Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 1:




"Vô Kỵ ca ca, muội thật sự thích huynh, trước kia chọn cùng huynh quy ẩn cũng xuất phát từ một mảnh chân tình. Nhưng muội cuối cùng vẫn là quận chúa Đại Nguyên. Bây giờ giang sơn nguy như trứng để đầu đẳng, phụ thân và ca ca muội trên chiến trường không rõ sống chết, muội thực sự không có cách nào khoanh tay đứng nhìn."
Thấp thoáng giữa những dãy núi xanh biếc chập trùng, có một thôn làng nho nhỏ. Nơi đây rất khó liên lạc với thế giới bên ngoài. Mượn địa thế này, mặc cho bên ngoài có chém giết đến đất trời tối tăm, ở đây vẫn có thể duy trì cuộc sống bình yên mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, nghiễm nhiên trở thành một mảnh thế ngoại đào nguyên trong loạn thế.
Nhưng mà, mới cũ luân phiên, quần hùng tranh giành, màu máu đã nhuộm đẫm sơn hà vẫn lặng yên không tiếng động thấm vào mảnh hoang vu này, phủ một bóng ma vào lòng Trương Vô Kỵ.
"Mẫn Mẫn, muội nói vậy là có ý gì?" Đây là biết rõ còn cố hỏi. Trương Vô Kỵ nhìn nàng đặt một bức thư lên bàn, chỉ liếc mắt qua là có thể trông thấy hàng chữ "Nguyên quân thất lợi, Vương Bảo Bảo thân bị trọng thương lui binh tu dưỡng" chói lọi. Triệu Mẫn cho hắn thấy những chữ này, còn nói những lời như vậy, dụng ý đã rõ rành rành.
Trương Vô Kỵ tuy đau lòng, nhưng cũng không thấy ngoài dự kiến. Từ khi hắn quyết định cùng Triệu Mẫn bên nhau, Mông Hán chi tranh đã thành ngọn núi lớn không thể vượt qua chắn ngang đường tình của họ. Cùng nhau đi tới, Triệu Mẫn vì hắn mà chống đối quyết liệt với phụ thân, lấy thân phận quận chúa tôn quý bước đến bên hắn, nhận hết xem thường; hắn cũng suýt nữa phản bội chư hiệp Võ Đang, càng phải nhận vô số chỉ trích, nguyên nhân hắn thoái ẩn giang hồ cũng có quan hệ vô cùng mật thiết với thân phận của Triệu Mẫn.
Bây giờ, chung quy đã đến phút cuối cùng.
Không có gì để hối hận, Trương Vô Kỵ nhìn Triệu Mẫn đã rơi lệ, nhịn không được bước lên một bước ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng an ủi. Phụ thân hắn xuất thân Võ Đang, hắn cũng tin vào Đạo pháp, mọi việc thuận theo tự nhiên. Hắn và Triệu Mẫn yêu nhau một hồi, có thể coi là oanh oanh liệt liệt, lúc tình nồng cũng vô cùng ngọt ngào, dù cho kết cục không như mong muốn, hắn cũng tự thấy không phụ với lòng.
Triệu Mẫn cũng không phải loại nữ nhân không có tình yêu thì sống không nổi. Nàng vùi vào lòng Trương Vô Kỵ khóc một trận, đến khi ngẩng đầu lên lại trở về dáng vẻ kiêu ngạo, thở dài: "Vô Kỵ ca ca, muội dành tình cảm cho huynh sâu vô cùng, nhưng huynh chưa chắc cũng thâm tình với muội như vậy. Nếu huynh quan tâm đến muội bằng một phần mười muội quan tâm huynh, hôm nay muội cũng sẽ không đi quyết tuyệt như vậy."
"Mẫn Mẫn!" Trương Vô Kỵ không kịp phòng ngừa, chỉ cảm thấy ngực như bị giáng một đòn cực kỳ nặng nề, vừa bi thống, lại vừa hổ thẹn khi bí mật bị phơi bày. Hắn không phải người giỏi về ngụy trang, sắc mặt lập tức xấu hổ mấy phần.
Triệu Mẫn thông minh, làm sao không nhận ra trong lòng hắn đang nghĩ gì: "Muội theo huynh mấy năm nay, lúc đầu huynh là giáo chủ Minh Giáo, vì thân phận hạn chế nên không thể cưới muội. Về sau huynh thoái ẩn thành thân với muội, nhưng Chu cô nương thường xuyên tới tìm huynh, huynh không trả hết được tình nợ, dây dưa không rõ với cô ấy... Muội biết các thúc bá của huynh không thích muội... Thế là chúng ta lại lui đến thôn nhỏ trong ngọn núi này..."
"Mẫn Mẫn, ta khiến muội chịu thiệt thòi." Trương Vô Kỵ chỉ có thể lặp lại một câu nói đó. Hắn trời sinh tính do dự không quả quyết, cực trọng tình nghĩa, bởi vì từ nhỏ sống xa rời cộng đồng, dục vọng cực kì nhạt, chưa từng biết chủ động tranh thủ, thành thân với Triệu Mẫn đã là chuyện phản nghịch nhất cuộc đời này hắn từng làm, hơn nữa đây còn là kết quả Triệu Mẫn buông bỏ thận trọng từng bước thúc đẩy hắn mới có.
Mà Triệu Mẫn là quận chúa cao quý, cuộc đời nàng tuyệt đối không phải chỉ nguyện trở thành một nữ tử bình thường rửa tay làm canh thang như thế.
Ban đầu bọn họ còn có thể dựa vào tình yêu mà uống nước no bụng, nhưng thời gian vĩnh viễn là khảo nghiệm nghiêm khắc nhất. Cuộc sống từng ngày trôi qua, khác biệt càng ngày càng lộ rõ, trở thành rèn luyện cứng nhắc khó khăn.
Thời kỳ yêu đương nồng nhiệt qua đi, quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ người nhà của Triệu Mẫn không thể không dao động, không còn nghĩa chẳng từ nan như lúc trước nữa.
Mà Trương Vô Kỵ ban đầu bồi hồi không chừng trong bốn cô gái, về sau ba người trong đó vì những nguyên nhân riêng mà không còn là lựa chọn của hắn, Triệu Mẫn lại vì hắn trả giá quá nhiều, cuối cùng mới ỡm ờ cùng Triệu Mẫn tiến tới bên nhau.
" Một khi đã như vậy, Mẫn Mẫn, đi làm chuyện muội thật sự muốn làm sự đi."
Triệu Mẫn hơi hơi mỉm cười, trên gương mặt cười đẹp đẽ có nét nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: " Không hẹn ngày gặp lại."
Sau khi quyết biệt với Triệu Mẫn, Trương Vô Kỵ lấy hết rượu ngon trong hầm ra, say khướt một hồi, suy nghĩ muôn vạn.
Lá thư kia hiển nhiên là gửi riêng cho Triệu Mẫn, hẳn là bút tích của Dương Tiêu. Mấy năm gần đây, Trương Vô Kỵ thường xuyên nhận được thư của đám người Dương Tiêu, trong thư thường nhắc đến Chu Nguyên Chương, sau khi hắn dìm chết Hàn Lâm Nhi dưới đáy hồ, hành sự càng ngày càng bộc lộ mũi nhọn, dã tâm đoạt quyền đã rõ như ban ngày. Mà một nhóm người giang hồ cao tầng Minh Giáo kia, đơn đả độc đấu thì được, lãnh binh đánh trận lại không được, hơn nữa xưa nay quen tùy ý làm bậy, muốn họ chịu ước thúc còn khó hơn là muốn mạng của họ. Còn đám người Chu Nguyên Chương lại khác hẳn, ở trong đại quân như cá gặp nước, uy vọng cực cao, bây giờ thay vì nói Chu Nguyên Chương thuộc hạ của Minh Giáo đang phản Nguyên, chẳng bằng nói Chu Nguyên Chương đang dẫn dắt Minh Giáo đoạt thiên hạ. Trong dân gian chỉ biết đến Chu Nguyên Chương mà không biết Minh Giáo càng là chuyện rất bình thường.
Từng bước bị chèn ép như vậy, Dương Tiêu nóng vội muốn khuyên Triệu Mẫn gọi hắn về cứu vãn xu hướng suy tàn cũng là hành động bất đắc dĩ. Thế nhưng Trương Vô Kỵ thật sự không có hứng thú làm hoàng đế, lúc trước phản Nguyên là vì đại nghĩa dân tộc, bây giờ Chu Nguyên Chương hiển nhiên thích hợp với vị trí kia hơn hắn, hắn càng không màng ý niệm đó.
Triệu Mẫn đi rồi, Chu Chỉ Nhược tất nhiên hết sức vui vẻ, nhưng Trương Vô Kỵ để tay lên ngực tự hỏi, cũng không muốn nối lại tiền duyên.
Bao năm qua sống cùng Triệu Mẫn, hôm nay đột nhiên xảy ra biến cố lớn, Trương Vô Kỵ rốt cuộc nhận rõ bản thân mình đến tột cùng là một người như thế nào. Thế nhân thường nói hắn trọng tình trọng nghĩa, đối xử với mọi người khoan hậu, chỉ có chính hắn tự biết, thay vì nói là tình nghĩa, không bằng nói là trách nhiệm.
Hắn cảm thấy mình bạc tình.
Sinh ra ở Băng Hỏa Đảo ngăn cách với thế nhân, vừa mới nhập thế đã gặp đại nạn ốm đau quấn thân, lần đầu tiên xuân tâm manh động lại gặp phải mỹ nhân rắn rết, về sau lại rời xa cộng đồng cho đến khi trưởng thành. Cuộc đời trải qua như thế định hình nên Trương Vô Kỵ ngăn cách với tình người, nhạt nhẽo với tình cảm.
Cho dù là bốn cô gái, cũng chỉ có thể gẩy ra một chút sóng dợn trên măt hồ băng của hắn. Đối mặt với tình cảm mãnh liệt của các nàng, Trương Vô Kỵ thường cảm thấy mình không có cách nào đáp lại, lực bất tòng tâm, bởi vậy chỉ có thể tránh lui hết lần này đến lần khác.
Nếu như chỉ có một Triệu Mẫn, có lẽ hắn sẽ trút hết toàn bộ tâm lực để có thể tâm ý tương thông.
Nhưng trên đời không có nếu như. Hắn đã phụ lòng Triệu Mẫn, tự biết gánh không nổi một mảnh thâm tình của Chu Chỉ Nhược, thay vì liên lụy nàng, không bằng để nàng ở Nga Mi làm chưởng môn tiêu dao tự tại, có lẽ có một ngày sẽ thông suốt mà buông bỏ, tìm phu quân khác.
Nói đến phu quân, trong lòng Trương Vô Kỵ chợt lướt qua một gương mặt tuấn tú.
Đời này của hắn - mặc dù hắn bây giờ vẫn còn quá trẻ để dùng loại ngữ khí đầy hồi ức này - đã không còn gì tiếc nuối, có thể giúp đều giúp, có thể làm đều làm. Duy nhất thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn, làm hắn rất tiếc nuối, chỉ có một mình Tống Thanh Thư.
Một thiếu niên lang thật tốt, vì tình sở khốn, làm điều ngang ngược, trả giá bằng cả tính mạng.
Trương Vô Kỵ thổn thức một hồi, cuối cùng không chống nổi cơn say chuếnh choáng, nặng nề ngủ.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.