Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 65.2:




“Noãn Noãn, Noãn Noãn.....” Vẻ mặt của Đỗ Ngự Đình lo lắng chạy trong tầng trệt. Anh đi mua canh cá viên cô thích ăn về, sợ canh nguội, anh vượt cả đèn đỏ để đưa canh tới, nhưng mà trong phòng bệnh lại trống không, không có bóng dáng của cô. Anh đi hỏi y tá, cũng không có ai nhìn thấy cô. Anh gọi điện thoại, thì điện thoại của cô lại để trong phòng bệnh.
Tại sao có thể bỗng nhiên không thấy cô?
Có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
Hay là đã gặp Bùi Tử Dương?
“Thế nào rồi?” Đỗ Ngự Đình bắt lấy An Dật Cảnh và Mộ Ngưng Tử cũng đang đi tìm Ninh Noãn Dương, cả hai đều lắc đầu: “Không tìm thấy.”
“Làm sao có thế.....” Trong đầu bỗng nhớ ra Lục Tử Viễn cũng đang ở bệnh viện này. Đỗ Ngự Đình chạy tới phòng bệnh của Lục Tử Viễn, Noãn Noãn nhất định là đã tới đó. Đáng ghét, rõ ràng Lục Tử Viễn đã đồng ý không nói chuyện này cho Noãn Noãn biết, rốt cuộc anh ta muốn gì?
“Noãn Noãn-----” Đỗ Ngự Đình hung hăng đẩy cửa phòng ra, quả nhiên, người đang ngồi ở bên giường cười nói với người đàn ông đang nằm trên giường, sự ghen tị quét qua, tất cả những lo lắng và bất an đọng lại dưới đáy lòng cùng nhau bùng phát: “Noãn Noãn, theo anh trở về phòng.” Động tác anh kéo cô gần như rất thô bạo, đi ra ngoài.
Cô và Lục Tử Viễn, vừa mới gặp nhau được vài lần, làm sao có thể thân thiết như vậy.
Anh không muốn nhìn thấy những hình ảnh như vậy, anh không có phép bất cứ ai mang cô ra khỏi anh.
“Anh nhẹ một chút, đau quá.” Cổ tay Ninh Noãn Dương bị nắm đau, bắt đầu muốn giãy ra khỏi tay Đỗ Ngự Đình.
“Đỗ Ngự Đình, anh buông cô ấy ra.” Mắt thấy cô chịu uất ức, Lục Tử Viễn đau lòng, kêu Đỗ Ngự Đình.
Đỗ Ngự Đình buông tay ra, một tay kéo cô vào trong ngực, tuyên bố chủ quyền: “Noãn Noãn là vợ của tôi, Lục tiên sinh, không cần anh quan tâm.” Anh cúi đầu, hôn thật mạnh lên môi cô, trút ra hết toàn bộ sự tức giận.
“Umh.....” Ninh Noãn Dương vừa vội vừa tức, không biết vì sao Đỗ Ngự Đình lại trở nên vô lý như vậy, biết rõ là Lục Tử Viễn cứu cô, lại còn thô lỗ với Lục Tử Viễn như vậy.
“Anh buông tay ra-----” Lục Tử Viễn vùng vẫy muốn xuống giường, lại không đủ thể lực nên đã ngã nhào xuống đất.
“Lục Tử Viễn-----” Nhậm Tử Huyên sợ hãi kêu lên, đỡ lấy anh, tức giận nhìn Đỗ Ngự Đình: “Đỗ Ngự Đình, anh *** ** ** có phải là người không? Lục Tử Viễn vì cứu Noãn Noãn cho nên mới bị thương, bây giờ Noãn Noãn tới xem anh ấy, anh cũng không cho phép sao?” Cô đau lòng đỡ Lục Tử Viễn, để sức nặng cơ thể anh đè lên người cô, cố hết sức đưa anh trở về giường, “Anh thế nào rồi?”
“Không sao.” Lục Tử Viễn lắc đầu.
Ninh Noãn Dương mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận nhìn Đỗ Ngự Đình, giống như đang trách anh không đúng.
Trong mắt Đỗ Ngự Đình càng tức giận hơn, “Lục Tử Viễn, anh cứu Noãn Noãn, tôi có thể dùng mọi cách để báo đáp anh, cảm tạ anh, kể cả mạng của tôi cũng có thể cho anh. Nhưng mà, tôi tuyệt đối không cho phép anh đánh chủ ý lên Noãn Noãn.”
Cô là của một mình anh, nụ cười của cô, nước mắt của cô, tất cả của cô đều là của riêng anh, anh không muốn chia sẻ với bất kỳ ai.
Đỗ Ngự Đình xoay người, khiêng cô lên, đi nhanh ra ngoài. Canh cá viên trên đầu giường đã hơi nguội, Ninh Noãn Dương cầm cái chén, đưa từng viên từng viên vào miệng, trong miệng liền bị nhét đầy, cô cười nói: “Thật sự là ăn rất ngon!”
Đỗ Ngự Đình đứng bên giường, đôi môi mỏng mím lại, từ đầu đến cuối cũng không nói một lời nào, sắc mặt của anh rất đáng sợ.
“Chồng, anh cũng ăn một viên đi!” Hiếm khi Ninh Noãn Dương không keo kiệt múc một viên cá viên trắng như tuyết, đưa đến khóe miệng Đỗ Ngự Đình, muốn làm cho anh vui, cô có ngu cũng có thể cảm nhận được anh đang tức giận.
Đỗ Ngự Đình thản nhiên nhìn cô một cái, quay đầu, ánh mắt lạnh lùng tới mức làm cho lòng người kinh sợ.
“Không muốn ăn cũng không sao, em tự ăn.” Ninh Noãn Dương gượng cười, ngay cả khóe miệng cũng có chút run. Cô đưa viên cá viên cuối cùng vào trong miệng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi vào trong canh, cô lại cười nói: “Thật sự là ăn rất ngon.” Giọng nói của cô mang theo giọng mũi dày đặc, cùng với tiếng khóc nức nở.
Anh tức giận, cô biết, anh không thích Lục Tử Viễn, cũng không thích cô đi xem Lục Tử Viễn.
Nhưng mà Lục Tử Viễn vì cứu cô cho nên mới bị thương, cô làm sao có thể không quan tâm?
“Chồng, anh thật sự không ăn sao?” Ninh Noãn Dương nhìn nửa viên cá viên còn thừa trên muỗi, hồi lâu cũng không nghe thấy anh trả lời, cô gật đầu: “Vậy thì em sẽ ăn hết.” Cô co mũi lại, khóc một cách dè dặt.
Đỗ Ngự Đình im lặng đứng trước mặt cô, tròng mắt đen bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khóc đến thảm như vậy, trong lòng liền trở nên đau đớn, “Đừng khóc, anh không có trách em.” Anh giơ ống tay áo, giúp cô lau nước mắt trên mặt, dịu dàng dỗ cô: “Ngoan, đừng khóc.”
“Anh không thích em đi xem Lục Tử Viễn có phải không?” Đôi mắt Ninh Noãn Dương ngấn lệ mông lung nhìn anh.
Khóe miệng đẹp đẽ khẽ nhếch lên, Đỗ Ngự Đình trầm mặc, cụp mi xuống, khẽ nói: “Công ty còn có việc, anh đến công ty trước, em nghỉ ngơi thật tốt đi.” Anh bụng đầy tâm sự cầm áo khoác trên sô pha, xoay người đi ra ngoài.
“Ầm-----”
Cửa bị đóng lại.
“Oa-----” Ninh Noãn Dương khóc rống, đập thật mạnh canh cá viên trong tay lên cửa. Cảm giác bị bỏ rơi làm cho cô cảm thấy sợ hãi, cảm thấy bất an, cô muốn làm cho anh vui như vậy, anh không thấy sao? Nhưng mà, anh không có dỗ cô giống như trước kia, anh lại đóng cửa mạnh như vậy.
Đỗ Ngự Đình đứng ở ngoài cửa, nghe tiếng khóc bên trong phòng, tim anh co rút đến đau đớn, anh muốn ôm cô vào lòng giống như trước kia, nói cho cô biết đừng khóc nữa.
Nhưng mà, bây giờ anh lại không làm được.
Nếu Lục Tử Viễn không xuất hiện thì tốt biết bao.
“Coi chừng thiếu phu nhân, cô ấy cần cái gì cũng có thể cho cô ấy, nhưng mà không thể cho cô ấy ra khỏi phòng.”
“Vâng.” Cô bị nhốt rồi, đây là cảm giác của Ninh Noãn Dương.
Mỗi khi cô đi tới cửa, mở cửa ra, muốn đi ra ngoài dạo một vòng, vệ sĩ ở cửa sẽ lịch sử cúi người chín mươi độ theo tiêu chuẩn: “Thiếu phu nhân, thiếu gia ra lệnh, cơ thể cô không khỏe, phải nghỉ ngơi ở trong phòng.”
Lừa quỷ à, cô cảm thấy cơ thể của cô đã hồi phục rất tốt rồi.
Nếu cô khóc lóc cứng rắn muốn đi ra ngoài, bọn họ sẽ bày ra vẻ mặt cầu xin, sau đó bắt đầu kêu cha gọi mẹ: “Thiếu phu nhân, cô thương chúng tôi đi, anh em chúng tôi đều trên có người già dưới có con nhỏ, cuộc sống của cả gia đình đều dựa vào công việc này, lần này nếu cô đi, công việc của chúng tôi khó có thể giữ được.”
Ninh Noãn Dương gặp phải chuyện như vậy cũng không biết phải làm thế nào, cũng không thể làm mất chén cơm của người ta, nếu cô thật sự đi ra ngoài, cô sẽ không nghi ngờ gì về việc đám người bên ngoài sẽ mất công việc. Mặc dù cô nín giận đến đầy bụng, nhưng cũng phải ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng.
Mấy ngày nay Đỗ Ngự Đình dường như rất bận rộn, mặc dù mỗi ngày đều tới bệnh viện để xem cô, nhưng cũng không ở lại. Buổi tối lúc ở lại bệnh viện với cô, anh thà rằng nằm sô pha cũng không chịu lên giường nằm chung, cũng không quan tâm cô có ngủ được hay không.
“Uống thuốc đi.” Một giọng nam trầm vang lên trong phòng, xe được đẩy tới, kế tiếp là tiếng va chạm của những viên thuốc.
Ninh Noãn Dương xoay người, lập tức nhận ra gương mặt trước mắt: “Bác sĩ Lãnh.” Đây là vị bác sĩ mà cô đã gặp ở phòng Lục Tử Viễn vào hai ngày trước, cô rất ấn tượng về anh ta, anh ta rất lạnh lùng: “Hôm nay anh tới phát thuốc cho tôi à? Lục Tử Viễn thế nào rồi?” Cô đã không có tin tức gì về Lục Tử Viễn trong vài ngày, không biết anh rốt cuộc thế nào rồi?
Lãnh Nhiên lấy xong những viên thuốc cô cần uống, để ở trong bình thủy tinh rồi đưa cho cô: “Uống thuốc.”
“Anh nói cho tôi nghe trước, Lục Tử Viễn như thế rồi?” Ninh Noãn Dương cầm bình thuốc, kiên trì muốn nghe tin tức của Lục Tử Viễn trước.
“Uống thuốc.”
Ninh Noãn Dương không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngửa đầu đổ toàn bộ viên thuốc vào miệng, uống nước vào: “Uống xong rồi, anh có thể nói rồi chứ?”
Đợi cô buông ly nước xuống, phát hiện Lãnh Nhiên đang đi ra ngoài.
“Này, anh còn chưa nói cho tôi biết tin tức của Lục Tử Viễn.” Ninh Noãn Dương nắm lấy anh ta, không cho anh ta đi.
Đôi môi sắc sảo khẽ nhếch lên, kéo ra một vòng cung gần như hoàn hảo, Lãnh Nhiên thản nhiên nhìn ống tay áo bị cô nắm lấy, khẽ nói: “Cậu ấy vẫn khỏe.”
“Anh chờ một chút.” Ninh Noãn Dương buông tay ra, trở về giường của mình, vội vàng tìm một tờ giấy, dùng bút viết mấy dòng chữ, gấp lại: “Giúp tôi đưa cái này cho anh ấy.”
Lãnh Nhiên dùng ánh mắt ra hiệu cô để tờ giấy lên xe đẩy, xoay người đi ra ngoài.
“Noãn Noãn.” An Dật Cảnh vội vàng đi vào, không có thời gian quan tâm bác sĩ đang đi ra ngoài, chỉ trực tiếp đi vào trong: “Ăn cơm thôi.” Anh một tay cầm hộp cơm năm tầng màu hồng nhạt.
“Không muốn ăn.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, nhìn nhìn hộp cơm, nghĩ tới đồ ăn nhẹ mấy bữa nay, liền cảm thấy không có khẩu vị. Bác sĩ có dặn chỉ có thể ăn đồ ăn nhẹ, không thể ăn nước tương, sợ để lại sẹo trên trán, đồ ăn trong mấy ngày nay toàn là đồ nước, một chút mùi vị cũng không có, cô nghe thấy ăn cơm liền cảm thấy không có khẩu vị.
“Em sẽ thích đấy.” An Dật Cảnh thần thần bí bí đóng cửa lại, vẻ mặt nhất thời tung bay: “Em nhìn này-----” Anh mở hộp giữ nhiệt ra, mùi thơm xông vào mũi, không phải là đồ ăn nhẹ và vô vị như trước, mỗi một tầng đồ ăn trong hộp giữ nhiệt đều làm cho người ta thèm đến chảy nước miếng – sườn dê, gà nướng, vịt sốt rượu đỏ, thịt bò kho, cánh gà chiên coca.
“Oa, thơm quá!” Ninh Noãn Dương liền cảm thấy thèm ăn, cô cảm động ôm cổ An Dật Cảnh: “An Dật Cảnh, anh thật sự là rất tốt!” Cô cầm cánh gà, gặm lấy gặm để, đã lâu rồi không thấy mùi vị đặc biệt như vậy.
“Ai bảo quan hệ của chúng ta lại tốt như vậy!” An Dật Cảnh bày ra thái độ chính nghĩa vỗ ngực, bỗng nhiên nụ cười có vài phần gian xảo, “Anh đã giấu Đỗ Ngự Đình mang cái này vào đấy, Noãn Noãn, em muốn cám ơn anh như thế nào?” Trong lòng anh tất nhiên là đã có tính toán của riêng mình.
Ninh Noãn Dương gặm cánh gà, lại lấy thêm một miếng sườn dê, gật đầu: “Có ý kiến gì không?” Tiếp xúc với nhau lâu như vậy, tính tình của An Dật Cảnh, cô cũng dò xét được một ít rồi, những lúc không có việc gì mà anh lại ân cần, chắc chắn không phải kẻ gian cũng là phường trộm cắp.
“Vẫn là Noãn Noãn hiểu anh.” An Dật Cảnh cười ha ha, hai tay đưa một miếng giò dầm tương, bộ dáng chân chó nói: “Của Lão Trương Ký đấy, anh phải xếp hàng rất lâu mới mua được.” Nói dối, đây chắc chắn là lời nói dối. Trên thực tế, anh chỉ cần ngồi trong xe nháy mắt với bà chủ của nhà hàng Lão Trương Ký, người ta liền hấp tấp đưa đồ ăn cho anh, còn giảm giá 50%.
“Là như vậy.” An Dật Cảnh xoa xoa tay, bộ dạng gian thương: “Gần đây anh nhận case của một nhạc phim, là nam nữ hát đối, không chỉ có một mình anh, vẫn còn thiếu một.....” Có một lợi thế khi hát cùng Noãn Noãn, đó là không cần phải trả quá nhiều tiền, phần lớn anh có thể ước lượng trong túi tiền của mình.
“Dạ.” Ninh Noãn Dương gật đầu, cắn giò dầm tương, liếc nhìn vẻ hưng phấn trên mặt An Dật Cảnh nói: “Anh phải bàn bạc với Đỗ Ngự Đình.” Bây giờ ngay cả tự do của bản thân cô cũng không có, chứ đừng nói gì tới việc ca hát.
“Ách.....” Khuôn mặt còn chưa kịp hưng phấn trong nháy mắt liền sụp đổ, vẻ mặt An Dật Cảnh giống như bị chồng bỏ, vẻ u oán viết rõ ở trên mặt, cắn mạnh một miếng cánh gà: “Em bảo anh đi bàn bạc với cậu ấy, vậy thà để cho anh nói chuyện với bức tường còn tốt hơn.” Huống chi mấy ngày nay anh rất khó tìm thấy Đỗ Ngự Đình, cũng không biết ở D.S đang bận cái gì, mỗi ngày đều có người vào người ra.
“Vậy anh bàn bạc với em cũng vô dụng.” Ninh Noãn Dương cay tới nỗi hít khí, bàn tay dính đầy hạt tiêu và dầu ớt trực tiếp cầm ly nước, uống ừng ực hết ly nước.
“Tiêu tiểu thư.” Ngoài cửa truyền đến âm thanh cung kính của vệ sĩ, cửa bị mở ra.
“Noãn Noãn!” Âm thanh của giày cao gót tới gần, Tiêu Ngâm Tuyết mặc váy bó sát người màu đen làm cho đôi chân càng thon dài hơn, cô ta nhìn đống xương gà lộn xộn cùng xương sườn dê trên sô pha, cau mày, khi nhìn thấy An Dật Cảnh, ánh mắt của cô ta liền sáng lên vài phần: “A Dật, Ngự Đình không có ở đây, anh lại ở chung một chỗ với Noãn Noãn, sợ rằng không tốt lắm đâu.....” Cô ta giống như muốn nói gì đó, ánh mắt nhìn xuyên qua giữa Ninh Noãn Dương cùng An Dật Cảnh, ý đồ muốn tìm đề tài gì đó để nói.
Ninh Noãn Dương nghe ra được hàm ý trong lời nói của Tiêu Ngâm Tuyết, cô muốn nổi giận nhưng nghĩ lại, cảm thấy không cần phải chấp nhặt với người như vậy, dứt khoát xoay người không để ý tới cô ta.
Ngược lại là An Dật Cảnh, trong nháy mắt liền khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ, cười lưu manh nói, “Ngâm Tuyết đang ghen tị à, anh cũng không phải bình thường, em không cần ghen tị như vậy!” Giọng nói của anh nửa thật nửa giả, nghiêm túc nhưng lại mang theo ý cười đùa, nếu như nghiêm túc với anh, ngược lại thì có vẻ quá hẹp hòi rồi.
“Hừ!” Tiêu Ngâm Tuyết tức giận liếc anh một cái, đưa điện thoại di động ra trước mặt Ninh Noãn Dương, vẻ mặt lo lắng: “Noãn Noãn, tôi vừa lên tầng ba, bác sĩ Lục kia đang cấp cứu, nghe nói tình hình không tốt lắm, cô có muốn đi xem không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.