Vợ Hắc Bang Lão Đại Phu Nhân Cảm Hoá Sói

Chương 8:




Chiếc xe hơi màu đen của Hạc Lập Duân chạy bon bon trên cao tốc vắng người. Sắc mặt hôm nay của hắn rất kém, ánh mắt trầm tối như có hàng ngàn đám mây đen che lấp.
A Khương ngồi đằng trước lái xe cũng cảm thấy bị lạnh sống lưng. Anh ta đang thầm nghĩ, rốt cuộc loại tai họa gì đang ập đến vậy?
Đột nhiên xung quanh phát hiện có ba bốn chiếc xe ô tô khác đang ra sức bám đuôi xe của hắn. A Khương nhìn qua nhìn lại, nhận định rằng có chuyện không hay xảy ra. Anh ta nói:
“Lão đại, có địch.”
Hạc Lập Duân khẽ nhíu mày, hắn chậm rãi đẩy con người ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên có rất nhiều ruồi muỗi đang chạy ào ào tới.
Không phải xe cảnh sát, hắn phần nào đoán được là đối thủ không đội trời chung của mình. Nhếch môi cười khẩy: “Dừng xe đi!”
A Khương hơi hoang mang. Lão đại của bọn họ bao giờ cũng làm việc trực tiếp như thế, không sợ trời rung không sợ đất lở, tận mắt đối mặt.
Không cãi được, anh ta đành phải tuân lệnh dù gì có chạy tiếp cũng đều vô ích, lũ người kia chỉ cần muốn theo là theo đến cùng.
Bánh xe của họ chạy chậm dần rồi dừng hẳn. Hạc Lập Duân chỉnh sửa vạt áo và túi quần, bình thản hắn mở cửa xe bước ra.
Bên ngoài, đám xe kia đồng thời ngừng chạy. Hạc Lập Duân nheo mắt nhìn lướt qua từng loại xe một, cuối cùng hắn thốt: “Vũ Ưng.”
Trong chiếc xe màu nâu bùn lớn nhất, người bước xuống ăn mặc cũng ra dáng quý ông lịch thiệp. Đầu gã vuốt keo tạo mẫu cứng như nhựa, miệng mồm vẫn còn đang phì phèo điếu thuốc lá mới toanh. Cười cười, gã đưa hai ngón tay vẫy một cái hướng lên trời chào với Hạc Lập Duân: “Bạn, đã lâu không gặp.”
Hạc Lập Duân không cong môi, ánh mắt hắn lạnh nhạt và hờ hững: “Không cần gặp.”
Vũ Ưng bị câu nói này của hắn làm cho mất hứng, gã bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, huơ huơ giữa không trung: “Ấy chà, tôi lâu rồi mới trở về, nên tiếp đón nồng hậu chứ?”
Hạc Lập Duân chống tay lên cửa xe, dửng dưng đáp: “Tôi tưởng sở cảnh sát nước B phải giữ quý ngài đây lại thêm vài năm nữa? Thoát tội sớm như vậy ư?”
Vũ Ưng chậc miệng, mặt mày vừa bỡn cợt vừa chán ghét.
Hắn chỉ cần dòm sơ qua bộ dạng ta đây là vua này của Vũ Ưng liền biết cậu ta mới vượt ngục.
Trước đây Vũ Ưng từng là tay sai của Hạc Lập Duân nhưng tính khí và cách suy nghĩ giữa hai người vô cùng khác nhau. Hạc Lập Duân hắn là con quỷ khát máu, gϊếŧ người chỉ bằng một cái chớp mắt, vấn đề ở chỗ hắn không gϊếŧ tuỳ tiện, đại phần mà nói hắn ra tay với mỗi kẻ có thù với hắn. Còn Vũ Ưng, gã còn hơn cả một con quỷ, những kẻ gã thấy chướng tai gai mắt, không cần biết đã làm nên tội gì với gã, gã gϊếŧ!
Hạc Lập Duân đuổi gã ra khỏi băng đảng Trụ Trì. Gã lấy làm ức chế, cuối cùng buột miệng nói từ nay về sau sẽ làm đối thủ không đội trời chung với hắn.
Hạc Lập Duân tay trên là sư phụ, mấy lời đó không khác nào trẻ nhỏ chưa mọc răng, hắn chẳng bận tâm.
Một thời gian sau Vũ Ưng sang nước B làm loạn, bị bắt, thời hạn giam giữ là mười năm, vậy mà chưa đầy mười năm gã đã về rồi.
Vũ Ưng không thích nói lời nhảm nhí, gã rút ra từ túi áo lớn một chiếc súng ngắn đen thui, hướng tay lên trời.
Gã bắn “đùng” một tiếng.
“Hạc Lập Duân, anh còn trẻ lắm, nhưng cũng không nên sống nữa!” Vũ Ưng nhướng mày khiêu khích.
Đúng là so với ngoại hình và khí chất thì Hạc Lập Duân chững chạc hơn tuổi thật. Nhưng quá khứ và cuộc sống toàn màu tối này của hắn đã không cho phép hắn được khờ dại.
Hắn bật cười: “Chỉ mới mấy năm ở tù đã có bản lĩnh như thế? Xem ra nước B không tìm đến tận đây nên cậu huênh hoang?”
Vũ Ưng không thèm để mấy lời đó vào tâm, chĩa họng súng về phía Hạc Lập Duân. Xung quanh chỉ có mỗi mình xe của hắn và A Khương, bọn họ đang bị lũ người của Vũ Ưng vây kín. Vũ Ưng cho rằng cứ như vậy thì hôm nay hắn khó thoát được lưỡi hái tử thần.
“Lão đại.” A Khương đi đến cạnh hắn, gọi khẽ.
Hắn gật đầu: “Ngứa tay, dùng đi.”
Hắn vừa dứt câu, A Khương đứng xoay lưng lại với hắn, cả hai đồng thời móc từ đâu ra hai cây súng khác.
Hạc Lập Duân tư thế nhàn hạ, một tay đút vào túi quần, tay còn lại hướng miệng súng về phía Vũ Ưng.
Gã Vũ Ưng thoáng kinh ngạc, “Qua bao nhiêu năm mà anh vẫn còn thói quen giữ vũ khí trong người? Có vẻ tôi coi thường anh rồi.”
Hạc Lập Duân khí thế cao như núi, hắn tức cười mỉa mai trên suy nghĩ của Vũ Ưng. Đối với xã hội đen, chưa bao giờ là chưa có phòng ngự, bọn họ sống với máu tanh, nhất cử nhất động đều có biến, hắn còn chưa vác theo mã tấu là nhẹ rồi.
“Cậu muốn tôi chuyển sang dùng dao hay lựu đạn?” Hắn trêu chọc.
Vũ Ưng chưa bao giờ ưa thói quen nói chuyện cạch mặt người khác của hắn. Gã ta lên đạn, nhoẻn môi cười: “Nhiều chuyện quá!”
ẦM!
Tiếng súng vang dội cả một vùng đất trời. Hơi khói đang bay tứ tung trên miệng súng của Vũ Ưng. Nhưng đối diện con mắt của gã không phải cảnh tượng thân thể Hạc Lập Duân ngã xuống như cậu ta mong đợi.
Hắn thuần thục né tránh, còn không biết từ bao giờ đã nhảy lên nóc xe đứng.
ĐÙNG!
Cảm giác đôi bàn chân của gã lại hơi tê dại. Gã đứng hình nhìn xuống dưới, một vũng máu lớn đang không ngừng tứa chảy từ da thịt gã.
“Mẹ kiếp! Hắn quá nhanh!” Gã chửi thề lẩm bẩm trong miệng, song gã quát lên: “Xử chết hắn!”
Gã vừa hô, đám thuộc hạ của gã đồng loạt giơ súng. Hạc Lập Duân đảo mắt nhẹ nhàng quanh một vòng, hắn hất cằm thách thức: “Tự nhiên.”
Tiếp đó, hàng chục tiếng súng nổi dậy như sấm. Khói đạn bay mù mịt không khác nào chiến trường.
Nhưng người… người đâu?
Hạc Lập Duân điêu luyện chưa qua một giây đã nhảy phốc khỏi xe, đầu gối hắn nhẹ nhàng gập lại tiếp đất dáng quỳ.
Hắn đứng thẳng, súng đã lên đạn.
ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!
Hắn bắn liên tục nhiều lần, thuộc hạ của Vũ Ưng lần lượt ngã nhào ra đất ôm vết thương cay đắng.
Vũ Ưng nhìn hắn ra tay tàn nhẫn vô cùng, nhưng gã không chịu thua. Mặc dù bên dưới chân gã đang rít lên từng cơn đau thối tha, gã giương súng.
Chỉ tiếc Hạc Lập Duân đã đoán được mũi súng của gã. Gã bắn mạnh một cái, đạn văng bay còn nhanh hơn tên lửa, hắn dễ dàng né kịp.
Nhưng hắn né, còn A Khương thì không. A Khương đang xử lí đám người hổ báo bên kia, chả mấy chú ý. Hắn nhíu mày cất lời: “Cẩn thận!”
A Khương làm việc cho hắn đã lâu, nhanh nhẹn như sóc, anh ta liếc mắt, tránh qua một bên nhưng viên đạn vẫn xoẹt ngang qua cánh tay của anh. Lớp áo khoác bên ngoài rách đi một đường, A Khương bị thương ngay sau đó.
Viên đạn của Vũ Ưng làm trọng thương A Khương nhưng vẫn bay thẳng bắn trúng mạch đập một thuộc hạ gã.
“Chết tiệt!” Gã nghiến răng.
Gã đã nghĩ nếu không gϊếŧ được Hạc Lập Duân thì gϊếŧ người của hắn cũng không tệ. Kết quả, người phía hắn không chết, ngược lại còn mất đi một trợ thủ đắc lực.
Hạc Lập Duân nhìn A Khương ôm một cánh tay đau nhói khuỵu đầu gối xuống, chau mày. Hắn không cần nhìn, trực tiếp hướng súng lần nữa về phía Vũ Ưng.
Đồng tử Vũ Ưng dãn nở như cao su, tay của A Khương chảy máu như thế nào, tay của gã cũng đang chảy hệt như vậy.
“Hạc Lập Duân!!” Gã cắn môi đau đớn.
Hạc Lập Duân nhìn Vũ Ưng bằng con mắt của quỷ dữ, nặng từng chữ cho gã ta nghe: “Chống đối tôi? Còn non lắm!”

Sau đó vì Vũ Ưng và người phe gã thương tích đầy mình, sức lực bị hắn bòn rút nên tháo chạy.
A Khương có dấu hiệu trục xương tay hoặc nặng hơn là nát xương cánh tay nên hắn phải lái xe đưa A Khương đến bệnh viện.
Lúc A Khương được chẩn đoán xong, bác sĩ bảo anh ta cần phải làm phẫu thuật nhiều lần. Hạc Lập Duân mặc dù làm bên hắc bang nhưng tiền tài hắn không thiếu. Hắn để A Khương ở lại bệnh viện chữa trị.
Sau đó hai người họ không gặp mặt, hắn mới nhận ra trời đã khuya khuya lắc lơ, nhớ đến bóng dáng ai ở nhà. Hắn vội lái xe chạy về.
Trời đỗ mưa to ầm ĩ, bao nhiêu gáo nước tạt thẳng vào cửa kính xe của hắn.
Chỉ mong sao khi hắn trở về nhà thì cô bé tên Tiểu Nhị kia đã chịu đi ngủ.
Nào ngờ, hắn tiến xe vào trong sân, đèn điện vẫn còn sáng trưng mà cái dáng nhỏ nhỏ, non nớt ấy lại chạy lon ton ra trước cửa đón hắn.
“Chú ơi… chú không sao chứ…?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.