Nguyên Ngải dành hết một buổi tối để hiểu rõ về mối quan hệ của thầy Nhiếp và người anh làm ở sở thú.
Thầy Nhiếp cảm thấy người anh em của mình lúc nào cũng gây rắc rối, khiến người ta lo sốt vó, thế nên lần trước khi đoán lý do cô vui vẻ, thầy ấy mới bảo là "Người anh em trong nhà rốt cuộc cũng hiểu chuyện, không đi gây gổ nữa".
Có thể tưởng tượng được thầy Nhiếp lo lắng về người anh luôn muốn bỏ trốn khỏi sở thú của mình tới mức nào.
Nguyên Ngải nhìn hai tấm thẻ căn cước rơi ra từ mũ, hai cái tên xa lạ, một thẻ là hình thầy Nhiếp, thẻ còn lại là một ánh mắt ngang ngược kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn thế giới này, tựa hồ có thể liều mạng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Mặc dù người nọ tính tình xốc nổi, có vẻ không hòa thuận với em trai, em trai đưa mũ cho còn ghét bỏ, nhưng y vẫn nghĩ đến thầy Nhiếp em mình, còn làm cả thẻ căn cước.
Nguyên Ngải cảm thấy thứ này đưa cho thầy Nhiếp thì thích hợp hơn, thế nên hôm sau cô đưa nó ngay.
Sáng sớm thứ ba, thầy Hùng chạy tới nói –
"Cô Nguyên, kể cho cô chuyện vui này, để cô hả giận."
"Chuyện gì thế?"
"Con báo hại cô bị dị ứng, không biết vì sao mà nó gào khóc suốt đêm hôm qua, sau đó!" Thầy Hùng vội vàng kể.
"Sau đó thì sao?"
"Cả đêm giám đốc không ngủ được, còn tôi thì ngủ như chết."
Nguyên Ngải chỉ muốn hỏi, mục đích của mấy câu trên là gì?
"Sáng nay tôi cũng giả bộ ngủ không được, thế nên giám đốc cho tôi thêm 10 bình sữa, hehe, còn cắt giảm đồ ăn vặt của con báo kia đi."
"Nhưng kể cũng lạ, tên báo nọ bị cắt giảm đồ ăn mà vẫn vui vẻ lắm. Chắc bị điên rồi." Thầy Hùng khui một chai sữa.
Nguyên Ngải: "...."
Thầy Nhiếp bên cạnh cũng vừa tới, sắc mặt thầy ấy trông phấn chấn hẳn, trước kia nhìn thầy cứ có vẻ không thoải mái, làm gì cũng cẩn thận từng li từng tí, mà hiện tại, cả người thầy giống như đã nghĩ thông suốt.
Nguyên Ngải lập tức nhận ra, hai anh em bọn họ đã tâm sự với nhau.
Thật ra chuyện không hề phức tạp, hai anh em chỉ là không cùng quan điểm, thực chất trong lòng đều hy vọng đối phương một đời bình an.
"Cô Nguyên, cho cô cái này."
Là một cái hộp.
Cô Nguyên nhận lấy, bên trong là một chiếc mũ. "Tối qua tôi đan cho cô. Cảm ơn cô Nguyên nhiều."
Hai người không cần nói thêm lời dư thừa, chỉ cần như vậy cũng biết đối phương đang nói tới điều gì.
"Anh trai của tôi nhờ tôi chuyển lời cảm ơn đến cô." Thầy Nhiếp không nói nguyên văn.
Lời gốc của Nhiếp Bá Thiên là "Nhân loại kia đưa thẻ căn cước cho cậu? Vậy chẳng phải cô ta biết thân phận của chúng ta rồi hay sao? Cô ta làm thế nào vượt qua được bài kiểm tra? Bọn họ nói cô ta bị đưa đi kiểm tra máy."
"Thôi được, ân tình này cứ tính sang cho anh, cậu đi cảm ơn cô Nguyên đấy đi. Vừa lúc anh biết một loại đồ vật công nghệ cao có ích đối với người bị dị ứng, đợi khi nào anh lấy được thứ đó, xem như trả xong ân tình."
Thầy Nhiếp cảm thấy anh mình chưa lấy được nên tạm thời không nói cho cô Nguyên.
Thậm chí còn đổi câu đổi chữ.
Nhớ tới chú báo mắng xả như đang làm nũng, Nguyên Ngải cười nói: "Không có gì, là tự tôi bị dị ứng."
Thầy Hùng ngồi bên cạnh nghe thấy hai người nói chuyện, bất giác nhận ra một vấn đề. Hùng Vưu sững sờ chỉ vào cô Nguyên, rồi lại chỉ thầy Nhiếp: "Cô!!! Thầy!!!"
Nguyên Ngải nhét chai sữa vào tay thầy Hùng, giúp thầy ấy bình tĩnh lại.
Thầy Hùng còn chưa kịp định thần lại, dưới sân trường bỗng có tiếng hô vang.
"Cô Nguyên! Nảy mầm rồi!" Vừa lúc, cô Ngũ chạy vọt vào văn phòng, hào hứng quơ tay múa chân.
"Cô Nguyên, hạt giống cô trồng nảy mầm rồi!"
Nguyên Ngải có cảm giác không thể tin nổi, bình thường sáng nào cô cũng ghé xem hạt đã nảy mầm chưa, sáng nay vì lo lắng chuyện của thầy Nhiếp nên cô quên đi xem.
Thế mà đã nảy mầm.
Nguyên Ngải cùng cô Ngũ chạy ra sân trường, đất trống ven hai bên đã mọc ra những mầm xanh bé nhỏ.
Thật sự nảy mầm rồi! Bởi vì chuyện này, cả trường học giống như tuôn trào sức sống, không chỉ bọn học sinh, mấy giáo viên cũng chạy ra xem cây mầm.
Thầy Hùng không đi, sống trong sở thú từ nhỏ, xung quanh chẳng thiếu gì thực vật, nên thầy ấy không quá hào hứng là lẽ dĩ nhiên.
Mà hơn hết, Hùng Vưu càng nhọc lòng chuyện cô Nguyên thầy Phó.
Nếu cô Nguyên biết thầy Nhiếp là báo, vậy cô có biết thầy Phó là hổ không? Vấn đề này không dễ kiểm chứng chút nào, lỡ đâu cô Nguyên chưa biết, mình bô bô miệng làm lộ thân phận thầy Phó, chỉ có nước toi mạng.
Hôm nay thầy Phó đến trường hơi muộn, tiết thứ hai mới đến. Thầy Phó đến gần, Hùng Vưu lại thấy cô Nguyên cười ngọt ngào hơn một chút.
Lúc này thầy Hùng mới sực nhớ ra, chuyện cô Nguyên có biết thầy Phó là hổ hay không vẫn còn là nghi vấn.
Nhưng có một sự thật không thể chối cãi, cô Nguyên là phối ngẫu của thầy Phó.
Huống hồ, những người khác trong văn phòng đều không biết, chỉ mình Hùng Vưu này biết chuyện.
Thầy Hùng đã đọc qua bao nhiêu tiểu thuyết, cho nên có thể hiểu được tình yêu giữa nhân loại và loài hổ, nhưng lỡ đâu những giáo viên khác chẳng thể hiểu được thì sao.
Thầy Hùng âm thầm quan sát cô Nguyên, hi vọng bọn họ đừng quá lộ liễu. Cũng may, hai người họ vẫn như mọi khi...
Vẫn tán chuyện phiếm, lên lớp, ăn cơm, nắm tay...
Không được, đang ở trong trường, cô Nguyên không được nắm tay thầy Phó!
Nguyên Ngải đã sớm biết Phó Trăn thật ra làm việc tùy theo tâm trạng, không biết làm sao, gần đây anh đặc biệt dính người.
Nắm tay, xoa đầu, hoặc để cô xoa đầu anh, thỉnh thoảng còn xách gáy áo cô.
Mùa đông ăn mặc dày ấm, xách sau gáy cũng không khó chịu.
Dĩ nhiên những chuyện đó đều là khi đã về nhà, lúc ở trường, Nguyên Ngải nhớ rõ yêu đương cũng không thể chậm trễ công việc, cho nên bọn họ rất ít thân mật.
Thời gian duy nhất ở cùng nhau là lúc chạy bộ buổi sáng.
Khác với trước kia, hiện tại thầy Phó vừa nắm tay cô vừa chạy.
Lần đầu tiên Nguyên Ngải cảm nhận được, anh thật sự xem cô như một phần thuộc về thế giới bé nhỏ của riêng mình.
"Cô Nguyên! Chúng ta cùng chạy bộ!"
"Tôi cũng muốn nắm tay!"
"Thầy Hùng! Nay thầy uống nhầm thuốc hả?" Cô Ngũ mạnh mẽ kéo bóng đèn chen giữa cô Nguyên thầy Phó ra ngoài.
Sao có thể ngăn cản cô Nguyên hít hổ? Không thấy cô Nguyên đã sờ được tới "măng cụt" hay sao?
Hôm nay sờ tay, mai sau sờ đầu sờ bụng. Không ai có thể chạm vào bụng của loài hổ! Chỉ mình cô Nguyên làm được!
Rồi cô Nguyên sẽ bước lên đỉnh cao nhân sinh!
Thầy Hùng nghe xong chỉ biết trợn mắt há mồm, còn phải như vậy nữa sao?