Vợ Nhỏ Ngọt Ngào, Tổng Tài Sủng Lật Trời

Chương 48: Đúng là tiểu yêu tinh mẫn cảm (hơi H)




Diệp Tuệ dùng miệng an ủi anh xong, cấp tốc chụp lấy quần áo mặc vào, lại không ngờ bị Cố Trì ngăn cản.
Anh rõ ràng là còn muốn nữa, lại giả vờ thanh cao mà bịa lý do:
"Tuệ Tuệ, em đã giúp anh như thế, anh nếu như không đáp lại thì chẳng phải thiệt thòi cho em sao?"
Diệp Tuệ nghe anh nói xong, liền biết tên quỷ háo sắc này còn chưa thấy đủ, cô lườm anh một cái, sau đó thuận theo ý anh, đem quần áo cả trong lẫn ngoài đều trút xuống.
Cố Trì si mê khao khát nhìn thân thể ngọc ngà kia, cùng với vùng cỏ đen thưa thớt ở nơi mềm mại, anh bế Diệp Tuệ lên sofa, bắt đầu lộ rõ bộ mặt cầm thú của mình.
Anh dùng tay xâm nhập vào nơi đó, ngón tay hơi cong, khiến Diệp Tuệ sung sướng thét lên chói tai.
Cũng may là phòng này cách âm tốt, nếu không thật sự sẽ rất xấu hổ.
Anh hơi cúi đầu, vươn lưỡi ra, dùng lưỡi khiêu khích cô bé mềm mại.
Diệp Tuệ sớm đã không chống cự nổi, thân thể hơi ưỡn lên, sắc mặt ẩn nhẫn, cố gắng để bản thân không phát ra thanh âm xấu hổ kia.
Làm gì có chuyện Cố Trì để cho cô được như ý muốn. Anh tận lực khiêu khích, bàn tay lần mò lên phía trên, đem hai cái bánh bao mềm mại, hung hăng xoa bóp một phen.
Diệp Tuệ cắn chặt môi, cố gắng nén cảm giác muốn thét lên, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, buông thả bản thân, từ trong miệng phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào:
"Ưm...hức..."
"Đúng là tiểu yêu tinh mẫn cảm!"
Trêu đùa cô bé của cô xong, anh rút đầu lưỡi về, đem tiểu huynh đệ đã sớm căng phồng thúc mạnh vào người cô, một cái lại một cái, đem cô làm đến mềm nhũn.
Anh hung hăng làm cô đến quên trời quên đất, động tác ngày càng mạnh, khiến cô phải mở miệng cầu xin:
"Trì, chậm một chút... hức."
Anh thấy cô như vậy, càng muốn ức hiếp, dùng sức thúc mạnh, khiến cô kêu lên sung sướng, đưa cô đạt đến cao trào, sau đó thở hổn hển hỏi cô:
"Tuệ Tuệ, thoải mái không?"
"Trì, rút ra đi, em thật sự.... không chịu nổi nữa!"
"Nói thoải mái, anh liền rút ra."
"Ưm... Trì, rút đi...aaa." Diệp Tuệ không phòng bị, bất ngờ bị Cố Trì tấn công, thúc mạnh mấy cái, vẫn không chịu buông tha cho cô, tiếp tục uy hiếp:
"Nói thoải mái đi, bằng không anh sẽ không rút."
Diệp Tuệ cuối cùng không thể không nhượng bộ, cô nức nở, nói trong cơn mê loạn:
"Thoải mái..."
"Cái gì thoải mái?"
"Anh làm em... sung sướng, thoải mái."
Mẹ nó, nếu như cô sớm biết tên quỷ háo sắc này mặt người dạ thú như vậy, năm đó đã không động lòng.
Thật sự đau muốn xỉu.
Cố Trì thấy cô nhượng bộ, lúc này mới hài lòng rút ra, phóng ở ngoài.
Vẫn như thói quen cũ, anh bế cô vào bồn tắm, tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo cho cô, sau đó đặt cô lên giường, hôn nhẹ vào trán, nhìn cô ngủ thiếp đi.
Anh quay về bàn làm việc, nhìn dấu vết hoan ái trên bàn và sofa, ánh mắt hơi ngưng lại.
Xem ra, phải thay bàn ghế rồi!
...
Diệp Tuệ ngủ dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức, theo bản năng quan sát cơ thể mình, sau đó phát hiện... cơ thể cô toàn dấu vết xanh tím.
Kí ức của cuộc hoan ái tràn về, đầu óc cô ong ong, trong lòng thầm mắng chửi tên cầm thú không biết mệt kia!
Cô cảm thấy hơi đói bụng, liền đứng dậy chuẩn bị tìm đồ ăn, không ngờ vừa mới ưỡn thẳng người, chân vừa đặt xuống sàn nhà, thân thể liền không chịu nổi, ngã rạp xuống.
Diệp Tuệ cảm thấy mặt mũi cả đời này của cô đều vứt sạch rồi!
Cô thế nhưng bị anh làm đến mức không xuống giường nổi!
Chuyện này là một đả kích lớn đối với cô, cho đến khi Có Trì bước vào, cô vẫn không nói gì, vừa nhìn liền biết, anh bị cô dỗi rồi!
Cố Trì cũng biết bản thân làm hơi quá sức, anh cầm bát cháo đến trước mặt cô, nhẹ giọng dỗ dành:
"Tuệ Tuệ ngoan, ăn cháo đi nào, ăn cháo xong chúng ta liền bàn chuyện công việc nha!"
Diệp Tuệ hơi ngơ ngác, bàn chuyện công việc... tức là cô được nhận làm thư kí rồi sao?
Nhưng cô vốn dĩ không định làm thư kí, cô đến để xin anh cho cô nhậm chức ở một công ty con nào đó.
Như vậy mới dễ dàng chơi chết Cố Đình Bắc, Bạch Tử Hân, Diệp Uyển Nhi, Tống Khinh Dao, cùng với cha mẹ nuôi.
4 năm cố gắng học tập, với thực lực của cô, nếu tận tâm tận lực, tập trung tinh thần, đoán rằng chẳng mấy chốc liền có thể đem sản nghiệp của bọn họ nắm trong lòng bàn tay.
Đợi đến lúc cô đủ lớn mạnh, liền đem sự tình năm đó điều tra rõ ràng.
Những ai có liên quan đến việc tráo đổi cô và Tống Khinh Dao, từng người từng người một, cô đều không bỏ qua!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.