Nhìn bộ dáng ăn như hổ đói của cô, anh mơ hồ quay về thời gian hạnh phúc khi ở cùng với Y Y. Cùng Y Y đi ăn mì thịt bò, cô luôn nhíu mày nhìn thịt bò trong bát, chê thịt bò quá ít, anh sẽ lấy toàn bộ thịt bò trong bát của mình cho cô, sau đó lại đổ hơn phân nửa canh cho cô.
Ninh Noãn Dương ăn một ngụm mì lớn, nhưng lại không cảm thấy hành động của Lục Tử Viễn có chút đột ngột, giống như hai người là bạn bè đã quen nhau rất nhiều năm, hành động như vậy cũng rất bình thường: “Ăn hết cái này chắc chắn là no rồi.”
Bát mì rất nhanh liền thấy đáy, Ninh Noãn Dương cầm cái bát lớn nóng hổi, cay đến miệng đỏ bừng, thổi bột ớt màu đỏ nổi trên mặt nước canh, uống từng ngụm canh, canh nóng hổi uống vào trong dạ dày, ngay cả dạ dày cũng ấm lên, trong lòng cũng ấm áp.
“Ăn no rồi.”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, hai cái bát trống trơn đụng vào nhau, hai người nhìn nhau cười, cực kỳ ăn ý.
Một lúc sau, ý cười trên mặt cô thu lại.
“Anh không hỏi em đã xảy ra chuyện gì sao?” Ninh Noãn Dương cụp mi xuống, hai mắt sau khi khóc có chút sưng, trong tay cô còn cầm Tiểu Hùng mà Lục Tử Viễn tặng cho cô.
“Nếu như là chuyện anh không giải quyết được, anh hỏi cũng chỉ làm cho em đau lòng.” Anh đau lòng nhìn khuôn mặt sau khi khóc của cô, hai tay ở bên người vô lực buông xuống, nhất định là có liên quan tới Đỗ Ngự Đình.
Ninh Noãn Dương cúi đầu, im lặng không nói.
“Đi, anh đưa em đi tới chỗ này.” Lục Tử Viễn lấy một tờ tiền mặt từ trong ví ra, để dưới cái bát: “Bà chủ, con để tiền ở trên bàn.” Anh kéo Ninh Noãn Dương đứng dậy rời đi.
“Được rồi.” Phía sau truyền đến tiếng cười của bà chủ.
Bờ biển, sóng biển cuộn trào mãnh liệt, gió biển lành lạnh.
Ninh Noãn Dương đi chân không đạp lên bãi cát, chân bị đá chạm vào vừa đau lại vừa ngứa.
“Noãn Noãn, nhìn bên này.” Bỗng nhiên Lục Tử Viễn hét lên, đợi Ninh Noãn Dương quay đầu, chỉ nghe một tiếng “tách”, ống kính lóe lên, một góc mặt của cô đã bị dừng hình lại trong máy ảnh.
“Tách-----”
“Tách-----”
Liên tục chụp được một vài hình ảnh đẹp.
“Nào, nhìn bên này.” Bỗng nhiên Lục Tử Viễn ôm cô, đầu của hai người tựa vào nhau, lật máy ảnh trong tay, “tách”. Anh cầm máy ảnh, hài lòng kiểm tra tấm ảnh.
“Có cảm thấy tâm tình đỡ hơn hay không?” Lục Tử Viễn đạp lên nước, một tay kéo Ninh Noãn Dương, sợ cô bị sóng biển cuốn xuống.
“Có.” Cô gật đầu, nụ cười trên mặt dần dần trở nên rõ ràng, cô cứ như vậy mà chạy đến đấy, có lẽ là quá xúc động rồi, nên tìm Đỗ Ngự Đình tìm cho rõ ràng.
Có lẽ, chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Cách bờ biển không xa, vài chiếc xe màu đen dừng lại, người dẫn đầu đi xuống là Bùi Tử Dương.
“Đi mau!” Lục Tử Viễn thầm kêu lên một tiếng không ổn, kéo Ninh Noãn Dương chạy tới bên cạnh xe.
Bãi cát rất mềm, không dùng sức để chạy được, mắt thấy Bùi Tử Dương càng đi càng gần, Lục Tử Viễn che trước người Ninh Noãn Dương, lấy điện thoại từ trong túi áo ra, đưa cho cô: “Noãn Noãn, mau gọi điện thoại cho Lãnh Nhiên, nói cho cậu ấy biết, chúng ta đang ở đâu.”
“Oh.” Ninh Noãn Dương lấy điện thoại, luống cuống một hồi mới bấm được điện thoại, Lãnh Nhiên vội vã nghe rồi cúp máy.
“Phong cảnh ở đây không tệ.” Bùi Tử Dương đạp lên bãi cát mềm mại, đã đứng ở trước mặt bọn họ, anh ta cười yếu ớt, nhìn Ninh Noãn Dương đang trốn phía sau Lục Tử Viễn: “Noãn Noãn, nhìn thấy anh cũng không thèm chào hỏi, dù sao anh cũng tặng lễ phục cho em, bộ lễ phục kia, em có thích không?”
“Lễ phục là do anh tặng sao?” Ninh Noãn Dương có chút kinh ngạc, cô cứ tưởng là do Tử Huyên tặng.
“Tất nhiên.” Bùi Tử Dương gật đầu cười khẽ, phút chốc, mặt anh ta biến sắc, hét to: “Đưa Ninh tiểu thư đi.”
“Dạ!” Phía sau, vài gã đàn ông bước tới, mục tiêu nhắm thẳng vào Ninh Noãn Dương.
Lục Tử Viễn duỗi chân, trực tiếp tấn công một vài gã, bản lĩnh của Lục Tử Viễn không tệ, nhưng mà đối phương nhiều người như vậy, nếu như thì có một mình anh thì không có gì để nói, nhưng mà còn phải chú ý Ninh Noãn Dương, vậy thì dù có phân thân cũng không có biện pháp.
“Ninh tiểu thư, đắc tội.” Một gã đàn ông nhân cơ hội đi tới bên cạnh cô, nắm lấy cổ tay của cô.
“Anh buông ra-----” Ninh Noãn Dương cắn thật mạnh vào mu bàn tay của gã đàn ông, gã đàn ông đau đến nỗi thả lỏng tay ra.
“Chát-----” Bùi Tử Dương tát một cái thật mạnh vào mặt gã đàn ông, phẫn nộ quát: “Khốn khiếp, người phụ nữ của tao mà cũng dám đụng vào.”
“Đi.” Bùi Tử Dương xoay người ôm lấy Ninh Noãn Dương, đi tới bên cạnh xe.
“Noãn Noãn.” Lục Tử Viễn bị vướng vào đám người, nóng nảy, muốn thoát ra, nhưng lại không có cách nào.
“Két-----”
Chiếc xe Koenigsegg màu xanh dương dừng lại, người xuống xe chính là Lãnh Nhiên.
“Buông cô ấy ra-----” Lãnh Nhiên hét lớn, động tác ác liệt đánh về phía Bùi Tử Dương.
Bùi Tử Dương thấy vậy, đành phải buông Ninh Noãn Dương ra trước. Lãnh Nhiên nhìn lịch sự, nhưng nắm đấm và chân lại vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
“Noãn Noãn, bảo vệ tốt bản thân.” Lục Tử Viễn hét lớn, “Mau quay lại xe đi.” Phía sau Lục Tử Viễn, có người giơ nắm đấm muốn đánh lén.
“Cẩn thận-----” Ninh Noãn Dương sợ hãi hét lên, chạy tới, cởi giày cao gót dưới chân đập mạnh vào người kia, trên đầu người kia đầy máu tươi, sau đó ngã xuống đất.
Mặc dù bản lĩnh của Lục Tử Viễn và Lãnh Nhiên không kém, nhưng mà Bùi Tử Dương có rất nhiều người, rất nhanh liền chiếm ưu thế, đánh nhau một hồi, ba người đã bị bao vây.
Bùi Tử Dương nhặt máy ảnh lên, hứng thú xem xét: “Kỹ thuật chụp ảnh của bác sĩ Lục không tệ, lần sau cũng chụp cho tôi đi.” Anh ta ngẩng đầu, khẽ nhìn Lục Tử Viễn.
Lục Tử Viễn đưa tay, gắt gao bảo vệ Ninh Noãn Dương trong lòng, Lãnh Nhiên che trước người bọn họ.
“Tủm-----” Bùi Tử Dương ném máy ảnh xuống biển, hét lớn: “Mọi người nghe rõ, bắt được bọn họ, mỗi người được thưởng 50 vạn.”
Vừa nghe có tiền, lập tức có người đỏ mắt, liều lĩnh xông về phía bọn họ, tình thế càng hơn trước đó.
“A Viễn, cậu bảo vệ Noãn Noãn, nghĩ cách đưa cô ấy đi, còn lại cứ giao cho tớ.” Lãnh Nhiên khẽ nói xong, xông lên phía trước.
Lục Tử Viễn một lòng muốn đưa Ninh Noãn Dương an toàn rời đi, lại bị người ở đây dây dưa: “Noãn Noãn, lên xe chờ anh, khóa cửa xe lại.”
“A-----” Một tiếng kêu sợ hãi, Ninh Noãn Dương không cẩn thận rơi xuống biển, “Cứu.....cứu.....” Cô chìm nổi, liều mạng giãy dụa.
Cô không biết bơi.
“Noãn Noãn-----” Lục Tử Viễn đau đớn hét lên, muốn xông lên cứu cô, lại bị mấy người chặn lại, “Cút ngay-----” Anh giận dữ, móc súng ra, bắn một viên đạn.
Lập tức lại có người nhào lên.
“Cứu.....” Ninh Noãn Dương vung tay, chỉ còn nửa cái đầu nổi trên mặt nước.
“Nha đầu-----” Lãnh Nhiên hét to chạy về phía bờ biển.
“Mau-----”
Một bóng dáng hiện lên từ bên cạnh, nhanh chóng nhảy xuống biển: “Noãn Noãn-----”
Là Đỗ Ngự Đình, anh ra sức bơi tới chỗ Ninh Noãn Dương, gió rất lớn. Một cơn sóng đánh tới, Ninh Noãn Dương lại cách xa anh hơn vài phần, “Noãn Noãn, em đừng lộn xộn, anh sắp tới rồi.” Anh sợ hãi, trượt cánh tay bơi tới chỗ cô.
Cuối cùng, đầu ngón tay từng chút từng chút chạm tới cô, anh nắm lấy quần áo của cô, nâng cô lên, bơi về bờ.
“Noãn Noãn-----” Hai người đều ướt sũng, Ninh Noãn Dương đã lâm vào tình trạng hôn mê, “Noãn Noãn-----” Đỗ Ngự Đình ấn lung tung lên ngực cô, muốn đẩy nước biển trong ngực cô ra.
“Để tôi-----” Lãnh Nhiên đẩy anh ra, thuần thục làm động tác ấn.
“Khụ khụ!” Ninh Noãn Dương ho khan, trong miệng phun ra một ít nước biển.
“Noãn Noãn.” Đỗ Ngự Đình ôm cô.
“Đắp lên cho cô ấy.” Lãnh Nhiên cởi áo khoác, ném lên người Ninh Noãn Dương, “Mau đưa cô ấy trở về.”
“Muốn đi, không dễ dàng như vậy.” Giọng nói của Bùi Tử Dương đột nhiên chen vào.
“Chỉ bằng anh-----” Trong mắt Lãnh Nhiên nổi lên sát khí, “Anh cho là anh cản được chúng tôi.” Anh ta đưa tay móc súng ra, hạ gục hai người chỉ bằng một phát súng.
Không cần chú ý đến Ninh Noãn Dương nữa, anh ta có thể yên tâm mạnh dạn đối phó với Bùi Tử Dương.
“Đỗ Ngự Đình, các anh đi đi, nơi này giao cho tôi.”
Đỗ Ngự Đình ôm người đang run rẩy vào trong ngực, ra lệnh với người của mình: “Mọi người ở lại chỗ này nghe anh ta chỉ huy.”
Anh ôm Ninh Noãn Dương, vội vàng chạy về phía xe.
Bên trong biệt thự Đỗ gia.
“Lý Dĩnh Chi, tôi hy vọng cô có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý.” Vẻ mặt Đỗ Ngự Đình lạnh lùng đứng ở mép giường, đôi mắt nén ý giận, “Tối hôm qua tại sao cô lại nói dối Ninh Noãn Dương? Tại sao lại tắt điện thoại của tôi, còn lấy danh nghĩa của tôi gửi tin nhắn cho Noãn Noãn.” Anh đi từng bước tới gần, hận không thể bóp chết người phụ nữ trước mặt mới được.
Vẻ mặt Lý Dĩnh Chi u ám, lui xuống từng bước: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đêm qua em chỉ là nhất thời mất trí, em yêu anh nhiều năm như vậy, em chẳng qua là có chút không cam lòng, em không nghĩ tới sẽ mang lại cho hai người phiền phức lớn như vậy.....”
Quả đấm nắm thật chặt, cuối cùng vẫn là buông ra, “Cô đi đi, lập tức trở về NewYork, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Đỗ Ngự Đình xoay người, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta một cái.
Cô là công thần của công ty, ban đầu anh vào công ty, là cô cùng anh tăng ca tới khuya, đánh bại đám nguyên lão kia, vượt qua thời kì gian nan nhất của công ty.
“Ngay cả một cơ hội anh cũng không chịu cho em sao? Nhiều năm như vậy, em không có công lao cũng có khổ lao.....” Vì anh, cô đã từ chối bao nhiêu người theo đuổi, một lòng giúp D.S, cho tới hơn 30 tuổi, nhưng vẫn đang độc thân.
“Đủ rồi-----” Đôi mắt của Đỗ Ngự Đình ửng đỏ: “Bởi vì là cô có công, tôi mới không so đo chuyện này, cô đi nhanh đi, nếu không tôi sẽ hối hận đã phạt nhẹ cho cô như vậy.”
Người tổn thương Noãn Noãn, anh sẽ không bỏ qua, cũng sẽ không tha thứ.
Vẻ mặt Lý Dĩnh Chi ảm đạm, một lúc sau, gật đầu: “Em biết rồi.”
Là cô quá ngu xuẩn, cho là chỉ cần đứng chờ ở sau lưng anh, một ngày nào đó anh sẽ quay đầu lại nhìn một cái.
Lục Tử Viễn thay xong quần áo, từ phòng tắm đi ra. Lại thấy Lãnh Nhiên đang ngồi trên sô pha hút thuốc, Lãnh Nhiên rất ít khi hút thuốc, trừ khi là lúc đang suy nghĩ.
Lục Tử Viễn rót hai ly rượu, đưa một ly cho Lãnh Nhiên, “Tớ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cậu, cũng không biết nên hỏi từ đâu?”
Lãnh Nhiên cúi đầu uống một ngụm rượu, kéo bao ghế sô pha trực tiếp lau súng: “Cậu hỏi, có thể nói tớ sẽ nói, không thể nói thì sẽ không nói.” Khẩu súng trong tay anh có hơi cũ kỹ, cò súng bóng loáng phát sáng, dường như đã dùng qua nhiều lần.
“Vậy thì nói từ đây đi.” Vẻ mặt của Lục Tử Viễn phức tạp nhìn khẩu súng trong tay anh ta, anh và Lãnh Nhiên cùng nhau học y, biết anh ta có một thân phận là Sunny, cũng không biết bản lĩnh của anh ta tốt như vậy.
“Cái này.....” Lãnh Nhiên nhìn khẩu súng trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như là vật anh ta yêu thích vậy. Anh ta ngửa đầu uống một hơi cạn ly rượu, chợt xé áo trước ngực: “Cậu biết cái này không?” Trước ngực của anh ta xăm một con diều hâu đang bay lên, trên con diều hâu có một ngôi sao.
Cái hình xăm này?
Lục Tử Viễn cảm thấy hơi quen mắt, “Thiên Tế Minh?” Vẻ mặt của anh dần dần phức tạp, “Liệt Ưng?”