"Trì, nơi này để anh trai em giải quyết được không? Chúng ta đi đăng ký kết hôn đi!"
Mẹ cô muốn bế cháu, vậy thì cô liền lôi kéo anh đi đăng ký kết hôn, sau đó cùng anh tạo em bé là được rồi.
Cố Trì nghe xong, ngẩn ngơ một lúc lâu, mặc cho cô lôi anh đến nơi đăng ký kết hôn, anh vẫn chưa hồi thần lại.
"Tuệ Tuệ, em nói thật sao?" đến khi đứng trước trụ sở thành phố, Cố Trì vẫn còn mang vẻ mặt mơ hồ.
Diệp Tuệ thấy anh như vậy, nhéo tai anh, giọng điệu hờn dỗi:
"Anh thế này là không muốn kết hôn với em hả?"
Cố Trì gấp gáp giải thích:
"Không! Anh chỉ là hơi bất ngờ, không nghĩ em sẽ đề cập đến việc này. Thật ra...thật ra trước đây anh đã muốn dẫn em đi đăng ký kết hôn, nhưng anh sợ em không đồng ý, dù sao thì em rất chú tâm vào sự nghiệp."
Diệp Tuệ thấy anh khẩn trương giải thích như thế, cô cười khẽ, ghé vào tai anh nói:
"Sự nghiệp làm sao quan trọng bằng anh được?"
Cố Trì dịu dàng nhìn cô, cả hai cùng nhau tiến vào trụ sở thành phố, sau đó lại cùng nhau rời đi.
Lúc rời đi, trên tay anh cầm một tờ giấy màu hồng, khoé môi luôn treo nụ cười tủm tỉm.
...
Một buổi sáng của hai ngày sau.
Diệp Tuệ thức dậy bên cạnh Cố Trì, mắt mở to nhìn lên trần nhà.
Nếu như không có gì sai sót, bây giờ hẳn là thời điểm loại thuốc kia phát huy tác dụng lớn nhất.
Hôm qua, cô và Cố Trì đã đề cập đến việc này.
Cô cảm thấy có lỗi với anh vì đã tự ý quyết định, anh lại xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói:
"Không sao, anh không trách em."
Diệp Tuệ quay đầu nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh mình, anh lúc nào cũng dịu dàng như vậy.
Theo cái chạm như có như không của cô, cơ thể Cố Trì run lên, dùng chút lý trí cuối cùng còn sót lại vớ lấy chiếc "áo mưa" trên tủ đầu giường, cấp tốc xé bao bì ra, chuẩn bị đeo vào.
Không ngờ lại bị Diệp Tuệ giật lại, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói ngày càng nhỏ:
"Em... em muốn sinh con, cho nên không cần dùng bao đâu."
Cố Trì nhìn vào mắt cô thật sâu, như muốn xác định lại điều đó, đôi mắt anh nhiễm lên tình dục rõ rệt, lý trí dần dần bay xa, anh mạnh bạo cởi chiếc áo choàng tắm trên người, sau đó xé rách chiếc váy ngủ của cô, cả hai lúc này đều trần truồng, ngoại trừ chiếc quần bé tí ở nơi riêng tư của Diệp Tuệ, không còn mảnh vải nào khác.
Anh như dã thú, mạnh mẽ thúc đẩy liên tục trên thân cô, không có màn dạo đầu, cũng không có những nụ hôn an ủi.
Diệp Tuệ cắn chặt môi, móng tay cắm trên tấm lưng đầy mồ hôi của người đàn ông, dòng nước nóng ấm lăn ta từ khoé mắt.
Người đàn ông dường như không biết mệt mỏi, liên tục đâm mạnh vào người cô chẳng khác gì mãnh hổ, một lần lại một lần, từ sáng đến chiều không biết bao nhiêu hiệp.
Tiếng "bạch bạch" ướt át vang vọng khắp căn phòng, nơi giao nhau của hai người được xoa dịu bởi những chất dịch màu trắng đục.
Tiểu huynh đệ của anh liên tục phun vào nơi mềm mại của cô, mỗi lần như thế, đáp lại anh đều là tiếng hét lên sung sướng, chỉ là không biết vì sao, tiếng kêu đó ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần, cuối cùng không vang lên nữa.
Lúc đôi mắt anh dần dần thanh tỉnh cũng là lúc tác dụng của thuốc đã hết, anh cúi đầu nhìn người dưới thân, cô gái nhỏ thân thể đầy vết xanh tím, đôi mắt đã sớm nhắm chặt.
Cô bị anh hành hạ đến mức ngất đi!
...