Tống Vũ nay đã 42 tuổi, nhưng khuôn mặt vẫn tuấn tú như vậy, có chăng chỉ là trông yêu nghiệt hơn xưa.
Anh vẫn như hồi đó, vẫn cô độc một mình.
Bên cạnh anh lúc này, ngoài Đường Nghiên mà Diệp Tuệ uỷ thác nhờ anh chăm sóc, không còn người phụ nữ nào khác.
Năm đó anh nhận lời chăm sóc Đường Nghiên, cô bé mới 15 tuổi.
Bây giờ đã là một cô gái trưởng thành 26 tuổi rồi, cũng đã có công ăn việc làm ổn định, có lẽ không cần dựa dẫm vào anh.
Thời gian gần đây, anh nhiều lần ám chỉ rằng cô có thể dọn ra ngoài ở, không cần sống chung với anh nữa, nhưng mỗi lần anh đề cập đến việc này, cô luôn lấy đủ loại lí do để lãng tránh, cũng không biết vì sao.
Cha cô cùng lũ đồng bọn sớm bị cảnh sát bắt vì tội giết người cướp của, hoạt động mại dâm, cưỡng ép giam cầm các cô gái.
Cô bây giờ tuy một thân một mình, không có người thân, nhưng với số tiền lương mỗi tháng, không cần anh ở bên thì cô vẫn sống tốt.
Cũng không hiểu vì sao cô cứ nhất quyết phải sống chung với anh.
Một nam một nữ đã trưởng thành sống chung với nhau như thế này khiến anh cảm thấy rất ngột ngạt.
Tống Vũ mang theo tâm trạng nặng nề đến công ty làm việc, trên đường đi, xe của anh đụng phải một người.
Anh là người chính trực, đương nhiên không thể vứt bỏ người ta giữa đường mà chạy, liền dừng xe lại, xuống xem xét tình hình của người đang nằm trên đường.
Là một cô gái trẻ tuổi.
Anh biết người này, tên Lữ Tiểu Tình, là bạn học của Đường Nghiên, từng đến nhà anh chơi vài lần.
Anh cấp tốc gọi điện thoại nói với trợ lý một tiếng, bảo trợ lý thay anh chủ trì cuộc họp, sau đó đưa cô gái đến bệnh viện.
Có lẽ là do cô độc quá lâu, suốt nửa tháng ở bệnh viện chăm sóc cô gái kia, sớm tối bên nhau, cảm xúc trong lòng anh có chút biến hoá.
Trái tim suốt 42 năm luôn khép kín cửa, nay đã mở ra.
Rất nhanh, anh và Lữ Tiểu Tình đã trở thành một cặp.
Lúc Đường Nghiên biết tin này, cô không thể chấp nhận được sự thật, trong cơn tức giận, trở nên mất kiểm soát, cầm lấy con dao trên bàn đi vào phòng của Tống Vũ.
"Rầm!"
Cửa phòng bị Đường Nghiên đạp ra, tạo nên một âm thanh vang dội.
Nhìn người đàn ông mà cô luôn yêu thầm cùng bạn học của mình hôn nhau say đắm, Đường Nghiên mất hết lý trí, cầm con dao xông đến đâm vào chân Lữ Tiểu Tình.
Máu tươi ồ ạt tuôn ra, Lữ Tiểu Tình nhanh chóng ngất đi.
Đường Nghiên run run nhìn tay mình, con dao dính đầy máu trong tay rơi xuống đất, tạo nên âm thanh chói tai, cô lẩm bẩm:
"Không... không thể nào, không phải tôi, không phải tôi đâm cô ấy!"
Cô ôm đầu, chạy khỏi phòng của Tống Vũ, chạy đến một con hẻm nhỏ, ngồi sụp xuống mà khóc.
Ở bên này, Tống Vũ đang hôn cô gái trong lòng mình, đột nhiên bị Đường Nghiên phá đám.
Một loạt hành động xảy ra sau đó nhanh đến mức khiến anh không kịp trở tay.
Đợi đến lúc anh phản ứng lại thì đã không thấy Đường Nghiên đâu.
Trong mắt anh hiện lên tia căm phẫn, ngày thường anh nuông chiều, dung túng nó, mặc cho nó tác oai tác quái anh vẫn không nói gì.
Không ngờ lại to gan đến mức này!
Anh cầm điện thoại lên, gọi điện cho cảnh sát:
"Con gái nuôi của tôi vừa đả thương bạn gái tôi, hiện tại con bé đã bỏ trốn, mong các anh giúp tôi đòi lại công đạo cho bạn gái."
Nói xong, anh tắt điện thoại, bế thân thể đầy máu của Lữ Tiểu Tình lên, cấp tốc đưa cô đến bệnh viện.
Sau một hồi cầm máu, chữa trị cho Tiểu Tình, bác sĩ vẫn lắc đầu, giọng nói chứa đầy nuối tiếc:
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, tạm thời có thể giữ được mạng, có điều... chân của bạn gái ngài không thể đi lại được, chỉ sợ là phải ngồi trên xe lăn cả đời."
Tống Vũ nghe bác sĩ nói, như sét đánh ngang tai, ánh mắt anh mơ màng, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
Tiểu Tình... Tiểu Tình không thể đi lại được nữa!
Nhớ đến hung thủ gây ra tất cả mọi việc, ánh mắt Tống Vũ loé lên sự căm hận.
Đường Nghiên, lần này tôi sẽ không dung túng cho cô nữa!
Tôi nhất định sẽ giúp Tiểu Tình đòi lại công đạo, bắt cô phải trả giá đắt cho hành động của mình.
...
Đường Nghiên bỏ trốn không được bao lâu đã bị cảnh sát chặn lại, cưỡng chế bắt cô về đồn.
Ngồi trên ghế, nhìn người đàn ông đối diện, cả người Đường Nghiên run lên.
Cô chưa bao giờ cảm thấy anh đáng sợ như vậy cả!
Đôi mắt anh lạnh lẽo không có nhiệt độ, quanh thân như toát ra một luồng khí lạnh.
Đường Nghiên run rẩy mở miệng, giọng nói càng lúc càng nhỏ:
"Cháu xin lỗi, cháu là vì yêu chú nên mới làm như vậy!"
"Ồ...yêu tôi..."
Tống Vũ nhếch môi, nhìn cô gái trước mắt.
Tự tay anh chăm sóc cô, nhìn cô trưởng thành từng ngày, nói anh không có tình cảm với cô là giả.
Nhưng tình cảm này không phải là tình yêu, mà là tình thân, anh xem cô như con gái ruột mà đối đãi, cô lại dám có tâm tư kia với anh, còn làm người anh yêu trở thành kẻ tàn tật.
Không thể dung túng, cũng không muốn dung túng nữa!
Anh cất lên thanh âm lạnh lùng:
"Đường Nghiên, tôi không yêu cô, càng không bao giờ tha thứ cho cô. Mọi hành động cô làm đều phải trả giá, hãy tận hưởng cuộc sống ở trong chốn lao tù đi."
Nói xong, anh bước đi không quay đầu, để lại Đường Nghiên vẻ mặt đau khổ, khàn giọng gào lên:
"Tống Vũ, chú tàn nhẫn như vậy, nhất định cả đời này đều sẽ cô độc, đều không có hạnh phúc!"
Tiếng kêu gào càng lúc càng nhỏ, cảnh sát đã đem cô lôi xuống.
...
Tống Vũ trở về giường bệnh, nhìn cô gái sắc mặt nhợt nhạt đang nằm trên giường, ánh mắt anh hiện lên vẻ ôn nhu, hôn vào trán của cô gái, khẽ nỉ non:
"Tiểu Tình, bao giờ em mới tỉnh lại đây?"
Cũng không biết có phải trùng hợp không, đôi mắt cô gái trên giường hơi động, sau đó mở hẳn ra, trong mắt một mảnh mơ hồ.
Sau đó, cô níu lấy tay áo người đàn ông, người đàn ông giật mình, trong mắt không che giấu nổi vẻ vui sướng, kích động hô lên:
"Tỉnh rồi, Tiểu Tình, em tỉnh rồi!"
Cô gái nhìn anh, cười khẽ một tiếng, sau đó nói đùa:
"Ừ, là sợ anh đau lòng nên mới tỉnh đấy."
"Tỉnh là tốt, tỉnh là tốt rồi!"
Ngoài trời gió thổi nhẹ, những chiếc lá khẽ đung đưa, nửa đời còn lại của Tống Vũ đã không còn cô độc nữa rồi.