sĩ, nhờ ông ấy vẽ lại khung cảnh này thành bức tranh, để khoảnh khắc hạnh phúc không bao giờ biến mất.