Mọi người lo lắng cho bệnh tình của lão phu nhân, nóng lòng trở về, gần như đi cả ngày lẫn đêm, rất nhanh liền đến địa phận Chiết Giang, giương buồm đổi sang đi đường thủy, xuôi dòng mà xuống, nhanh hơn rất nhiều.
Thuyền đến gần bờ.
Trên bờ có một nam nhân cao lớn mang theo một đám thủ hạ đang chờ.
"Nơi này chính là tổng đà Thiên Ưng Giáo. Tiểu thiếu gia, mời đi." Lý Thiên Viên là người đầu tiên nhảy xuống thuyền.
Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư đều vận khinh công, từ đầu thuyền nhảy xuống, vững vàng rơi trên mặt đất, động tác tiêu sái phiêu dật, chính là khinh công độc môn của Võ Đang, "Thê Vân Tung".
Nam tử cầm đầu thấy Trương Vô Kỵ dáng người mạnh mẽ, tinh thần tràn đầy, ý cười trong mắt càng thêm nồng đậm: "Con chính là Vô Kỵ hài nhi? Ta là cậu ruột của con, Ân Dã Vương."
"Cữu cữu!" Trương Vô Kỵ vái chào, trên mặt khó nén vẻ kích động.
Tống Thanh Thư không tình nguyện chắp tay hành lễ theo.
Ân Dã Vương coi như Tống Thanh Thư không tồn tại, bước lên mấy bước đỡ Trương Vô Kỵ dậy, tinh tế đánh giá hắn, nhớ tới muội muội mất sớm, không khỏi trong mắt cay cay: "Tốt, tốt, con ngoan, cữu cữu cuối cùng cũng gặp được con rồi! Con bây giờ thân thể tráng kiện, Tố Tố trên trời có linh, cuối cùng có thể thả lỏng trong lòng!"
Nhắc đến vong mẫu, vành mắt Trương Vô Kỵ lại đỏ lên.
Ân Dã Vương không muốn ngay lúc này đề cập đến chuyện thương tâm, nhanh chóng đè nén chua xót, nói: "Ngoại công con mấy hôm nay ra ngoài, bà ngoại con vẫn luôn chờ con đấy! Ta dẫn con đi gặp bà trước đã!... Các ngươi thu xếp một gian khách phòng cho Tống thiếu hiệp." Câu sau là nói với tùy tùng bên người, sau đó dắt Trương Vô Kỵ đi.
"Tống thiếu hiệp, mời đi." Một tùy tùng mặt tròn bước lên một bước, làm tư thế dẫn đường: "Gọi ta Thường Phúc là được."
Tống Thanh Thư cảm nhận được người của Thiên Ưng Giáo rất lãnh đạm với mình, nhưng cũng không để trong lòng. Bọn họ thịnh tình chiêu đãi y mới phải đau đầu đấy!
Bên kia, Trương Vô Kỵ đến chỗ lão phu nhân, nháy mắt đẩy cửa đi vào, trong lòng dâng lên cảm giác căng thẳng: Tính tình lão phu nhân có tốt không? Bà ấy thấy cha mình thế nào? Bà ấy... trông như thế nào? Hẳn là rất giống mẫu thân?
"Con ngoan, lại đây." Sau tấm bình phong truyền đến giọng nữ già nua trầm thấp thều thào. Trương Vô Kỵ vòng qua bình phong, trông thấy lão phụ nằm trên giường tóc hoa râm. Lão phụ nhân ra hiệu hắn lại gần hơn một chút, nha hoàn hầu hạ bên cạnh lấy một băng ghế mềm đặt ở đầu giường để Trương Vô Kỵ ngồi xuống.
Bàn tay già nua khô quắt xoa lên mặt Trương Vô Kỵ, chậm rãi vuốt ve, trong căn phòng ấm áp này mà vẫn lạnh lẽo, mùi thuốc từ trên người bà tỏa ra. Lão phu nhân cẩn thận xem xét thật lâu, thở dài: "Dung mạo con không giống mẹ con, mà là giống cữu cữu con hơn, cứ như là con của cữu cữu con vậy!"
"Nghĩa phụ con nói, con mới sinh ra rất giống mẹ, càng lớn lại càng không giống." Trương Vô Kỵ lại từ trên mặt lão phu nhân nhìn thấy bóng dáng của Ân Tố Tố. Mọi người Võ Đang luôn yêu thương hắn, nhưng Trương Vô Kỵ đã lâu chưa từng có lại cảm giác được nữ trưởng bối yêu thương. Lão phu nhân cực kì giống Ân Tố Tố, Trương Vô Kỵ vừa gặp đã thấy khóe mắt cay cay, cảm hoài ngàn vạn.
Lão phu nhân nhẹ gật đầu, lại lôi kéo Trương Vô Kỵ trò chuyện thật lâu, không hỏi hắn hàn độc cũng không hỏi hắn võ công thế nào, chỉ hỏi hắn thích ăn thứ gì, trên Băng Hỏa Đảo thường chơi cái gì, bây giờ cao bao nhiêu,... mấy việc nhỏ vụn vặt, khiến trong lòng Trương Vô Kỵ cực kì cảm động. Nhưng lão phu nhân bệnh đã lâu, tinh lực không tốt, rất nhanh liền buồn ngủ, lúc Trương Vô Kỵ rời đi bỗng nhiên hỏi Ân Dã Vương: "Vừa nãy Vô Kỵ nói thích ăn, con nhớ hết chưa?"
Ân Dã Vương đáp: "Đều nhớ kỹ rồi, lát nữa bảo phòng bếp làm, buổi tối tẩy trần cho Vô Kỵ."
"Hừ! Ta thấy cứ để Tô Đào đi nói đi!" Tô Đào là đại nha hoàn của lão phu nhân.
Ân Dã Vương bị nói vậy cũng không tức giận, chỉ cười khổ: "Mẹ, mẹ cũng chỉ vì chuyện của A Ly mà ghi hận con thôi! Con vẫn luôn sai người đi tìm con bé, không dám buông lỏng. Giờ con chỉ lo con bé học mẫu thân nó luyện Thiên Chu Vạn Độc Thủ, chẳng may dung mạo bị hủy, sợ không nhận ra nó!"
"Tìm không được cũng tốt! Hai cha con các ngươi trời sinh chính là nghiệp chướng của nhau!" Lão phu nhân phất phất tay, lại nói với Vô Kỵ: "Họ đều nói mẹ con nghĩ quẩn muốn theo cha con, ta lại vừa lòng. Con sau này cũng phải học cha con, đừng như cữu cữu này của con gặp ai yêu nấy, suốt ngày lăng nhăng! Bây giờ cả con gái cũng bị nó chọc giận bỏ đi rồi! Đáng đời nó!"
Bà nói xong, cũng mặc kệ hai nam nhân lớn nhỏ đỏ mặt lên, bảo họ ra ngoài, lại bắt đầu nghỉ ngơi.
Ra khỏi phòng, Ân Dã Vương bảo một lão ma ma dẫn Trương Vô Kỵ đi thăm nơi ở cũ của Ân Tố Tố, mình thì đến Luyện Võ Trường.
Có người lặng lẽ tới gần, nháy mắt ra hiệu với hắn: "Ân đường chủ! Ân đường chủ!"
Ân Dã Vương nhíu mày: "Thường Phúc? Chuyện gì?"
"Võ Đang Tống Thanh Thư kia...!" Đám người Thường Phúc xoa xoa tay: "Hề hề, mấy năm này cũng bị Võ Đang chọc giận không ít!"
"Đừng làm quá!"
Sau khi Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố tự vẫn, Thiên Ưng Giáo nhớ mong Trương Vô Kỵ, ban đầu thường xuyên phái người đi đưa vài thứ, chỉ là Võ Đang đều lạnh như băng cự tuyệt, thậm chí đến cả mặt Trương Vô Kỵ cũng không cho bọn họ gặp. Ân Thiên Chính cùng Ân Dã Vương dù trong lòng hổ thẹn với Du Đại Nham, nhưng Võ Đang bức bách chia cách mình cùng ngoại tôn cốt nhục như vậy cũng nổi lửa giận. Nếu thật muốn lý luận, Võ Đang mất Du Đại Nham cùng Trương Thúy Sơn, Thiên Ưng Giáo chẳng phải cũng mất một Ân Tố Tố đó thôi, còn gì thua thiệt nữa? Võ Đang làm sao phải bày ra bộ dáng khổ chủ như vậy?
Mặc dù trong lòng bất mãn với Võ Đang, nhưng thứ nhất ở trên địa bàn của mình bắt nạt một tên tiểu bối có chút khó coi, thứ hai dù sao cũng là bạn tốt của cháu trai, cho nên Ân Dã Vương vẫn dặn dò một câu.
Người Thiên Ưng Giáo đều đã quen làm, liên tục gật đầu: "Hiểu rồi, hiểu rồi!"
Cho dù trong lòng mọi người Thiên Ưng Giáo nhìn Tống Thanh Thư không vừa mắt, đối xử với y vẫn là lễ ngộ có thừa. Mà Tống Thanh Thư bất luận phòng bị người trong Ma giáo bao nhiêu, công phu trên mặt cũng phải làm đủ, không thể để Võ Đang mất thể diện. Một bữa tiệc tối đón gió tẩy trần, cũng xem như chủ và khách đều vui vẻ.
"Vô Kỵ hài nhi, đây là canh huyết vịt đầu bếp làm ngon nhất, con nếm thử đi." Ân Dã Vương cười nói, chỉ thấy có thị nữ bưng mấy cái chén nhỏ lên, đặt trước mặt mọi người.
Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư bưng bát lên, thấy nước canh trong chén màu sắc tươi tắn, hơi trong suốt, giống như hồng ngọc, ngửi cũng không có mùi tanh của huyết, mà là mùi thơm ngát nhàn nhạt, rắc vài bông hoa quế trang trí, khiến người thèm nhỏ dãi.
"Vô Kỵ, huyết vịt này không phải là huyết vịt bình thường, mà là vịt được chọn lựa từ khi mới nở, nuôi bằng các loại dược liệu, lại dùng phương pháp bí truyền khử mùi tanh của máu, chỉ có Thiên Ưng Giáo chúng ta mới có thể ăn được!" Lý Thiên Viên cười nói: "Rất bổ ích khí huyết. Các con mấy ngày liền bôn ba, tất nhiên mệt nhọc, vừa lúc bồi bổ!"
Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư vội vàng nói tạ, bưng chén nhỏ chậm rãi uống.
Ân Dã Vương đại hỉ, liên tục nâng chén uống, Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư tuổi còn nhỏ, chỉ dùng rượu trái cây, nhưng uống một hồi cũng có men say, ngồi thêm một lát liền muốn cáo lui.
Ân Dã Vương không ngăn cản, để thị nữ dẫn bọn họ xuống nghỉ ngơi.
"Thanh Thư không ở chung với ta sao?" Trương Vô Kỵ thấy thị nữ muốn dẫn Tống Thanh Thư đi hướng khác, có chút khó hiểu.
"Tiểu thiếu gia nói gì vậy?" Hai người thị nữ liếc nhau, cười nói: "Người là ngoại tôn của giáo chủ, Tống thiếu hiệp mặc dù là bằng hữu của người, nhưng cũng không thể cùng ở trong nội viện được! Đã sắp xếp khách phòng rồi."
Trương Vô Kỵ biết thị nữ nói có lý, thế nhưng hắn thấy hai vệt đỏ ửng trên mặt Tống Thanh Thư bị gió đêm thổi cũng không tan đi, cảm giác có gì đó không đúng: "Hôm nay đã khuya lắm rồi, Thanh Thư lại say đến vậy, cứ ở lại chỗ ta một đêm đi. Các ngươi đi lấy thêm một bộ chăn gối tới đây."
Tống Thanh Thư cúi đầu không nói, ánh mắt cùng dưới chân đều có chút lơ mơ.
Thị nữ có vẻ chần chờ, nhưng vẫn gật đầu.
(*) Khúc sau bị mất rồi, độc giả chịu khó tự tưởng tượng nhé!!!!! (〜 ̄▽ ̄)〜